"Quân, ra đây tớ hỏi chút." Lan Anh gọi tôi.
"Gì vậy cậu?" Tôi bước ra ngoài hành lang và hỏi.
"Chuyện cậu với Uyên là sao?" Lan Anh nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Sao là sao? Tớ thấy bình thường mà." Tôi tránh ánh mắt của Lan Anh, nhìn xuống sân trường.
"Cậu nói dối."
"Sao tớ phải nói dối cậu làm gì? Tớ và Uyên vẫn bình thường mà." Tôi tiếp tục nói, không nhìn Lan Anh.
"Thế tại sao ánh mắt cậu lại trốn tránh như vậy?"
"Tớ lừa, đào mỏ Uyên chán rồi, chuẩn bị tới Linh, cô ta cũng nhà giàu." Tôi quay mặt lại và thấy một bóng dáng quen thuộc đang núp sau cánh cửa. Thấy vậy, tôi nói, dù trong lòng không hề muốn thốt ra những lời đó.
"Tớ không tin cậu là người như thế." Lan Anh lắc vai tôi, nói.
"Giờ cậu biết tớ như thế nào rồi đó. Hàiz. Thế nhé, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong." Tôi cười khẩy rồi bước vào lớp. Bóng dáng quen thuộc kia chặn tôi lại ngay cửa.
"Ơ." Tôi giả vờ ngạc nhiên.
"Chát." Linh lạnh lùng giáng cho tôi một cái tát, hình như cô ấy đã dồn hết sức vào cái tát đó, khiến máu từ khóe miệng tôi ứa ra.
"Linh, Quân, hai người sao thế?" Thằng Trung hốt hoảng chạy lại cùng cả đám, nhao nhao hỏi. Cả lớp đổ dồn sự chú ý, xì xào bàn tán.
"Quân, mày sao thế?" Thằng Khánh hỏi tôi.
"Haha, giờ thì biết bộ mặt thật rồi nha." Uyên cười khẩy.
"Sao vậy Quân?" Trang từ tốn hỏi.
"Không có gì đâu."
"Chát." Cái tát này là của Uyên dành cho tôi.
"Tao không ngờ mày lại là người như thế. Lúc trước tao tưởng mày khác với những đứa tao từng quen, ai ngờ tao lại ngu ngốc đến mức đó." Uyên nói.
"Mọi người giờ biết hết rồi nhé, out khỏi nhóm là vừa." Linh nhếch mép nói.
"Mày bị sao thế? Giải thích cho tụi tao đi." Thằng Khánh nắm lấy cổ áo tôi, lắc mạnh.
"Mọi người..."
"Hân." Tôi nhíu mày rồi kéo Hân ra ngoài.
"Quân, sao cậu phải làm vậy?" Đôi mắt Hân long lanh, nhìn là biết sắp khóc.
"Hì. Tớ không sao. Tớ chỉ muốn tốt cho mối quan hệ bạn bè thôi mà. Giờ tớ chỉ còn cậu thôi á." Tôi mỉm cười, nhưng lòng đau như cắt. Nước mắt đang cố kìm nén ở bên trong.
"Tớ biết rồi." Hấc. Hân nói rồi nước mắt tuôn trào.
"Đừng khóc mà. Sắp vào học rồi. Mình vào thôi."
"Ừ." Hân quệt nước mắt rồi cùng tôi bước vào lớp.
Bước vào lớp, tất cả ánh mắt đều nhìn tôi với vẻ khinh bỉ. Nhưng tôi không mấy quan tâm. Linh và Uyên thì không thèm liếc tôi lấy một cái. Lan Anh, Phong, Trang, Trung, Khánh đều im lặng nhìn tôi, như thể mong chờ một lời giải thích thỏa đáng. Thằng Hòa thì chắc hẳn cũng đã biết lý do tôi làm vậy rồi.
Tiết 4 là tiết Lịch Sử, bắt đầu. Tôi cảm thấy tiết học trôi qua nặng nề. Bên dưới tôi là Linh, Trang. Bên cạnh là Lan Anh. Một sự im lặng bao trùm lấy tôi.
Ngồi trong tiết học chán nản một lúc thì cũng đến giờ ra về.
Cả lớp ra về gần hết, chỉ còn lại tôi và 9 người nữa.
"Mày còn đứng đó làm gì, sao không về đi?" Uyên nói với tôi.
"Kệ hắn đi." Linh tiếp lời.
"Mọi chuyện đều có cách giải quyết, mọi người bình tĩnh lại đi." Thằng Phong nhăn mặt nói.
"Không bao giờ tớ xem hắn là bạn nữa." Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Quân." Hân nhìn tôi, lên tiếng.
"Đi thôi." Cả bọn đi trước, tôi im lặng cùng Hân đi sau cùng.
Vừa bước ra đến cổng trường, tôi thấy 10 đứa con gái tóc xanh mỏ đỏ đang đứng ở bên kia đường.
Uyên và Linh, Trang cũng gọi người, họ cũng ở bên kia đường, nhưng đứng tản ra nên mấy đứa kia không chú ý đến.
"Cuối cùng mày cũng chịu ra rồi à, con điếm." Con kia chỉ thẳng vào mặt Uyên nói.
"Bốp. Chát." Một cái tát của Linh dành cho con đó.
"Mày là đứa nào?" Vừa dứt lời, con đó xông vào túm tóc Linh giật.
"Tụi mày lên." Con đó ra lệnh, nhưng đám đàn em đã bị người của 3 nhỏ vây kín.
"Mày, tụi mày..." Con đó hoảng hốt.
"Giờ thì biết tay nha, con chó." Uyên xông vào đánh con kia.
"Chát." Thế là 3 nhỏ xông vào đánh hội đồng. Tôi thấy khó chịu vô cùng. Nhìn con kia bị đánh như vậy cũng thấy tội tội.
"DỪNG LẠI!" Tôi hét lớn rồi xông vào can 3 nhỏ ra.
"Mày muốn gì?" Uyên bực tức hỏi.
"Đánh thế đủ rồi." Tôi đỡ con kia dậy.
"Mày muốn làm anh hùng rơm à, thằng chó." Một thằng trong nhóm Uyên lên tiếng.
"Im miệng." Rồi tôi cà nhắc bước vào trong.
"Bạn về đi." Tôi nói nhỏ với con đó.
"Mình cảm ơn."
"ĐỨNG LẠI! AI CHO MÀY VỀ?" Uyên hét lớn, nhìn con kia đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch.
"Bạn cứ về đi." Tôi nói, mặc kệ lời Uyên.
"Thôi, thế được rồi." Lan Anh, Hân cùng đám con trai vào can.
"Hân lên xe tớ chở về." Tôi nhìn Hân với ánh mắt buồn rầu.
"Ừ."
"Cẩn thận đấy Hân. Tớ ngửi thấy mùi..." Linh lạnh lùng nói.
"Không sao đâu Linh." Hân nói rồi nhìn sâu vào mắt tôi. Chắc nhỏ đã biết tôi bây giờ như thế nào.
Tôi cùng Hân phóng xe về nhà nhỏ...
Nang2007
Trả lời5 tháng trước
Tiếp đi