Logo
Trang chủ

Chương 89: Ngoại truyện

Đọc to

## NGOẠI TRUYỆN:

*Review Hiện Tại:*

Có lẽ nào cuộc sống của mỗi người đều phủ một màu hồng? Liệu có phải chỉ cần tình yêu chân thật, thì mọi rào cản đều tan biến?

Tôi quay sang nhìn em. Em vẫn xinh xắn như thuở ban đầu. Hôm nay, em mặc một chiếc áo pull rộng cùng chiếc váy dài đến gối.

Sự tĩnh lặng bao trùm lấy hai đứa. Tiếng xe cộ ồn ào ngoài kia, tôi dường như chẳng để tâm. Bởi lẽ bên cạnh tôi là một cô gái xinh đẹp, nhưng lại mang vẻ lạnh lùng cố hữu.

"_Hì, lại nhìn trộm!_" Linh khẽ vén tóc, mỉm cười nhẹ nhàng.

"_Đâu... đâu có!_" Tôi vội chối, quay mặt đi hướng khác.

"_Cái tật chẳng bỏ được!_" Linh tủm tỉm cười.

"_Mà em này..._"

"_Hả?_"

"_Khi anh đi làm rồi, đừng có léng phéng với ai đấy nhé!_" Tôi nói, mặt đỏ bừng như trái cà chua, vội vã quay đi.

"_Ôi... Người yêu em ghen kìa!_" Linh hấp háy môi, nở nụ cười.

"_Ghen... ghen gì chứ, đâu có!_" Tôi lắp bắp chữa thẹn.

"_Chàng ngố. Tim em chỉ có chàng thôi!_" Linh e thẹn nói, đôi má ửng hồng từ lúc nào.

"_Hì!_"

Tình yêu của tôi và Linh chỉ giản dị vậy thôi. Có những khoảnh khắc nhẹ nhàng và thanh khiết. Có những lúc giận hờn, hiểu lầm.

Lại một khoảng lặng nữa hình thành giữa hai đứa. Dù trong lòng chất chứa bao điều muốn nói, nhưng lại chẳng biết diễn tả thế nào, cảm giác bí bách lạ thường.

"_Bé Linh._"

"_Dạ?_"

"_Chủ nhật anh đi rồi, ở nhà nhớ đừng léng phéng với ai..._"

"_......!_"

"_Nhớ ăn mặc đầy đủ, ăn uống đủ chất._"

"_......!_"

"_Lúc nào rảnh thì gọi cho anh nhé._"

"_Hì, chưa gì đã lo xa._" Linh tủm tỉm cười.

"_Uầyyy hì!_" Tôi gãi đầu.

"_Mà thôi, giờ theo em ra đây. Em chọn giúp anh mấy bộ quần áo!_" Linh đứng dậy, bước ra ngoài cửa hàng quần áo của gia đình.

"_Thôi, đồ của anh nhiều rồi. Đem nhiều nặng túi._" Tôi lắc đầu, thở dài.

"_Cấm cãi. Đừng để bị nhéo tai rồi mới nghe lời._" Linh khẽ nói nhỏ vào tai tôi, dù nhỏ nhưng đủ khiến tôi phải ngoan ngoãn làm theo.

"_Ừa..._"

Vài phút sau trôi qua.

"_Anh lấy cái này đi._"

"_......!_"

"_Vào thử đi, cái này, cái này và cả cái này nữa._" Linh ném cho tôi cả chục bộ quần áo. Nhỏ hăng hái bắt tôi thử hết bộ này đến bộ khác, hễ thấy không đẹp lại bảo tôi thay.

Sau một hồi, tôi cũng chọn được năm chiếc quần jean, chủ yếu là màu đen và xanh tôi thích. Cùng với năm chiếc quần short ngắn.

Chọn đồ xong, hai đứa lại đi ăn.

"_Anh ăn đi, cứ nhìn em hoài._" Linh không nhìn tôi, chỉ khẽ đỏ mặt rồi cười.

"_Đâu... có, anh đang ăn đấy chứ._" Tôi vội cúi xuống ăn, không hề hay biết người đối diện đang tủm tỉm cười.

"_Mà anh vào trong đó định làm gì?_" Linh khẽ vén tóc, nhìn tôi hỏi.

"_Anh đi làm công ty chỗ thằng Hiếu làm ấy._"

"_Ờ hì. Tí ăn xong, chiều hai giờ anh với em đi thăm một người._"

"_Anh cũng nhớ cô ấy quá._"

"_......!_"

Giữa buổi trưa tháng Bảy, từng tiếng xe ồn ào xé tan sự tĩnh lặng của thời gian.

Bước vào nhà, tôi thấy bé Sún và thằng Hòa đang ngồi xem tivi, chắc hai bác đang ở trên phòng.

"_Em lúc nào cũng dính lấy cái điện thoại nhỉ._" Tôi ngồi xuống cạnh thằng Hòa, nói.

"_Hứ. Kệ em. Anh muốn ăn cái này không?_" Sún lườm tôi, đưa tay ra định nhéo tôi.

"_Thôi, hai đứa mày lớn tướng rồi mà cứ như con nít. Chuẩn bị đồ đạc thế nào rồi?_" Thằng Hòa lắc đầu, cười khổ.

"_Tao với Linh mới đi mua về, không thấy đống đồ trên tay tao à?_"

"_Eo ôi! Toàn đồ đẹp không à nha._" Bé Sún mở từng túi ra kiểm tra.

"_Chị dâu, à nhầm. Em dâu bé mà lại._" Tôi cười.

"_Ộ ôi! Chu choa. Chưa gì đã muốn cưới chị Linh. Anh lo xa quá._" Nhỏ nhăn mặt.

"_À mà thôi, tao/anh lên phòng ngủ tí đây. Tí bé mang lên giùm anh nha._" Tôi nói rồi bước lên phòng mình, đánh một giấc...

Còn nữa...

Đề xuất Voz: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nang2007

Trả lời

7 tháng trước

Tiếp đi