Logo
Trang chủ
Chương 27

Chương 27

Đọc to


Góc Nhìn cảm thấy rối bời. Anh không biết phải xử trí ra sao cho hợp lý. Thanh vẫn ngồi dí dao vào cổ Lai như một bức tượng, không nhúc nhích. Sau khi đắn đo, Góc Nhìn quyết định sẽ cố tìm cách giao tiếp với Thu. Anh lẩm nhẩm trong đầu: “Hãy nhập vào Thanh và nói chuyện với chúng tôi”.

Góc Nhìn đã thiển cận ở chỗ này, bởi vì khi anh lẩm nhẩm như vậy, là anh đang nghĩ đến câu nói “Hãy nhập vào Thanh và nói chuyện” chứ không phải nghĩ đến tình huống Thu nhập vào Thanh. Không những thế, chỉ trong tích tắc, bộ não Góc Nhìn lại tràn ngập những suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại, về tính mạng của Lai, Thanh, về việc Nhung là em gái Thu, về vòng hoa, về dây thòng lọng, thậm chí là cả những suy nghĩ cũ hơn về câu chuyện của Tú vừa kể, chuyện hai căn phòng trống… Tất cả như một quyển album chi chít những hình ảnh được sắp xếp một cách hỗn độn không thể nào thu gom vào được.

Sau một lúc cố gắng, thấy Thanh vẫn không cử động, Góc Nhìn đành chịu đầu hàng. Anh đứng im không còn biết nói gì. Tất cả: Thanh, Lai, Góc Nhìn và Nhung đều im lặng như những pho tượng trong triển lãm.

Bất chợt lúc ấy, đôi mắt Lai hây hấy rồi mở ra. Lai đã tỉnh. Anh nhìn Góc Nhìn, nhìn Nhung và nói một cách khó nhọc: “T., Nhung, hai người ra ngoài đi. Chuyện này đã đến lúc phải chấm dứt rồi. Tôi là một nửa của câu chuyện, chỉ có tôi mới kết thúc được nó.”

“Xem đôi mắt của Thanh kìa” – Nhung nói và đẩy nhẹ vào tay Góc Nhìn.

Khác với đôi mắt vô hồn khi nãy, ánh mắt của Thanh giờ đây như có lửa. Hai con mắt nhìn Lai rực sáng và căm thù. Thanh cất lên một giọng nửa đàn ông nửa đàn bà khiến Nhung và Góc Nhìn rùng mình nổi gai ốc: “Tên khốn, sao mày lại ra đây, mày không dám đối diện với tao chứ gì.”

Lai nói chậm rãi: “Anh không muốn thấy em như thế, Thu ạ. Và, anh không thể điều khiển được lúc nào mình tỉnh, lúc nào mình mê. Anh là người bình thường, cái đó do cơ thể sinh học của anh điều khiển. Anh không sợ chết, Thu ạ, nhưng anh sợ em nói với anh những lời như thế. Từ bao nhiêu năm nay, anh luôn tôn thờ em, chưa bao giờ anh có bất kỳ một ý nghĩ nào xúc phạm em, dù là nhỏ nhất. Những lời nói của em vừa rồi, nó như hàng ngàn hàng vạn mũi tên nghiền nát trái tim anh.”

“Vậy là nãy giờ, Thu nói chuyện với Lai trong cơn mê của cậu ta. Có lẽ Thu đã chửi mắng Lai thậm tệ lắm” – Góc Nhìn nghĩ thầm – “Vấn đề bây giờ là phải làm sao xoa dịu được lòng thù hận có trong Thu. Điều này quả thực là quá khó.”

Góc Nhìn bóp trán suy nghĩ trong khi đôi mắt vẫn không rời Thanh (hay Thu) và Lai. Anh hi vọng Lai sẽ nói được nhiều điều xoa dịu sự căm thù của “Thu”.

“Nhiều năm qua” – Lai nói tiếp – “Có ngày nào anh không nghĩ về em? Có ngày nào anh không xem lại những kỷ vật, những bức ảnh của em? Có ngày nào đôi mắt anh không nhỏ lệ vì em?
Anh đã hèn nhát, anh đã bỏ mặc em chết một mình, anh biết anh là thằng khốn nạn, nhưng không vì thế mà anh không yêu em, Thu ạ.”. Đôi mắt Lai nhìn thẳng vào mắt Thanh/Thu và rưng rưng nước mắt. Anh nói tiếp: “Anh đã thề là, suốt cuộc đời này, anh sống chỉ để nghĩ về em, nhớ về em, về những giây phút có em, những kỷ niệm của chúng ta.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Cổ Chí Tôn (Dịch)
Quay lại truyện Oan hồn trong xóm trọ
BÌNH LUẬN