Chị Vân, đồng phục nhân viên của em đâu? Tôi quay qua thì thấy mọi người đều có đồng phục, riêng tôi thì không.
_ À, riêng nhóc Lùn thì...
_ Thì sao ạ? Tôi ngạc nhiên hỏi.
_ Tí bé Cẩm Tú đưa đến cho. Chị Vân nói.
_ Vâng, thế em ra tiếp khách đây, chào chị.
Vừa ra bên ngoài thì thấy Cẩm Tú và một đám bạn đi vào. Ngồi ở giữa quán, hội đó đi tầm 6 đứa, 4 trai 2 gái tính cả nhỏ.
_ Anh chị dùng gì ạ? Tôi tiến đến về hỏi.
_ Gọi chủ quán ra đây. Một thằng trong nhóm đó lên tiếng.
_ Sao thằng này xin lạ thế Cẩm Tú? Thằng khác hỏi nhỏ.
_ Ở quê mới lên đấy. Nhỏ đáp.
_ Thảo nào tao thấy quê quê. Thằng đó đáp.
_ Ê thằng cu, mày ở đâu tới? Thằng khác hỏi.
_ Dạ em từ Nghệ An chuyển ra, có gì không anh? Tôi thật thà đáp.
_ Ừ, tao nghe dân Nghệ An lì lắm nên hỏi thôi.
_ Tùy người. Tôi bắt đầu thấy cay khi nói xấu đến quê hương mình.
_ Nói với khách thế à? Cẩm Tú nói.
_ Ừ. Tôi bước vào trong quán và không thèm để ý nữa.
_ Đứng lại. Nhỏ nói tiếp nhưng tôi vẫn cứ bước, khi thấy nhỏ trên xe đã nhường cho ông cụ thì thấy nhỏ rất hiền lành, tốt bụng, nhưng đó chỉ sự bịa đặt.
_ Anh bị đuổi việc.
Tôi dừng lại và quay về phía 6 người kia đang ngồi.
_ Cảm ơn, không cần tiễn. Tôi mặt lạnh, người ta nói không sai mà, trên cái đất người thì không nên tin ai cả.
Bước ra khỏi quán tôi lại phi xe máy điện đi tìm quán tuyển nhân viên. Đi vòng vòng thì thấy quán cà phê Băng Băng ở đường xyz.
Bước vào trong quán tôi thấy cách trang trí quán rất khác với các quán khác.
Toàn là màu trắng, từ bàn ghế đến nhiều những chi tiết nhỏ nữa. Nhưng có điều khác lạ nữa là quán này có sân khấu luôn. Ở quê tôi chưa thấy bao giờ. Đang mải mê với những suy nghĩ thì có tiếng nhân viên phục vụ:
_ Dạ anh tìm ai ạ?
_ Không, mình muốn tìm việc làm thôi? Thấy quán có tuyển nhân viên. Tôi đáp.
_ Ờ, thế anh đi theo em. Nhỏ nhân viên dẫn tôi vào sâu bên trong.
_ Bạn ơi, sao mình thấy quán này trang trí toàn màu trắng thế? Tôi ngạc nhiên hỏi nhỏ.
_ Vì chị chủ quán ở đây thiết kế như vậy. Mà em nói trước chị ấy lạnh lùng lắm. Em mới vào thì thấy run luôn.
_ Ừ.
_ Đến rồi anh. Nhỏ chỉ về phía trong.
_ Chị Linh có anh này mới xin vào để làm nhân viên nè. Nhỏ nói.
_ Gọi vào đi. Chủ quán đáp.
_ Anh vào đi. Nhỏ nói.
Tôi tiến bước vào bên trong, đập vào mắt tôi là một sự băng giá. Căn phòng được sơn bằng toàn màu trắng, đồ dùng đều màu trắng và điều tôi chú ý đến nhất là một cô gái đang ngồi đánh đàn piano, cô gái ấy khoác lên mình một bộ váy trắng tinh. Khuôn mặt xinh xắn khỏi phải nói.
_ Chào.
_ Chào. Tôi đáp.
_ Mình muốn xin việc làm. Tôi nói.
_ Mai 7h, giờ về đi.
Tôi lại lững thững ra về, nhưng ôi quên mất đường về nhà rồi.
Tôi lượn tất cả các đường mà không biết cái quán kem Hạnh Phúc ấy đâu.
Đi một lúc thì cũng đã mệt, tôi dừng lại hỏi đường.
_ Cô ơi, cô biết đường... ở đâu không? Tôi thở dốc hỏi.
_ Cô không biết, cô mới lấy chồng về đây.
Đi tìm lung tung thì trời cũng đã nắng dịu hơn. Đang đi thì thấy mấy đứa nhỏ bên đường mặt mày lấm nhem, quần áo xộc xệch đang ngồi ở góc trên vỉa hè, trong tay thì cầm một tập vé số.
Tôi phóng gần lại hỏi.
_ Em đã bán được tờ vé số nào chưa? Tôi dựng xe chạy lại phía cậu bé.
_ Dạ chưa anh.
_ Thế từ sáng đến giờ chưa ăn gì hả?
Nó không nói mà chỉ gật đầu.
_ Đợi anh tí nhé. Tôi phóng xe đi tìm đến quán cơm nào bình dân gần nhất.
_ Cô ơi, bán cho cháu một tô cơm, hai đĩa ra, và đĩa cá và một chai nước ngọt.
_ Đây cháu.
_ Cô có thể lấy bao bóng bịt lại thức ăn được không?
_ Được.
_ Bao nhiêu cô?
_ 30k cháu.
_ Cô cầm lấy 50k, cháu mượn một cái tô và hai cái đĩa nhá.
Nói xong tôi phóng nhanh tới chỗ thằng bé.
_ Cơm đến rồi đây em ăn đi. Tôi vừa dọn ra thì nó gắp ầm ầm.
_ Nhà em ở đâu, tí anh đưa về. Tôi xoa xoa đầu nó hỏi.
_ Dạ, ở số nhà... đường... ạ.
_ Hả, đường... luôn à?
_ Vâng.
_ Thế giờ lên xe đi anh chở về luôn. Tôi nói.
Nó một lúc lưỡng lự rồi cũng lên xe.
Phóng về nhà thằng bé, nhà nó nhỏ, cũ kĩ, xung quanh có mấy cái cây.
_ Bố ba mẹ em đâu?
_ Dạ ba mẹ em mất rồi, em ở với bà và chị gái ạ. Nói đến đây thì nó oà khóc lên.
Nói đến đây thì tôi thấy mình còn được hạnh phúc hơn rất nhiều người, tôi có mẹ có ba có em gái.
_ Dạ cháu chào bà ạ. Tôi nhìn thấy người bà tầm 80 tuổi đang nằm trên giường, nhìn căn nhà đơn sơ rách nát không khác gì nhà tôi.
_ Ừ, chào cháu, cháu là ai thế?
_ Dạ anh là người tốt bà ạ. Anh ấy mua cơm và nước ngọt cho con uống.
Ngồi một lúc chia sẻ về gia đình tôi cho bà nghe thì bà cũng hiểu.
Một lúc sau thì.......
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Yêu con gái của Anh!!!
Nang2007
Trả lời5 tháng trước
Tiếp đi