Logo
Trang chủ

Chương 71

Đọc to

Bước vào nhà là bố mẹ của Ngọc. Nhìn ba mẹ Ngọc vẫn còn trẻ lắm.

- Lâm, Hiền hai đứa tới chơi à.

- Còn ai đây? Mẹ Ngọc nhìn tôi nói.

- Dạ cháu tên Quân, học cùng lớp với Ngọc ạ. Tôi lễ phép đáp.

- Hóa ra bạn bé Ngọc nhà cô à. Thế mấy đứa ngồi chơi nhé. Cô chú lên phòng chút. Cô ấy mỉm cười nói.

- Mấy đứa ngồi chơi nhé. Ba Ngọc nói.

- Vâng. Cả đám đồng thanh.

- Ngọc, bồ biết gì không? Nhỏ Hiền nói.

- Gì bồ?

- Lúc nãy thằng Lâm nói xấu bồ đấy. Hiền nói dối.

- Ặc. Đâu đâu, bậy à. Tao không nói đúng không Quân? Thằng Lâm chối rồi quay qua tôi nói.

- À thì lúc nãy tao không chú ý nên không nghe thấy. Tôi nhận thấy ánh mắt nhỏ Hiền như dọa dẫm nên không dám làm gì.

- Đấy bồ thấy chưa, Quân cũng nói vậy mà. Hiền "Siu" giả bộ nói.

- Mấy đứa ăn sữa chua chị làm xem ngon không nè. Đúng lúc đó chị Linh đưa ra mấy cái sữa chua đủ loại màu.

- Nhìn ngon quá chị Linh ơi. Nhỏ Hiền xuýt xoa.

- Nè Quân, Lâm nè, ăn đi. Ngọc đưa cho tôi và thằng Lâm hai đứa hai cái.

- Sao bồ không đưa cho tui mà đưa hai ông kia. Hiền "Siu" nói.

- Tui còn lạ gì tính cách của bồ nữa. Ngọc cười nói.

- Hên là Ngọc đưa cho tao với mày đó Quân à, không là chả có cái gì mà ăn đâu. Thằng Lâm lườm nhỏ Hiền.

- Ông, ông...

- Thôi, mấy đứa ăn đi, chọc hoài à. Chị Linh nói.

Sau một lúc ngồi chơi, tôi ngước lên nhìn đồng hồ xem thì cũng 17h rồi.

- Ê Lâm. Tôi đập vai nó.

- Sao mày?

- Đi với tao tới chỗ này phát.

- Ừ ok.

- Thôi, tớ và thằng Lâm về trước đây. Tôi nhìn Ngọc nói.

- Đợi chút tui về chung luôn. Hiền "Siu" nói.

- Ở lại chơi tí nữa đi. Ngọc nói.

- Thôi, tụi tớ phải về rồi. Nhiều dịp khác nữa mà. Tôi nói tiếp.

- Ừ thế thôi. Mọi người về nha.

- Ừ hi.

Trên đường về thằng Lâm và nhỏ Hiền cứ đối chọi nhau. Tôi đi một bên mà cũng phải lắc đầu bó tay hai đứa này.

- Lâm đi theo tao mày. Về đến nhà tôi lấy đạp điện ra.

- Đợi tao tí.

- Giờ đi đâu đây? Thằng Lâm hỏi tiếp.

Tôi im lặng và phóng đi. Từng dòng người con đường giống như đang đuổi theo sau lưng tôi vậy.

Vừa lúc quẹo sang phải thì tôi thấy bên đường có chiếc xe máy đi song song với tôi. Không ai khác chính là thằng mà hay tới chở Uyên. Tôi nhìn Uyên, Uyên cũng thấy tôi. Tôi cảm nhận được trong ánh mắt đó cái gì khó hiểu.

Chiếc xe máy phóng vù đi trước. Tôi hụt hẫng ở lại phía sau. Nhìn bóng dáng Uyên từ phía sau nhỏ vẫn đẹp nhưng cái đẹp đấy đã thay thế bởi một tính cách khác từ nhỏ. Nhỏ không nhí nhảnh hay cười với tôi như trước nữa mà thay vào đó là sự khinh bỉ.

Phóng xe một lúc cũng tới trước cửa nhà. Nhìn vào trong tôi thấy Uyên với thằng kia đang bước vào trong nhà.

- Ê mày. Thằng Lâm đập vai tôi nói.

- Gì? Tôi quay lại đáp.

- Nhỏ kia là ai mà xinh dữ vậy mày? Thằng Lâm nói.

Tôi im lặng và phóng vào nhà.

- Anh Kòi. Bé Sún thấy tôi liền chạy lại níu tay.

- Ai đây anh Kòi? Bé Sún thấy thằng Lâm nhìn nói.

- Anh là bạn thằng Quân. Thằng Lâm ấp úng nói.

- Em chào anh. Sún nhìn Lâm cười khiến cu cậu ngất ngây con gà tây như lên mây.

- Hòa. Tôi, Sún và thằng Lâm bước vào thì thấy Uyên, thằng kia và thằng Hòa đang ngồi uống nước.

- Quân mày về rồi à? Mà ai kia? Thằng Hòa hỏi.

- Bạn tao mới quen tên Lâm.

- Chào em. Thằng kia mỉm cười chào tôi.

- Anh tên Hùng là bạn bé Uyên. Thằng kia nói.

- Ừ. Tôi không quan tâm tới thằng kia mà nhìn vào xem thái độ của Uyên.

- À nhân tiện đây tao nói luôn. Tao đã tìm được phòng trọ rồi. Tao về đây để báo cho mọi người. Tôi nói.

- Anh Quân, anh ở lại đi. Ở đây không tốt sao? Sao phải đi? Bé Sún nhìn tôi ánh mắt rưng rưng.

- Hì anh không muốn làm phiền mọi người nữa. Mà chỗ anh đi làm cũng gần đó nữa. Bé Sún ở nhà ngoan nha. Tôi xoa đầu Sún cười.

- Phòng trọ mày ở đâu? Khi nào tao tới chơi. Thằng Hòa quay qua hỏi tôi.

- Ừ thì cũng gần gần đây thôi à. Mà nhớ những gì tao dặn mày chứ. Tôi nhìn thằng Hòa nói.

- Ừ.

- Thế thôi, mọi người ở lại vui vẻ nhé. Anh/tao đi đây. Tôi nói rồi cùng thằng Hòa bước ra về.

Từng bước chân sao mà khó đi quá. Tôi muốn níu lại những kỉ niệm vui buồn ở nơi đây. Giờ đã xa thật rồi những quá khứ cùng Hòa, Sún và Uyên.

Tôi cứ bước đi mà không hề quay đầu lại. Tôi không biết rằng ở bên trong đó có đôi mắt của một người đang dõi theo tôi.

"Phải chăng là đã quá muộn..."

"Phải chăng là chỉ có thế..."
 

Đề xuất Voz: Kể về những chuyện về sông nước không phải ai cũng biết
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nang2007

Trả lời

7 tháng trước

Tiếp đi