Tàn canh tiệc rượu, em đến tìm con Ngân, cũng là lúc hai vợ chồng nó đang hát ở quán hát. Đá ngang tí thì phải nói cái quán hát này to vãi chưởng, to luôn các bác ạ :beauty:. Quán hát phố núi ở cái huyện nghèo nhất nước mà đêm nào cũng tấp nập đếm không hết khách, toàn quan chức, viên chức, công chức,… Đúng là chẳng có cái gì giải trí thì dắt nhau đi nhậu nhẹt, hát hò. Đoàn nào cũng dắt theo gái hoặc mấy em xinh tươi. Đi "dẩy" mà không có tí "máu dê" nó lại mất vui anh em nhỉ :beauty:. Em thì chưa đi hết cái quán này nhưng cỡ chắc cũng đến 3-40 phòng cả đơn cả đôi. Đúng tiền nhà nước, ăn chơi "mút chỉ" mùa măng.
Vào phòng hát, thấy hai vợ chồng trẻ đang song ca bài "Ra giêng anh cưới em" với bài "Chúc em ngủ ngon". Bốn mắt thi thoảng nhìn nhau, tình bắn ra ướt át bốn phía :stick:. Em lặng im ngồi trong góc phòng, chưa biết phải nói chuyện với Ngân thế nào. Giờ không nói thì không được, mà nói ra thì sợ nó mất bình tĩnh, lại làm liều. Chồng nó vẫn như cũ, vẫn bẽn lẽn, vẫn thẹn thùng như hồi chưa cưới. Con người ta có quá nhiều bộ mặt. Ai mà ngờ được, người như thế lại làm ra được những thứ chuyện tày trời. Ông bà dạy ngày xưa cấm sai: "Đừng trông mặt mà bắt hình dong".
Ngồi một lát, đến lượt người khác hát, em gọi Ngân ra ngoài. Khuôn mặt vẫn còn hớn hở, nó cuống quýt: "Nhanh nhanh em còn vào tranh thủ hát vài bài nữa" :adore:.
- "Chị có chuyện này muốn nói với mày. Mà quan trọng là mày phải bình tĩnh, biết chưa."
Thế là em nói, biết bao nhiêu, em nói bấy nhiêu. Mặt con Ngân ban đầu là cứng lại, rồi tái nhợt. Nó im lặng, không nói gì, phảng phất trong tiếng thở là mùi rượu của bữa ăn tối còn rơi rớt lại. Tự nhiên tiếng nhạc lọt ra thấy hơi choáng. Nó quay người vào phòng, bảo em đi về đây :pudency:.
Tối đấy, Ngân ở huyện, thuê nhà nghỉ ở với chồng, còn em về trường. 12h đêm mới về đến trường, tháp thỏm không biết Ngân thế nào. Vừa đặt lưng xuống, điện thoại có tin nhắn:
- "Em không ngủ được, giờ đầu óc em chỉ toàn thế. Chị nói em có nên hỏi nó không? Đứa bé ấy là thế nào nhỉ, nếu đúng như chị nói thì như nào chị nhỉ?"
Khuyên thêm một lúc, em giục nó đi ngủ. Mọi chuyện, ngày mai vẫn còn tính tiếp được.
Sáng sớm hôm sau, Ngân gọi khóc nức nở trong điện thoại: "Nó thừa nhận rồi chị ạ. Đ.M thằng khốn nạn. Đ.M nó chị ơi, đúng là có đứa bé ấy thật. Em kinh tởm quá, em sợ loại người như nó quá chị ơi. Chị vào đi, chị vào đón em về đi, in cho em tờ đơn. Nhanh lên, chị vào đón em về đi, em không muốn ở chung với nó thêm một lúc nào nữa. Em sẽ xé nát mặt nó ra mất" :sosad:.
Thế là em lại vào. Mệt rũ người, tối về muộn xong đi đường sớm, sương rừng xuống, lạnh cóng mồm. Vào đến nơi, con Ngân lò dò đi ra. Bảo để em đi trả tiền nhà nghỉ đã. Nghĩ bụng buồn cười, giận nhau mà vẫn phải trả tiền nhà nghỉ nữa :gach:. Sư bố mày.
Khó khăn lắm mới khuyên được con Ngân bỏ cái ý định ly hôn khi vừa cưới chưa được mấy ngày. Thì mọi chuyện lại lần nữa bùng lên khi biết đứa con riêng kia đã chết vì thằng bố nó vô tâm, không chịu nhận chăm sóc. Rồi qua quen biết, nhờ người này người kia hỏi, lại biết được cả chuyện chồng nó từng sống chung với một cô giáo viên mấy năm trời, rồi chỉ vì cô này không chửa được mà đánh đập rồi bỏ, đường ai nấy đi. Nghĩ lại thật rùng mình, đằng sau vẻ tử tế, hiền lành ít nói, chẳng ai biết con người ta rồi sẽ có bộ mặt thật là gì :pudency:.
Đến nước này, đúng là bỏ không bỏ được, mà yêu không yêu được. Khóc, vật vã, dằn vặt bao ngày. Cuối cùng con Ngân cũng quyết định tiếp tục cuộc hôn nhân oan trái này. Cái khổ nhất trong chuyện này là đối mặt với hằng chục con mắt của những người xung quanh. Họ soi mói, họ bàn tán, họ dèm pha phía sau lưng. Cảm giác biết hết tất cả nhưng không làm gì thay đổi được nó mới bất lực các bác ạ :pudency:. Có buổi đi dạy về, thấy con bé nằm khóc trong góc giường, chẳng biết làm gì, chỉ biết động viên, thôi cố gắng, quá khứ rồi, em tích cực lên mà sống. Nói vậy chứ biết làm sao. Khổ lắm mới lên đến đây, mà lên đến đây rồi vẫn khổ. Cuộc đời mà.
Chuyện chưa lắng xuống, thì bà hiệu trưởng trường em ép hai vợ chồng con Ngân phải làm báo hỉ với cơ quan hai trường. Cưới ở nhà rồi mà không báo hỉ là không được. Khốn nạn. Nó biết thừa hoàn cảnh nhà người ta đang vậy, mà nó vẫn muốn cho một mồi lửa đốt bùng lên. Vui vẻ gì cảnh đang căm thù nhau như vậy, giờ lại làm cơm báo hỉ cho thiên hạ họ cười vào mặt của mình :((. Mà làm thì vẫn phải làm thôi, làm sao mà tránh được.
Cuối tuần ấy, hai vợ chồng nó đặt cỗ ở nhà hàng. Mặc cái áo dài đỏ, nó nhờ em: "Chị đi rót rượu cho em chúc mọi người nhé."
Ừ, đi. Đi mới thấy thiên hạ họ độc ác nhường nào. Ai cũng biết chuyện, nhưng nâng ly lên, lại nói ngoài mồm mấy câu:
- "Nhất cô Ngân nhé, lừa được chú rể vừa đẹp trai lại ít nói, hiền lành. Chúc cô chú hạnh phúc nhé."
Một bàn rồi hai bàn rồi cả 10 bàn, ai cũng chúc tụng. Lần đầu tiên em thấy con Ngân uống nhiều như thế. Tàn tiệc, nó gọi em đi hát, ngồi phòng hát, có chồng nó, 2 người bạn của chồng nó với em.
Hát xong một bài, nó về phía em, ngồi khóc. Thôi, khóc đi em ạ, số chị cũng kém gì mày. Vùng đất này đúng là vùng đất dữ, sớm hay muộn cũng phải tìm cách về thôi :sosad::sosad:. Phận đàn bà, may mắn gặp được người tử tế, còn không may thì số phận mãi mãi lênh đênh.
kết thúc nốt, up mấy tấm ảnh thị dâm cho các bác.
ảnh quán hát to nhất cái phố huyện :sweat::sweat: