Logo
Trang chủ
Chương 24: Vùng đất dữ (END)

Chương 24: Vùng đất dữ (END)

Đọc to

Vùng đất loạn lạc.

Trên tivi, trên báo đài cứ ca ngợi cuộc sống Tây Bắc nghèo mà yên bình, dân giàu tình nghĩa, chân thật,… Thật ra, làm gì có chuyện đó.

Nhà nước mình hàng năm đổ vào Tây Bắc và các vùng rừng núi nơi khác một khoản khổng lồ, số tiền ấy để nuôi dân, nịnh dân ở lại bám đất, bám rừng, giữ biên giới cùng với lực lượng biên phòng.

Hàng năm, có hai dịp người dân vui nhất, đó là hai dịp nhà nước ta phát tiền rừng. Ngày hội toàn dân chắc cũng không đông vui, tấp nập như ngày này. Khi được ủy ban xã thông báo phát tiền rừng, tất cả mọi hoạt động kinh doanh, sản xuất của đồng bào ta ngừng hết. Từ sáng sớm, tất cả tập trung tại cổng ủy ban như đi biểu tình. Ai cũng phấn khởi. Không phấn khởi sao được, chẳng làm gì, hàng năm vẫn được nhà nước phát tiền, mà lại còn phát nhiều nữa chứ. Cái tiền này gọi là tiền rừng, bảo vệ rừng hoặc giữ rừng. Quy định là ai không có nghề nghiệp gì thì được hưởng. Mà ở núi, trừ cán bộ ra, làm gì có ai có nghề nghiệp gì. Cứ tính theo khẩu nhân lên. Thế là có nhà lĩnh một phát được 4-5 chục triệu một lần là thường. Cầm tiền nặng chật bị thì thôi.

Sướng nhất ngày này là mấy người kinh doanh. Mấy ông bà này bình thường dân không có tiền, cứ cho ghi nợ kín mấy trang, ghi đúng ghi sai không cần biết. Chỉ đợi đồng bào ta xách bị tiền từ ủy ban xã đi ra là chặn đầu, vạch sổ nợ ra tính. Đứng một lúc thu được 1-200 triệu tiền nợ, đếm tiền hoa mắt, tụt huyết áp luôn. Có đồng bào đi bộ từ bản Mông ra lấy tiền rừng, cầm hơn 30 triệu, trả nợ hết bố nó 26 triệu. Mặt tiu nghỉu, trông đến tội. Mà kệ, ai bảo ham ăn, lười làm, nhà nước cho tiền nên chúng mình chẳng cần làm gì sứt. Không chết đói đâu mà. Dân nghèo, rót tiền vào, dễ trị, dân có tiền đấy, không bỏ rừng đâu, quyết tâm bám đất, bám rừng, bảo vệ luôn cả biên giới cho Đảng nhé.

Tối hôm phát tiền rừng, dân bản nhà nào cũng cơm no rượu say ăn mừng. Nhạc nhẽo hát hò ầm ĩ. Mấy thầy cô giáo không có tiền rừng thì ăn cơm chay vậy thôi. Tối ấy, vừa đánh trống cho học sinh nội trú nghỉ học, học sinh vừa tắt đèn đi ngủ thì tiếng xe máy nẹt pô ầm ầm. Nghe tiếng xích xe xịch xịch đoán ngay thanh niên, vì thanh niên bản nhà mình thích đi ex lắm. Nhả côn đổ đèo mà, phê tít thò lò. Trùm chăn tự nhủ, lại có trò hay rồi, có tý tiền, uống tý rượu vào là động cỡn ngay đấy.

Mở hé hé cửa, thấy các anh tài đang lượn xe đầy sân, đèn sáng quắc. Có hai trong số mấy thằng leo vào phòng học sinh nữ. Thấy không ổn, anh Thảo phòng bên cạnh mở cửa ra. Anh Thảo là giáo viên tiếng Anh, anh này người to béo, nhìn oai vãi.

- Mấy chú làm gì đấy, đêm rồi, mấy chú về ngủ đi chứ, bọn anh cũng đi ngủ rồi mai còn đi dạy.
- Làm gì là làm gì – một thằng thở ra mùi rượu quát lên. – Bọn bố mày lên đây phịch nhau đấy. Bọn bố mày thèm phịch nhau đấy.

Goa, mặt em lúc đấy như này. Hảo hán quá đê. Một thằng theo phía sau cũng theo đà, nhảy bổ lên trước hiên kí túc, như sắp đánh nhau đến nơi. Mấy cô giáo núp với nhau trong phòng mà mặt tái ngoét, nó mà vào phịch mình thì bỏ mẹ. May nó chỉ đứng trước cửa phòng học sinh nữ. Cò quay một lúc, một bên cầm dao, một bên cầm tuýp. Định va chạm đến nơi rồi thì công an bên xã chạy sang. Thế là chửi nhau thêm một lúc rồi về, lôi được một thằng chọi con trong phòng học sinh nữ ra, tát cho mấy phát cảnh cáo. Xong. Thôi giải tán.

Lên giường đi ngủ vẫn thấy dưới bản ầm ĩ, nhạc nhẽo, hát hò. Vui nhể. Đúng là có tiền vào là cuộc sống vui hẳn lên. Thế nhưng mà, sáng hôm sau, vừa đánh trống vào lớp, cả trường ngã ngửa ra khi nghe tin, tối qua học sinh lớp 8 trong trường, bị một thanh niên say rượu vào nhà, xiên dao qua cổ, chết ngay tại chỗ. Cái chết vừa tức tưởi, vừa oan ức. Đáng tiếc nhất là, thằng bé vốn ngoan, lại chẳng bao giờ va chạm hay hỗn láo với thầy cô.

Thế là hết một kiếp người, một kiếp người còn chưa được ra khỏi dãy núi trước nhà xem thế giới bên ngoài ra sao. Hỏi ra thì biết, lâu lâu ở đây lại thế, thằng đâm hôm qua nó cũng tự đâm mình luôn mà chưa chết. Vừa say vừa nghiện. Nhà nước cho tiền để nghiện, để say mà. Sướng quá, hóa rồ.

Công an về, kéo đến khám xét, mổ tử thi. Cả bản im lìm, chẳng ai mở nhạc nữa. Đứng từ sân trường nhìn xuống bản, mấy nóc nhà đìu hiu, trông đâu cũng thấy đói nghèo, tăm tối. Cái chết chờ ngay ở cửa. Nhiều khi nghĩ mấy cái tướng số, tử vi lên đến đây chắc cũng khóc thét với tập tục vùng này.

Buồn một kiếp người. Buồn cho một vùng đất dữ dội, dân trí nghèo nàn, ngu muội, có đổ tiền vào cũng không khai sáng được.

---------------------

Đầu tiên là em xin lỗi các bác vì đã thất hứa, do tết về mải chơi bời quá nên quên béng mất luôn.
Cám ơn các bác đã theo dõi thread và động viên em cho đến hôm nay.
Nhờ thread này mà hiện tại em đang quen với một bác tâm đầu ý hợp vô cùng, thời gian tới, em muốn dành thời gian rảnh rỗi để cưa cẩm bác ấy. Cám ơn tất cả các bác, Thread xin phép dừng hẳn ở đây, chúc các bác va lung tung hạnh phúc, năm mới lắm bạc nhiều tiên, Yêu các bác rất nhiều.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)
Quay lại truyện Ở trọ vùng cao
BÌNH LUẬN