Tiết đầu là tiết toán. Giống như mọi ngày, tôi chăm chỉ nghe giảng và cắm cúi viết.
"Quân, lên giải bài này cho cô?" Cô Trà nói. Tôi giật mình rồi lấy lại vẻ tự tin bước lên bảng. Nhìn vào bài toán, cũng không phải khó lắm. Chỉ cần nắm vững lý thuyết và phương pháp giải bài bất phương trình này. Bài này thì áp dụng cách giải rồi đặt điều kiện cho ẩn...
Sau mấy phút hì hụi viết, tôi cũng giải xong và mỉm cười hài lòng ngồi xuống.
"Phong, em nhận xét bài làm của bạn đi?" Cô nheo mắt hỏi.
"Ơ dạ...dạ Quân làm đúng ạ." Nó toát mồ hôi run run nói.
"Sao em chắc là đúng?" Cô hỏi tiếp.
"Dạ đúng ạ."
"Phong đứng đó, ngồi không chú ý bài giảng..."
Sau tiết toán, cả đám lại hô hoan vì được chạy nhảy. Đang dọn dẹp sách vở vào cặp thì nghe thấy tiếng gọi ở ngoài cửa lớp.
"Có ai nói gặp cậu Uyên kìa?" Tiếng con nhỏ lớp phó học tập.
"Hở. Đợi tớ tí." Uyên ung dung đi ra.
Một lúc sau, nhỏ đi vào trên tay là một hộp quà màu hồng được thắt nơ gọn gàng.
"Uyên lấy hộp quà đâu ra thế?" Hân hấp háy mắt nhìn.
"À tớ mới được tặng đó, hì hì." Uyên cười, hàm răng trắng đều như bắp rồi nhỏ chạy xuống đứng ở cạnh bàn tôi, Lan Anh thì lúc nãy đi theo Trang rồi, thế nên lúc đó chỉ có tôi ngồi ở bàn. Linh ở phía dưới cùng với thằng Trung, thằng Khánh.
"Được anh nào tặng quà hả?" Tôi cười nhìn nhỏ.
"Ờ hì. Cho cậu này." Uyên chìa hộp quà cho tôi.
Tôi đang bất ngờ tự hỏi sao lại cho tôi. Thì Linh ở phía sau đi lên và bước ra ngoài lớp. Tôi ngoái nhìn theo, cảm nhận thấy có chút gì đó không diễn tả được. Vì sao nhỉ, có ai trả lời cho tôi không?
"Quân."
"...!"
"Quân, cậu bị sao thế!" Uyên huơ huơ cái tay trước mặt tôi.
"Hả hả." Tôi giật mình hồn nhập vào người.
"Quà nè, hừ. Mấy người đang mơ tưởng cô nào chứ gì?" Uyên giận dỗi ngồi xuống cạnh tôi, hai tay khoanh trước ngực. Khuôn mặt thì quay ra phía khác.
"Bậy, đâu có. Chỉ là tớ nghĩ trong hộp quà có gì thôi!" Tôi gãi đầu đáp vội.
"Hứ. Mấy người giỏi nói lắm." Uyên bĩu môi.
"Ơ mà... người khác tặng cho Uyên, sao lại cho tớ?" Tôi hỏi lại.
"Thì lúc nãy tớ lấy tiền, bây giờ tớ cho cậu quà." Nhỏ tỉnh bơ đáp.
"HẢ @@! "Cầm của tôi 3 triệu mà đổi lại là hộp quà. Huhu, xuân nay con không về" tôi nói trong suy nghĩ.
"Làm sao mà cậu ngạc nhiên thế! Mà thôi, mở quà nhanh lên."
Tôi tháo chiếc nơ rồi nhẹ nhàng mở từng gấp giấy ra. Bên trong là một chiếc hộp màu đen trông có vẻ cũng đẹp. Mở nắp ra thì thấy bên trong là một quả cầu màu trắng bên trong có những ngôi sao lấp lánh và đặc biệt nhất là cô gái cầm chiếc ô đang ngồi dưới chiếc xích đu nhìn rất đẹp. Đựng bên dưới là một chiếc đế màu xanh lá. Còn một bên là một tấm thiệp.
"Thư của cậu nè." Tôi đưa cho Uyên.
"Cậu đọc tớ nghe đi."
"Hở. Thư của cậu sao lại tớ đọc chứ!"
"Tớ nhờ được chứ, ôi, ngốc thế không biết." Uyên lấy tay vỗ trán.
""Uyên à. Hì, mình là Tuấn, mới chuyển tới trường này từ tuần trước. Mỗi ngày thấy Uyên hay đi qua lớp mình là mình để ý ngay. Uyên là một cô gái dễ thương, xinh đẹp. hihi. Đây là món quà mình tặng Uyên. Mong rằng Uyên sẽ nhận. Có thể đây là món quà nhỏ nhưng đấy là món quà rất lớn về tình cảm. TyUnl..."" nội dung tấm thiệp là thế!
"Có vẻ anh chàng này thích cậu đấy Uyên à. À mà TyUnl là gì nhỉ?" Tôi hỏi.
"Kệ họ. Tớ có người trong mộng rồi nà. Cậu ấy không đẹp trai, nhà không giàu nhưng rất có duyên. Hơi ngốc nhưng rất đáng yêu, nói chung rất rất rất nhiều không đủ để tớ kể hết cho cậu hì hì." Uyên thì cười, còn tôi thì méo mặt khi nghe nhỏ có người yêu. Tôi chợt thấy buồn không biết tại sao? Chắc là do suy nghĩ nhiều quá.
"Thế là nhất Uyên rồi còn gì!" Tôi híp mắt cười buồn.
"Cậu giữ cái này nhá. Tớ không lấy đâu." Uyên nói rồi nhảy chân sáo đi đâu mất.
Cầm cái quả cầu ấy lên rồi ngắm nghía tí cũng chán. Tôi cũng không ham mấy thứ này nên không biết làm gì với nó cả.
"Hân xinh gái!" Tôi đập nhẹ vai nhỏ.
"Gì vậy Quân?" Hân má hồng quay xuống hấp háy mắt hỏi tôi.
"Cậu cầm lấy này. Tớ cho cậu á." Tôi giơ hai tay đưa cho Hân.
"Ơ nhưng mà cái này của Uyên mà, sao lại đem cho tớ chứ."
"Uyên không cần đâu. Cậu ấy nói không lấy rồi đem cho tớ. Mà tớ thì không thích mấy thứ này nên cho Hân."
"Ờ hì. Tớ cảm ơn nhiều nhé, hi hi." Hân cười nhìn duyên lắm luôn.
Mấy phút sau thì tiếng trống cũng kết thúc giờ ra chơi. Và bắt đầu vào tiết học mới...
Đề xuất Voz: Khi Tôi 25
Nang2007
Trả lời7 tháng trước
Tiếp đi