"Oáp... oáp." Tôi nhíu mày tỉnh giấc, nhìn quanh xe thì thấy mọi người đều đã đi vệ sinh cả rồi. Đi suốt chín tiếng, muốn đi tiểu là đương nhiên, tôi cũng thế.
"Linh, dậy đi. Đến nơi rồi." Tôi lay lay Linh dậy.
"Ứ... ưm..." Nhỏ quay sang bên kia.
"Cháy... cháy... cháy nhà!" Tôi giả giọng hối hả.
"Cháy hả? Chạy thôi!" Linh bật dậy, tóc tai rối bù nhìn như ma.
"Hehe, dậy đi, xuống xe nhanh." Tôi cười.
"Được đấy."
"Ai bảo không chịu dậy chứ." Tôi tiến đến chỗ người thu tiền và đưa cho anh ta ba trăm nghìn.
Xuống xe, tôi lao thẳng vào WC để giải tỏa "dòng nước thánh" cho khỏe người.
Bước ra thì không thấy Linh đâu. Tôi chạy quanh tìm cũng chẳng thấy.
"Hùùùùù."
"Cha, giật cả mình!"
"Hừ."
Tôi và Linh bắt xe tới quận Cầu Giấy.
"Của anh chị hết một trăm nghìn ạ." Tài xế nói.
"Đây." Tôi lục tung túi quần, may mà còn đúng một trăm nghìn, híc, không thì "mặt chai" rồi.
"Giờ cậu về nhà cậu nhé. Tớ cũng về đây." Tôi nói.
"Ừ, mà thế tí làm sao biết nhà tớ mà tới?" Linh nói.
"Ơ, nhỉ. Thế tới nhà cậu vậy." Tôi nói.
"Ừ, hihi." Nhỏ lại cười.
Tôi và Linh đi tới một căn biệt thự rộng lớn, nằm trên đường XYZ.
"Nhà cậu đây hả?" Tôi chỉ vào trong nhà.
"Ừ."
"Bước vào thôi."
Tôi và Linh bước vào thì thấy trên sân toàn là xe ô tô. Mọi người giàu có, quý tộc đều tới ăn giỗ ba mẹ Linh.
"Cô chủ đã về!" Một cô ở trong nhà bước ra nói.
Mọi ánh mắt đều hướng về tôi và Linh.
"Linh, em đi đâu mấy ngày hôm nay? Anh tìm mà không thấy." Thằng đứng trước tôi cao tầm mét tám, mặt mũi đẹp trai, bên tai có bấm hoa tai. Hắn xem tôi là kẻ vô hình.
"Tôi đi đâu kệ tôi. Không liên quan đến anh." Linh lạnh lùng nói.
"Mày là ai? Sao lại đi với Linh?" Hắn quay sang tôi hỏi.
"Mình là bạn của Linh." Tôi đáp.
"Mày ở đâu? Mà tao nghe giọng khác ở đây."
"Nghệ An."
Đang nói chuyện thì có một anh thanh niên bước ra.
"Linh, em về lúc nào thế?" Anh ấy nhẹ nhàng nói.
"Dạ mới về Hai ạ." Linh đáp.
"Chắc hẳn cậu là bạn của Linh. Anh ấy nhìn tôi nói.
"Dạ vâng." Tôi nói.
"Thôi, cả ba đứa vào nhà đi, đứng ngoài sân làm gì."
Bốn người bước vào, vào trong tôi thấy rất nhiều người, họ ăn mặc quý phái, tôi lần đầu cảm thấy mình bị lạc lõng trong cái ngôi nhà này.
"Bé Linh mới về à?" Một người phụ nữ trong đám đông nói.
"Dạ, con mới về Cô." Linh gật đầu đáp.
"Mà ai kia?" Bà ấy nhìn tôi.
"Dạ cháu là bạn của Linh." Tôi đáp.
"Ừ."
Hầu như mọi người trong nhà đều nhìn tôi một cách khó chịu thì phải. Lần đầu tiên một thằng nhà quê đặt chân vào một nơi như thế này, không nhìn mới lạ. Tôi mặc áo cộc tay, quần jean, chân đi dép tông.
"Cháu chào nội." Linh chạy lại ôm hai người kia.
"Ơ, ông là..." Tôi ngạc nhiên nhìn cụ già phía trước, đây chẳng phải là cụ già tôi giúp lúc đi trên xe đấy sao?
"Chúng ta lại gặp nhau rồi chàng trai." Nội Linh nói.
"Dạ."
"Hai người biết nhau hả?" Linh ngạc nhiên hỏi.
"Lúc ông bắt xe về Hà Nội thì trên xe hết chỗ ngồi, cậu này đã nhường ghế cho nội."
"À, con hiểu rồi."
"Linh, tớ... tớ về trước được không? Ở đây tớ không quen." Tôi bước lại nói nhỏ với Linh.
"Cấm cậu đấy, về thì đừng bao giờ gặp tớ nữa."
"Ơ..." Tôi xịu mặt xuống.
Một lúc sau, Linh đi đâu mất, chỉ còn tôi bơ vơ giữa căn biệt thự này.
"Em ra ngoài này một lát với anh được không?" Anh Trường, anh trai Linh nói.
Tôi lẽo đẽo bước theo anh.
"Em tên Quân phải không?" Anh Trường dừng lại hỏi tôi.
"Vâng."
"Anh cảm ơn em đã giúp bé Linh nhà anh. Từ lúc ba mẹ mất tới giờ, nó mới chịu ra khỏi phòng vào ngày này. Mười năm qua cứ vào ngày này là nó cứ nằm trong phòng khóc. Anh thương nó lắm." Anh Trường nói.
"Vâng, em biết."
"Thế nên, anh nhờ em chăm sóc nó giùm anh."
"Dạ."
"Thế thôi, vào nhà đi em."
Bước vào thì thấy Linh mặc bộ váy trắng tinh, nhìn dễ thương như bình thường. Nhỏ đang thắp hương cho ba mẹ.
"Huhu, con nhớ ba mẹ lắm." Vừa thắp xong, Linh lại khóc.
"Linh, không sao đâu em. Có anh đây rồi." Thằng đeo hoa tai bước tới đỡ Linh dậy.
"Không sao, không sao." Thằng kia vỗ về Linh, tôi thì mỉm cười, có lẽ anh ta sẽ tốt với Linh.
Mọi người thắp hương xong thì tới lượt tôi. Bước chân chậm rãi lên phía bàn thờ. Hai người trong ảnh là ba mẹ Linh, tôi rút ba que hương rồi bỏ trên ngọn nến.
Tôi lẩm nhẩm vài điều rồi cắm vào bát hương, rồi vái ba vái. Thắp hương xong tôi tính lẻn ra về, nhưng đã lỡ hứa với Linh rồi nên phải ở lại.
Anh Trường bảo tôi ngồi bàn gần chỗ thằng đeo hoa tai ấy.
"Đến đây để ăn chực hả mày?" Hắn cười khẩy tôi rồi nói.
"Ừ." Tôi đáp bừa, cứ mặc kệ cho hắn nói gì thì nói.
Ngồi ăn mà tôi chỉ gắp có mấy tí thôi, vì tôi không biết ăn thịt... Cái đó tôi cũng chẳng biết tại sao, đến bây giờ vẫn thế - Không Biết Ăn Thịt...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ta thật là nhân vật phản diện a
Nang2007
Trả lời5 tháng trước
Tiếp đi