Sau gần nửa năm điên cuồng tu luyện, Hàn Lập cuối cùng cũng đứng trước Mặc Đại Phu để tiếp nhận bài kiểm tra của y.
Trương Thiết lúng túng đứng sát bên Hàn Lập, điều này cũng dễ hiểu, Hàn Lập đã sớm biết từ miệng hắn rằng, sau gần nửa năm tu luyện, hắn chẳng đạt được thành tựu nào trên bộ khẩu quyết này.
Hàn Lập biết Trương Thiết tu luyện khẩu quyết này nghiêm túc không kém gì mình, dù hắn không bằng cái sự điên cuồng không sợ chết của y, nhưng công sức bỏ ra cho việc này cũng không hề ít, tuyệt đối có thể nói là tận tâm tận lực, cần cù chăm chỉ.
Nhưng kỳ lạ thay, bộ khẩu quyết này không hề có chút tác dụng nào đối với Trương Thiết, dù hắn có khổ công đến mấy cũng không đạt được một chút hiệu quả nào. Xem ra, bộ khẩu quyết này không có duyên với hắn rồi.
Trong lòng Hàn Lập cũng bồn chồn lo lắng, không hề yên tâm. Y biết, lần này Trương Thiết mười phần thì tám chín là không qua được bài khảo hạch, còn mình dù có chút hiệu quả trên đó, nhưng cũng chẳng mạnh hơn hắn là bao.
Bản thân y đã liều mạng tu luyện, kết quả cũng chỉ khiến dòng năng lượng kỳ lạ trong cơ thể mạnh hơn trước một chút. Nếu nói trước đây dòng năng lượng chỉ nhỏ như sợi tóc, thì bây giờ nó đã to bằng sợi chỉ cotton. Nhưng liệu như vậy có qua được cửa ải của Mặc Đại Phu hay không, trong lòng y thực sự không có chút tự tin nào, vì vậy Hàn Lập không khỏi cũng treo tim lên không trung, có chút bồn chồn, bất an.
“Các ngươi đã chuẩn bị xong cả rồi chứ? Hãy thể hiện thành quả tu luyện của các ngươi cho ta xem nào.” Mặc Đại Phu nheo đôi mắt, ngồi trên ghế thái sư lạnh lùng nhìn hai người.
“Đã chuẩn bị xong.” Hai người Hàn Lập cứng rắn đáp lời.
Mặc Đại Phu chầm chậm đứng dậy khỏi ghế, đặt quyển sách không rời thân sang một bên bàn.
“Đưa tay ra.”
“Vận công cho ta xem nào.”
Mặc Đại Phu một tay nắm lấy mạch môn tay phải của Trương Thiết, một tay khác đặt lên đan điền của Trương Thiết.
Qua chừng một chén trà, y mới thu tay về từ người Trương Thiết, rồi không chút biểu cảm cẩn thận đánh giá Trương Thiết từ trên xuống dưới.
Trương Thiết mặt đỏ bừng, vội vàng đặt hai tay ra sau lưng, cúi đầu xuống, không dám nhìn Mặc Đại Phu thêm một lần nào nữa. Hắn biết Mặc Đại Phu chắc chắn đã phát hiện mình không có chút thành quả tu luyện nào trên bộ khẩu quyết này, tiếp theo e rằng y sẽ không cho hắn sắc mặt tốt đâu.
“Đến lượt ngươi.”
Điều đáng ngạc nhiên là, Mặc Đại Phu không hề có động thái nào muốn trách mắng Trương Thiết, chỉ là trong mắt hơi lộ ra một tia thất vọng. Y quay mặt lại, đã đến trước mặt Hàn Lập.
Mặc Đại Phu như cũ nắm chặt mạch môn tay phải của Hàn Lập.
“Lạnh quá, lạnh lẽo băng giá, chút nào cũng không giống tay người sống.” Trong lòng Hàn Lập có chút ồn ào.
Làn da trên tay Mặc Đại Phu có chút khô ráp, còn phủ đầy những vết chai sạn, châm vào da Hàn Lập có chút nhói nhẹ. Đây là cảm giác đầu tiên của Hàn Lập khi bị tay Mặc Đại Phu nắm lấy.
Có lẽ là do bị kích thích từ bên ngoài, năng lượng trong cơ thể Hàn Lập tự động vận hành mà không cần y tự mình thôi thúc. Nó thuận theo kỳ kinh bát mạch, xuyên qua các huyệt đạo khắp châu thân, từ đan điền lên đầu, rồi đến tứ chi, nhanh chóng vận hành một vòng, sau đó quay trở lại đan điền. Dòng năng lượng này vừa vận hành, một chút khó chịu trên da Hàn Lập cũng lập tức biến mất.
“Ồ!” Mặc Đại Phu không kìm được thốt lên tiếng, xem ra y đã phát hiện ra dòng năng lượng trong cơ thể Hàn Lập.
“Nhanh, vận hành lại khẩu quyết một lần nữa.” Mặc Đại Phu trên mặt tuy muốn cố kìm nén, không muốn vui ra mặt, nhưng ánh mắt toát ra vẻ cuồng nhiệt vẫn khiến Hàn Lập có chút ngạc nhiên.
“Từ từ thôi, để ta xem xét kỹ càng.” Mặc Đại Phu ngay sau đó lại nói thêm một câu, giọng điệu vốn luôn lạnh lùng giờ cũng trở nên gấp gáp, rồi đặt bàn tay kia lên đan điền của y.
Hàn Lập cảm thấy hai tay Mặc Đại Phu có chút run run, xem ra trong lòng y vô cùng kích động, bèn nghe lời để dòng năng lượng trong cơ thể vận hành thêm một lần nữa.
“Không tồi! Không tồi! Chính là cảm giác này, chính là thứ ta muốn. Không sai! Sẽ không sai đâu! Ha ha......”
Mặc Đại Phu sau một hồi kiểm tra tỉ mỉ, cuối cùng cũng không nhịn được mà phá lên cười lớn. Y hai tay nắm chặt bả vai Hàn Lập, đôi mắt đang nheo cũng mở to, trừng trừng nhìn Hàn Lập, giống như đang nhìn một món kỳ trân dị bảo hiếm có trên đời, trong ánh mắt dường như còn toát ra vài phần thần sắc điên cuồng.
Trong tai Hàn Lập không ngừng vang lên tiếng cười ha ha liên tiếp của Mặc Đại Phu, y cảm thấy hai bả vai bị nắm hơi đau, lại nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng lộ ra trên gương mặt y, trong lòng không khỏi sợ hãi.
“Tốt, rất tốt.” Mặc Đại Phu nhìn thấy thần sắc sợ hãi trên mặt Hàn Lập, mới ý thức được mình hơi quá đà, lập tức ngừng tiếng cười lớn.
“Sau này cũng phải nỗ lực như bây giờ. Kể từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử thân truyền của ta rồi.” Y buông tay ra, rồi vỗ vỗ vai Hàn Lập để khích lệ.
Gương mặt Mặc Đại Phu lại khôi phục vẻ bình tĩnh như thường ngày, dường như mọi hành động điên cuồng vừa rồi chưa từng xảy ra. Chỉ là từ ánh mắt nóng bỏng thỉnh thoảng liếc nhìn Hàn Lập, mới có thể nhận ra y thực ra vẫn đang ở trong trạng thái hưng phấn.
“Còn ngươi...” Mặc Đại Phu cuối cùng lại đưa mắt nhìn về phía Trương Thiết.
Trương Thiết đã sớm sững sờ vì những gì vừa xảy ra. Thấy Mặc Đại Phu chuyển lời sang mình, hắn mới giật mình tỉnh lại.
Nghĩ đến việc khảo hạch không qua, sẽ bị đuổi xuống núi – hiện thực nghiêm trọng này, Trương Thiết nhìn Mặc Đại Phu, không khỏi lộ ra vẻ mặt van xin thảm thiết.
“Ngươi tư chất không tốt, thời gian dài như vậy mà ngay cả một chút thành quả cũng không luyện ra được, làm đệ tử của ta thực sự có chút miễn cưỡng.” Mặc Đại Phu không ngừng lắc đầu.
Trái tim Trương Thiết cũng theo cái lắc đầu của y mà không ngừng chìm xuống.
Từ lời nói của Mặc Đại Phu, cả hai đều nghe ra ý y không muốn nhận Trương Thiết.
Nhưng đột nhiên, Mặc Đại Phu dường như nghĩ đến điều gì thú vị, ánh mắt nhìn Trương Thiết lộ ra thần sắc kỳ lạ.
“Nhưng ta vừa rồi kiểm tra căn cốt của ngươi, có một loại tâm pháp khác khá phù hợp với ngươi, không biết ngươi có bằng lòng học theo ta không?” Lời nói của Mặc Đại Phu đột nhiên chuyển hướng, vậy mà lại có ý cho Trương Thiết qua cửa.
Trương Thiết vừa nghe, nào có ý không bằng lòng, lập tức đồng ý ngay tại chỗ.
“Tốt, rất tốt. Hai ngươi lui xuống đi, ngày mai ta sẽ truyền cho các ngươi tâm pháp mới.” Có thể thấy tâm trạng của Mặc Đại Phu hiện giờ rất tốt, lại một tiếng “Tốt, rất tốt” buột miệng thốt ra.
Hai người Hàn Lập nhìn nhau, đều cảm thấy bài kiểm tra hôm nay thật là nhiều sóng gió, xoay chuyển tình thế. Cả hai vậy mà đều vượt qua khảo hạch, điều này khiến họ cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nhất Thế Độc Tôn
hunghungvu2004
Trả lời3 tháng trước
Xin File tải với ạ