Sau khi Trang phóng xe về, tôi cũng bước vào nhà luôn.
Vào trong nhà thì thấy tất cả mấy thằng bạn với Hân, Uyên, Bé Sún đang có mặt tại phòng khách.
"Ơ, sao tới đông đủ thế này?" Tôi nhìn tụi nó hỏi.
"Địt mẹ thằng chó, mày đi đâu sao không báo tụi tao một câu. Bắt tụi tao phải đi tìm cả buổi." Thằng Khánh nói.
"Tao xin lỗi, tao đi rồi bị lạc đường." Tôi cúi đầu đáp.
"Thôi, không có gì đâu. Tụi tao lo cho mày, mới ra ngoài này chưa biết đường thôi." Thằng Hòa nói.
"Ừ, tao cảm ơn mọi người."
"Quân lúc sáng đi đâu thế?" Tôi ngồi xuống cạnh Hân.
"Hihi, không sao. Tớ bị lạc rồi xe bị hết điện rồi dừng lại tìm một chỗ im rồi ngủ quên." Tôi quay qua nói.
"Làm tớ lo mãi, sau không thế nữa nghe chưa."
"Ừ, hi." Tôi mỉm cười xoa đầu Hân, ở nhà tôi cũng hay xoa đầu bé Cún. Hân cũng thế, tôi chỉ xem Hân là một người bạn thân, một người em gái.
"Ơ tụi mày nhìn gì thế?" Tôi quay sang thì thấy tất cả ánh mắt đều hướng về tôi và Hân.
"Tình cảm quá cơ..."
"Khi nào không được như thế nữa nghe chưa?" Thằng Phương nói.
"Ừ ,hi." Thằng Quang nói xong thì thằng Phương xoa đầu thằng Quang. Hai đứa đó làm lại những gì tôi vừa Hân vừa làm.
Từ khi bước vào nhà, Uyên chưa nói câu gì. Tôi quay qua Uyên, ánh mắt của nhỏ có cái gì đấy, ánh mắt nhỏ buồn. Không giống như vẻ tinh nghịch hàng ngày.
Uyên cũng thấy tôi nhìn, hai ánh mắt chạm vào nhau. Uyên im lặng bước lên cầu thang.
"Uyên sao thế nhỉ?" Tôi hỏi.
"Lúc sáng lúc cậu đi, Uyên lo lắm đấy. Cậu ấy chạy xe đến tìm tất cả những nơi cậu hay đến nhưng không thấy." Hân nói.
"Đúng đó mày lên xin lỗi người ta đi." Thằng Hòa nói.
"Anh Kòi lên xin lỗi chị Uyên đi." Bé Sún thêm vào.
"Mày lên đi tụi tao đi mua bia nước ngọt, đồ ăn đây." 4 thằng bạn nói.
"Ừm."
Tôi bước lên tầng, chạy lên rồi bước lại phòng Uyên thì không thấy nhỏ ở trong đó.
Quay đầu chạy lại thì thấy Uyên đang đứng ở ngoài ban công tầng 3. Tôi từ từ bước lại, từng bước chậm rãi.
"Uyên..."
"Im lặng."
"Quân xin lỗi, Q.u.â.n..."
"Quân thích Linh à?" Uyên quay lại nhìn vào mắt tôi hỏi.
"Không." Tôi đáp.
"Không ư." Uyên cười khẩy.
"Cậu sao thế?" Tôi bước lại gần hỏi.
"Nếu không thích tại sao lúc sáng lại chạy về."
"Vì tớ ghét, tớ xem cậu ta là bạn. Và anh trai cậu ta cũng nhờ tớ chăm sóc cậu ta. Nhưng cậu ta không muốn nên tớ stop lại thôi."
"Thật, không có gì à?" Uyên hỏi lại.
"Ừ."
"Thế Hân thì sao?" Uyên hỏi tiếp.
"Sao lại có Hân ở đây." Tôi hỏi.
"Cậu cứ trả lời đi, cậu xem Hân là gì?" Uyên hỏi tôi giống như cảnh sát tra tấn tội phạm ấy.
"Tớ xem Hân là một người bạn thân, à trên cả mức bạn thấy đấy. Tớ thương Hân lắm. Tớ xem Hân như là em gái tớ vậy đó. Mà cậu hỏi làm gì?"
"Hihi..." Uyên cười.
"Hở? Là sao?" Tôi ngây thơ hỏi.
"Mà lúc sáng làm tớ phải đi tìm. Giờ đang mệt này, đền đi." Uyên xụ mặt nói. Tôi cũng chả hiểu tụi con gái thế nào nữa, con gái là một loại sinh vật kỳ quái nhất trái đất họ bắt phái con trai chúng ta phải tò mò về họ.
"Đền gì?"
"Để suy nghĩ đã nào, ư.ừm." Cõng tớ xuống dưới nhà đi." Uyên lấy ngón tay trỏ đập đập ở môi vẻ suy nghĩ.
"Cậu tính giết tớ à?" Tôi rùng mình cõng nhỏ xuống 3 tầng cũng mệt chết rồi.
"Cho 3 giây không là tớ đổi ý. 1......2......." Uyên ngân dài ra.
"Ặc, thì lên đi tớ cõng." Tôi cúi người xuống để cho Uyên lên.
"Ngồi yên để tớ đi xuống, không là ngã à nha." Tôi cõng Uyên, nhỏ thì cũng nhẹ tầm 43kg, cũng may là ở quê tôi đi làm thợ xây, thợ hồ, bốc vác nên cũng không thấy mệt lắm khi cõng nhỏ.
"La là lá la...Vui là con gái hà, Vui là con gái hà, hí he he...huhúhuhù." Uyên hát bài "Là con gái thật tuyệt".
"Hát hay quá nhỉ?" Tôi nói.
"Chuyện, hihi."
"Xì, tớ thích nghe rap hơn mấy bài này." Tôi nói.
"Cậu biết rap à." Uyên cúi đầu tóc xõa xuống bên má tôi rồi hỏi.
"Ừ."
"Khi nào hát cho tớ nghe nhé." Nhỏ đập đập lưng.
"Nếu có dịp." Tôi đáp...
Nang2007
Trả lời5 tháng trước
Tiếp đi