Góc Nhìn sững người, Lai sững người.
Trên nền gạch hoa, ngay bên phải của cửa ra vào, là một vòng hoa lớn được kết bằng những bông hồng trắng rất đẹp. Xung quanh là những cây nến đã cháy gần hết. Ánh nến lung linh phản chiếu trên những giọt nước dường như được cố ý vẩy lên vòng hoa tạo nên một cảnh tượng kỳ ảo hết sức đẹp. Góc nhìn nghĩ, nếu một chàng trai nào muốn tỏ tình với bạn gái bằng cách ra sức kết vòng hoa này trước khi mời cô gái bước vào phòng, hẳn cô nàng phải cảm động lắm. Anh lại nghĩ đến việc trưa nay Lai bắt gặp Thanh đang mua hoa. Điều này có nghĩa là gì? Thanh đã nói cậu ta ngủ từ sáng đến chiều mới dậy, mà thời điểm đi mua hoa lại là buổi trưa? Có lẽ Thanh chưa kể chi tiết này với Góc Nhìn, hoặc Lai nhìn lầm, rất có thể Lai đã nhận nhầm một người trông giống Thanh chẳng hạn, vì anh ta cũng nói rõ là “hỏi nó không thèm trả lời”.
Trong lúc không ngừng tự hỏi mình như vậy, Góc Nhìn nhìn Thanh, rồi nhìn Lai. Anh giật mình.
Khuôn mặt Lai tái xám lại, đôi môi anh ta mấp máy, run rẩy, đôi mắt thì đỏ hoe tựa hồ muốn khóc. Góc Nhìn vội đập vào vai Lai: “Này, này, cậu sao vậy?”. Lai nói anh ta cảm thấy hơi mệt, và xin phép về phòng trước. Anh dặn Góc Nhìn khi nào xong việc thì qua phòng anh chơi.
Rõ ràng là những hình ảnh trước mắt đã kích động Lai. Có lẽ nó gợi cho anh ta nhớ đến một kỷ niệm buồn nào đấy chăng? Hoặc anh ta cũng có liên quan đến những chuyện này?… Góc Nhìn bỏ dở dòng suy nghĩ đầy rắc rối đó, anh quay sang hỏi Thanh:
- Cậu bảo cậu ngủ từ sáng đến chiều phải không nhỉ?
- Vâng!
- Cậu không ra khỏi nhà lúc nào chứ? Buổi trưa chẳng hạn.
- Dạ không, em ngủ say như chết và chỉ dậy trước lúc gọi điện cho anh khoảng vài phút.
Góc Nhìn lại vân vê những sợi râu, anh chưa biết phải ráp những dữ kiện này ra sao cho hợp lý. Việc Thanh đi mua hoa, và việc trong phòng cậu có một vòng hoa, nghe có vẻ rất logic. Thế nhưng Thanh lại phủ nhận việc này. Lẽ nào Thanh nói dối? Hoặc chính Thanh cũng không biết mình đã đi mua hoa? Điều này rất vô lý, nhưng còn vô lý hơn nữa nếu cho rằng có 1 hồn ma đã xếp vòng hoa trong phòng Thanh. Hay là có 1 kẻ nào đấy đã bí mật xếp vòng hoa này trong lúc Thanh đang ngủ? Điều này nghe ra có vẻ hợp lý, thế nhưng để làm được việc này, thực không dễ dàng chút nào. Góc Nhìn rối bời với những suy nghĩ, những phân tích, anh có cảm giác mọi chuyện hình như càng lúc càng rắc rối hơn.
Góc Nhìn lấy máy ảnh chụp lại chi tiết cảnh vòng hoa, anh quay sang nói với Thanh: “Cậu dọn dẹp đi được rồi đấy, nhớ nhẹ tay với những bông hồng thôi nhé. Tôi sẽ nhờ người tìm hiểu rõ hơn về lịch sử của căn phòng trống này, lý do bà chủ nhà giải thích không thuyết phục được tôi nữa rồi, không có lý do gì bà ta lãng phí một căn phòng lâu đến vậy chỉ với lý do chưa hoàn thiện.”.
Góc Nhìn chào Thanh và bước sang phòng Lai. Lai mở cửa mời anh vào nhà. Trông Lai mệt mỏi và suy sụp khủng khiếp. Đôi mắt anh đỏ hoe. Góc Nhìn rất ngạc nhiên vì từ khi quen Lai đến nay, anh chưa thấy Lai khóc bao giờ, Lai luôn tỏ ra là một người mạnh mẽ, cá tính.
“Cậu có chuyện gì sao? Trông cậu tệ lắm.” - Góc Nhìn hỏi Lai với ánh mắt lo ngại.
Lai quay mặt đi, anh ta trả lời: “Tớ hơi mệt tí thôi, nghỉ 1 lúc là khỏe ấy mà, đừng lo. À này, thằng Tú nó vừa gọi điện cho tớ, nó đang nằm viện đấy, nghe nói bị tai nạn, gẫy 1 chân 1 tay, cậu thu xếp tới thăm nó luôn đi, tớ đến sau, giờ tớ mệt quá không thể đi được.”
“Nó bị từ khi nào vậy? Tớ đến đây 2 lần rồi chưa gặp nó, cậu cho tớ địa chỉ chỗ nó đang nằm, lát tớ qua thăm luôn. Mà này, cậu thực sự ổn đấy chứ?”.
“Từ hôm kia, 2 hôm nay tớ không gặp nó, vì tớ ít ở nhà và nó cũng hay về muộn nên cứ nghĩ không có chuyện gì, ai ngờ. Mà gặp nó, cậu cũng đừng ngạc nhiên nhé, nó giờ không như ngày xưa nữa đâu, rượu chè be bét, thuốc lá đốt như điên. Tớ đã khuyên nhiều lần rồi nhưng nó có bao giờ nghe đâu. Cậu đến thăm nó đi, đừng lo cho tớ, tớ không sao đâu.”
Cầm tờ giấy ghi địa chỉ của Tú, Góc Nhìn chào từ biệt Lai rồi bước ra khỏi xóm. Đi qua phòng đầu của dãy bên phải, bất chợt có người gọi anh: “Anh T.”
Góc Nhìn quay sang. Nhung, cô gái vũ trường đang đứng trước cửa. Cô ta mặc chiếc quần đùi ngắn gần đến bẹn và chiếc áo phông mỏng cổ rộng, cũng dài gần đến bẹn, làm cho thoạt nhìn, Góc Nhìn tưởng cô ta không mặc quần. Nhung ra hiệu Góc Nhìn theo cô ta vào phòng, cô nàng đóng cửa lại khiến tim Góc Nhìn đập như trống làng. Những bản năng thường xuất hiện ở một người đàn ông khi ở trong một căn phòng đóng kín với 1 người phụ nữ ăn mặc hết sức sexy trỗi dậy bóp nghẹt suy nghĩ của Góc Nhìn. Anh lẩm bẩm: “Thế này bảo sao chả lắm vụ hiếp dâm”. Không rõ Nhung có nghe thấy gì không, nhưng cô ta chỉ đưa mắt quan sát Góc Nhìn và không nói gì. Góc Nhìn thấy hơi xấu hổ, anh lên tiếng trước: “Có việc gì vậy cô? Cô đưa vào phòng thế này làm…”.
Nhung ngắt lời Góc Nhìn: “Anh ngồi tạm ở giường vậy, xin lỗi vì phòng tôi không có ghế. Anh T., vừa nãy tôi có nhìn thấy những cái trong phòng anh Thanh rồi, lúc anh đang chụp ảnh ấy. Ban đầu tôi không biết đó là anh. Hôm kia anh đến tôi cũng thấy. Anh T., trước anh cũng ở căn phòng ấy, chắc chắn là giờ đây 2 người gặp nhau cũng do những chuyện liên quan đến căn phòng ấy. Anh T., anh có thể nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra được không?”