Ba năm học, tôi có cái tật ngủ dậy muộn không tài nào sửa được, nhưng lạ là chưa lần nào bị ghi sổ. Mà đã vào danh sách đi học muộn của trường thì thôi rồi, mệt mỏi lắm. Không chỉ bị cắt học bổng tháng đó đâu, còn bị mắng sa sả trước lớp nữa, nhục không để đâu cho hết. Nghĩ lại ba năm học ở cái lớp kỷ luật thép, ngột ngạt và chán chường biết bao.
Hôm đó, một buổi sáng trời mưa phùn rét căm căm như mọi ngày, tôi rét run cầm cập nhưng vẫn cố đạp xe đến trường. Từ xa thấy vài bóng dáng đồng phục trường thì cũng yên tâm phần nào, đạp xe vượt lên lại càng yên tâm hơn, tự an ủi rằng mình mà muộn thì vẫn còn đứa muộn hơn. Đến cổng trường, không rõ trống đã đánh hay chưa nữa, tôi rón rén bước vào thì có tiếng nói rất ý nhị bên cạnh:
_ “Anh cho em xin cái tên và lớp ạ!”
Ngoảnh lại, mặt tôi tái mét vì lạnh và vì nghĩ đến viễn cảnh đứng làm "gương mẫu" trước lớp. Thấy một con bé, cũng xinh xắn, mỗi tội trời mùa đông nó mặc kín mít, lại quàng khăn nên chẳng nhìn rõ mặt.
_ “Ôi, anh đi muộn rồi ạ?”
_ "Biết rồi còn giả vờ hỏi, có khai không để em gọi thầy giám thị!"
_ “Bình thường giờ này là còn sớm với anh mà”. Tôi làm bộ vẻ mặt ngạc nhiên.
_ ” Có lẽ hôm nay không bình thường như mọi khi anh zai à.”
_ “Ừ, mà này, anh cảm ơn em nhiều nhé!”
_ “Cảm ơn cái gì cơ?”
_ “Vì hôm nay không ghi anh, hi hi”. Nói rồi tôi chạy thật nhanh một mạch vào nhà xe, quay lại chắc chắn nó sẽ gọi giám thị như chơi. Đi đủ xa rồi ngoảnh lại thấy con bé giơ một nắm đấm lên dọa mình, nhìn kỹ thì thấy nó còn cười mỉm nữa chứ.
Vào đến lớp thấy vẫn còn nháo nhào, mịa, sao vào học rồi mà vẫn loạn như tổ kiến thế này? Vừa xách cặp quăng vào chỗ ngồi, tôi quệt tay qua trán, thở phào nói với thằng bạn:
_” May mà chạy kịp, không mất tháng học bổng mịa nó rồi!”
_” Mày bị điên à?”
Sáng ra đã bị chặn xe, lại còn bị chửi điên, tức không cơ chứ?
_ “Điên cái quái gì, vừa bị một con hâm chặn xe đòi ghi vào sổ, may mà chạy kịp…”
_ Nhưng mà trống vào học đã đánh đâu!
………
………
Buổi học trôi qua nhanh chóng. Về nhà tôi bóp trán suy nghĩ, con này định chơi mình à, dám chặn xe rồi còn làm anh mày hú hồn. Phải tìm cách xử một trận cái tội láo. Học xong lên giường nằm ngủ, miên man suy nghĩ tìm cách báo thù.
Thế nhưng đời không như là mơ, sáng dậy lại vắt chân lên cổ đạp hộc máu tới trường, cái tội ngủ muộn không thể nào sửa được. Chết rồi, đến cổng, thấy nó đứng sẵn rồi. Hùng dũng bước đến, tôi cười thầm trong bụng, dở chiêu cũ thôi.
Bước qua cánh cổng trường, liếc em một cái, hôm nay em quàng một chiếc khăn màu đỏ, nhìn ngon phết. Chờ đó rồi biết tay anh...
_ “Lần này thì đừng hòng chạy thoát nhé!”
_ Hì hì. Định bụng cười xong thì rút lui cho nhanh, nghĩ cũng thấy hèn hèn, nhưng thôi, anh hùng nhịn nhục trả thù sau. Nhục một tí tẹo này còn hơn là nhục mặt trước lớp, lại còn mất học bổng nữa. Đang hí hửng bước vào cổng và cười rất ý nhị với em thì suýt sặc, ông giám thị từ sau cổng bước ra. Giờ mới hiểu vì sao nó nói "đừng hòng chạy thoát".
Đành ngậm ngùi khai hết tên tuổi ra, lần này thì đẹp mặt rồi.
Vào đến lớp chạy lại hỏi mấy thằng hay đi muộn xem chúng nó thoát bằng cách nào:
_ “Đứa nào ghi mày thì xin số đứa đó mà xin”. Tôi chạy vội lên văn phòng trường, hôm nay lớp XYZ trực, may quá, mình quen một đứa lớp này. Để chút nhắn tin xin số con nhỏ. Và rồi thế đấy, lại phải hạ nhục bản thân thêm chút nữa, chắc nhục nhiều rồi thì nhục thêm tí nữa cũng chẳng ảnh hưởng là mấy.
…..
” Em gì ơi, xóa tên anh khỏi sổ đi mà……….