Nhung nghe tôi nói vậy chỉ cười nhẹ, ngón tay vẫn không thôi lần mò kiểm tra số thuốc trong balo cùng một số túi đồ mang theo để ở ghế sau.
Lần về thăm mẹ này của Nhung khá vội vã vì chỉ đi trong 1 buổi chiều nên 2 mẹ con không có cả tg ăn với nhau bữa cơm. Mẹ Nhung dạo này có vẻ mệt mỏi và kém sắc hơn, có lẽ vậy mà tỷ lệ thuận với số thuốc mỗi lần Nhung mang về.
- Mệt thì ngủ chút đi, cũng 6 rưỡi rồi đấy. Về đến HN chắc vừa tròn 7h tối.
- Có buồn ngủ đâu mà, mà có buồn thì cũng cố phải thức. Chứ không có người nói chuyện, Hoàng ngủ gật theo thì chết mất, hì hì.
- Ngủ sao được, hề. Mà Nhung này, ban nãy ngồi nói chuyện có nghe cô nhắc đến chuyện du học gì đó thì phải.
- À, cái đó là về chương trình du học nâng cao trình độ sau đh ở trường mình ấy mà.
- Hình như Nhung cũng nằm trong diện xem xét xin học bổng thì phải.
- Oh, học bổng này từng là mục tiêu của mình nhưng giờ mình thấy không cần thiết nữa.
- Sao vậy, mình tưởng nó từng là mục tiêu phấn của Nhung?
- Lúc đó khác với bây giờ vì bây giờ mình còn có mẹ, làm sao mình có thể đi xa được chứ. Sắp tới ra trường đi làm rồi mình sẽ thuê nhà đón mẹ lên ở cùng để tiện chăm sóc và chữa bệnh.
- Chắc vì tính toán như vậy nên... mới xung đột với bố phải không?
- Chuyện đó... mình cũng chẳng biết làm sao cho phải nữa, mình không hiểu tại sao bố mình lại sắt đá đến vậy. Dù gì thì hiện tại ông ấy còn có dì (dì ghẻ) và em gái mình. Còn mẹ thì chỉ có một mình mình... Haizz... Hoàng không biết chứ trước đây mình là một con bé khá tham vọng đấy. Nhưng giờ mong muốn lớn nhất của mình chỉ đơn giản là mẹ mình khỏe mạnh và 2 mẹ con được ở cùng nhau. Chỉ cần được vậy thôi là mình mãn nguyện lắm rồi.
Nhung nhẹ giọng, mắt mơ hồ tan ra theo từng khoảng sáng lòa vàng vọt của dãy đèn cao áp 2 bên đường.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Kỹ Năng Tán Gái Cao Cấp