Chương 30: Bạch Vân Tiên Ông Nguyễn Bỉnh Khiêm

Đêm ấy khi Hoàng Đế cùng mấy vị cung phi đang say giấc trong trướng bồng, ngoài trời sương phủ trắng xoá. Gió nổi lên làm sương đêm từ đâu tràn tới khiến những đống lửa trại le loi vụt tắt. Đội Cấm Kỵ Quân vẫn canh phòng cẩn mật từng tốp từng tốp đi tuần tra xung quanh.

Hoàng Đế thấy mình đứng ở cổng đá, xung quanh toàn sương trắng đưa tay lên không thấy rõ năm ngón.

- Hoàng Cung Phi!

- Lưu Ly!

- Người đâu các vị Cung Phi đâu hết rồi!

Sau ba tiếng gọi đáp lại hắn vẫn không khí im lìm. Hoàng Đế lập tức biết có điều bất thường thôi không gọi nữa. Nét mặt hắn ta bình tĩnh, nhìn quanh một lúc liền tức giận quát lớn:

- Ta là Hoàng Đế đất Bách Việt. Sông núi nơi nào mà chẳng phải trên lãnh thổ của Vua. Nhà người vốn ở trên đất của Trẫm còn không mau ra đón lại dám dở trò yêu tà!!!

Lúc này bỗng nhiên sương tan bớt mở ra một con đường, Hoàng Đế ánh mắt nghiêm nghị bước về phía trước. Đi được một quãng trước mặt hắn xuất hiện ngôi đền nọ trên cổng ghi bốn chữ:

- Bạch Vân Động Thiên!

Hoàng Đế chắp tay sau lưng, phong thái đường hoàng đọc câu đối khắc hai bên cột đá bằng chữ Nôm đại ý:

"Dại chí ẩn cư miền tĩnh lặng,

Khôn tâm mưu sự chốn hồng trần!"*

Từ trên bầu trời lúc này có một con Kim Nghê ngự trên mây ngũ sắc xuất hiện. Kim Nghê giọng ồm ồm:

- Tiên Ông nhà ta biết hôm nay Bệ Hạ giá lâm lấy làm vinh hạnh. Ngặt nỗi đang thời điểm tu hành quan trọng không thể đích thân tới gặp ngài được. Tiên Ông gửi lời mong Bệ Hạ lòng rộng mà tha thứ. Sáng mai mời ngài bước lên Bạch Vân Động Thiên, Tiên Ông sẵn trà thơm mà đón tiếp!

Nói đoạn Kim Nghê cưỡi mây bay vút đi. Hoàng Đế lúc này tỉnh dậy, Vũ Cung Phi cùng các hồng nhan đang chui rúc trong ngực hắn vì lạnh.

Buổi sáng dưới chân núi Hồng, Hoàng Đế thức dậy từ sớm. Thân vệ múc dòng nước mát từ thượng nguồn La Giang cung kính dâng lên cho hắn cùng mấy vị cung phi rửa mặt.

Ăn điểm tâm xong Hoàng Đế liền bảo:

- Một lát các nàng hãy đi ngắm cảnh xung quanh. Ta phải lên Bạch Vân Động Thiên trên đỉnh núi xa kia gặp một vị tiền bối!

Mấy vị Cung Phi đang cười nói vui vẻ ai nấy dừng tay, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Đế:

- Bệ Hạ! Đường lên núi hiểm trở ngài cũng nghe dân bản địa nói rồi đấy. Bao nhiêu người đi lạc có tìm ra cổng chùa đâu. - Người lên tiếng là Hoàng Cung Phi.

Bùi Cung Phi cũng nhanh chóng khuyên can:

- Hay là ngài đi dạo cùng thần thiếp. Chúng thiếp đã cho người tra hỏi xung quanh, nơi đây còn nhiều cảnh đẹp lắm!

- Bệ Hạ! Bệ Hạ!

Mấy vị cung phi liền yến oanh nũng nịu. Ai nấy miệng tươi như hoa mỗi người một lời khuyên can nhưng ánh mắt các nàng khó giấu vẻ lo lắng.

Sau cùng Hoàng Đế Cảnh Hưng cũng đành lui một bước đồng ý cho Lưu Ly Cung Phi vốn võ công cao cường lại thông minh lanh lợi đi chung. Mang thêm vị Tướng chỉ huy Cấm Kỵ Quân tên chữ Dũng. Các nàng lẫn viên giám quan thân cận lúc này mới thở phào.

- Bệ Hạ! Ngài đi cẩn thận. Thần thiếp chờ ngài về tối luyện "viết chữ" kiểu mới!

Hoàng Đế vừa bước một chân lên thảm cỏ nghe tiếng Vũ Cung Phi phía sau liền kém chút vấp ngã.

- Yêu nữ! Yêu nữ!

Hắn ta chạy vội miệng lẩm bẩm, vị Vũ Cung Phi này vưu vật trời sinh. Nhan sắc này đặt vào hậu thế phải cỡ các thiên thần Victoria's Secret còn xếp sau. Đã thế tính cách bạo dạn không cố kỵ nhiều như những Cung Phi khác khiến Hoàng Đế ngoài mặt tỏ vẻ ngại ngùng nhưng trong lòng thích thú không thôi. Vũ Cung Phi vốn thông minh hiểu ra điều đó là lợi thế của bản thân lại càng thoải mái trêu chọc hắn.

Hoàng Đế cùng Lưu Ly Cung Phi đi sau, Tướng Quân Dũng đi trước mở đường. Lạ thay cứ bước tới đâu sương mù tan đi cho đám người đi qua. Đi một lúc cũng tới sườn núi nơi đây mây trắng ôm núi giăng kín một vùng trời. Thôn trang bên dưới lúc này chỉ là những chấm nhỏ xíu thu vào mắt.

Lúc này Viên Tướng liền chắp tay:

- Bệ Hạ, phía trước không còn đường! Đi lẫn vào biển mây thần e có nguy hiểm.

Hoàng Đế gật đầu ý bảo hắn lui xuống, sau đó chắp tay sau lưng bộ dáng đường hoàng tiến về phía trước. Ngay lập tức biển mây trắng tách ra thành một con đường dẫn tít lên cao:

- Bệ Hạ! Trên kia có kiến trúc kìa!

Lưu Ly Cung Phi nhìn thấy cuối con đường mây có ngôi chùa cổ liền reo lên.

Hoàng Đế nắm tay nàng cùng tiến về phía trước, cuối con đường mây một cổng đá ẩn hiện giữa mây mù. Trên cổng lớn có ba chữ "Bạch Vân Động Thiên" hai bên ghi hai câu thơ:"Dại chí ẩn cư miền tĩnh lặng, Khôn tâm mưu sự chốn hồng trần!".

- Thật là giống hệt giấc mơ đêm qua!

Hoàng Đế Cảnh Hưng cảm thán rồi bước vào trong. Lúc này hắn mang trên người bộ trang phục giao lĩnh, tóc xoã ra đổ xuống hai vai rộng, tay cần quạt phe phẩy khí thế trông chẳng khác nào trích tiên.Hắn bước qua cánh cổng đá phía trước xuất hiện môt ông lão râu tóc bạc trắng đang ngồi uống trà bên chiếc bàn đá, đối diện ngài một bức tượng Kim Nghê sống động như thật đang cúi đầu nhìn thứ gì đó trên bàn.

- Mời! - Ông lão cười hoà nhà đưa tay mời hắn ngồi vào bàn.

Hoàng Đế ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn lại, Lưu Ly Cung Phi đứng hầu sau lưng. Còn vị Tướng Quân kẹt lại bên ngoài, dường như có bức tường vô hình nào đó khiến hắn không thể bước qua cổng đá.

Ngay lúc này Hoàng Đế ngó xuống nhận ra thứ mà bức tượng Nghê cúi đầu nhìn là một bàn cờ được khắc trực tiếp lên mặt đá. Nét khắc óng ánh không rõ đây là loại đá kỳ lạ nào. Hoàng Đế tay phe phẩy chiếc quạt nhìn vị tiên ông trong truyền thuyết có thể thông kim cổ, đoán trước được sự việc sau cả ngàn năm, một câu nói khiến hai nhà Trịnh Nguyễn đánh nhau suốt trăm năm mà khiến giang sơn Bách Việt rộng mãi xuống tận phía biển Nam.

"Nếu quả thật là ngài ấy hẳn năm nay đã hơn ba trăm tuổi." - Đặng Gia thầm nghĩ muốn xác nhận liền đọc một bài thơ cổ:

"Nhân thôn quán tây nam,

Giang thuỷ quán tây bắc.

Trung hữu bán mẫu viên,

Viên tại Vân Am trắc.

Luân ưởng trần bất đáo,

Hoa trúc thủ tự thực.

Trượng lý tập hoa hương,

Trản giả xâm hoa sắc."*

Tiên Ông thấy Hoàng Đế trẻ đọc bài Trung Tân ngụ hứng của mình liền cười lớn. Tiếng vang quẩn quanh những đám mây nghe rất gần mà rất xa. Vừa nghe hoà ái lại cũng có phần dữ dằn. Trong tiếng cười nghe ra cả chua cay mặn đắng của mấy kiếp người.

- Thánh dung uy nghi, phong thái thoát tục, chẳng thuộc phàm thế! - Tiên Ông nhìn vị Hoàng Đế rồi nói.

Hoàng Đế Cảnh Hưng mỉm cười, lời của vị Tiên Ông này nghe như khen hắn siêu phàm thoát tục thế nhưng câu cuối "chẳng thuộc phàm thế" xem chừng có nhiều ý nghĩa khiến hắn có chút giật mình.

- Ha ha! Cảm ơn ngài đã ngợi khen!

Tiên Ông rót cho Hoàng Đế một chén trà thơm:

- Mời Bệ Hạ!

Hoàng Đế Cảnh Hưng uống một ngụm liền cảm thấy cơ thể khoẻ khoắn, từng huyệt đạo trong cơ thể như được thông khí khiến hắn có cảm tưởng dũng mãnh không thôi. Nhớ tới lời của vị lão tiều phu vác bó củi lớn hôm qua hắn liền cười nói:

- Haha, Lưu Ly Cung Phi của Trẫm leo lên tới tận đây hẳn cũng khát nước lắm rồi.

Bạch Vân Tiên Ông mỉm cười rót thêm một chén mời Lưu Ly Cung Phi. Hoàng Đế nháy mắt Lưu Ly cũng liền nhanh chóng nói lời tạ ơn rồi uống cạn chung trà.

- Thấy sao? - Hoàng Đế nhỏ giọng.

- Thần thiếp thấy như võ đạo tăng lên một cảnh giới! - Lưu Ly cung phi trả lời hắn. Vốn nàng là kẻ lấy võ nhập đạo uống xong chum trà của Bạch Vân Tiên Ông có lợi rất nhiều không đơn giản chỉ khiến khoẻ mạnh lên như vị Hoàng Đế kia.

Nghe Lưu Ly trả lời Đặng Gia vốn mù tịt liền thắc mắc:

- Cụ thể là thế nào? Có một chưởng đánh nát bức tượng đá này không?

Hoàng Đế dù bị Chưởng Giám Quan Ngô Tuấn năm nào dội một gáo nước lạnh. Hắn vẫn không quên mơ tưởng về mấy môn võ công Giáng Long Thập Bát Chưởng, Vạn Kiếm Quy Tông nào đó.

Lúc Hoàng Đế hỏi nàng có thể đánh nát hay không Lưu Ly dường như thấy bức tượng Kim Nghê bên cạnh liếc mắt nhìn cô. Vốn định trả lời ' có thể " nàng liền lắc đầu nhỏ giọng:

- Không có!

-Tiếc thế nhỉ? Haizzz, thôi để tối nay chúng ta đấu vật kiểm tra! He He!

Lưu Ly Cung Phi lúc này liền đỏ ửng mặt liếc nhìn vị Bạch Vân Tiên Ông. Vị này vốn đưa chum trà lên miệng nghe mấy lời vô sỉ liền giật mình sút phun cả chén trà.

" Ồ! Xem ra ở núi này lá trà rất nhiều nên Trạng Trình mới vừa uống vừa hoang phí tới vậy! "

Hoàng Đế Cảnh Hưng nghĩ thầm trong bụng nhìn lại  gã tướng quân đang cố bước qua cổng đá không thành. Vốn tính xin cho hắn một chén liền từ bỏ ý định. Bạch Vân tiên ông thấy Hoàng Đế vô sỉ này thôi nhìn mới yên tâm, vốn trà hấp thu nhật nguyệt tinh hoa của chín mươi chín ngọn núi Hồng, ông thu gom mấy trăm năm mới được một ít. Thỉnh thoảng mang ra thưởng thức, nào ngờ giọng Hoàng Đế vang bên tai:

- Haha! Ngài xem! Trẫm còn có tận bốn vị cung phi đang chờ dưới chân núi. Vốn các nàng nghe ta kể về ngài ai nấy cũng đều ngưỡng mộ không thôi. Các nàng từ sáng đã giành nhau lên gặp vị tiên nhân có công lớn giúp mở rộng đất Bách Việt ta.

- Khụ! Bệ Hạ ý ngài! - Bạch Vân Tiên Ông ý định giả vờ không hiểu. Trong bụng nghĩ thầm:

" Hẳn là vị Hoàng Đế này không tới mức mặt dày xin xỏ thẳng thừng được đâu. "

Nào ngờ vẫn đánh giá thấp độ vô sỉ của hắn, Hoàng Đế hi ha cười:

- Ngài xem có thể cho Trẫm một ít lá trà!

Thấy khuôn mặt vị Bạch Vân Tiên Ông này đỏ bừng Hoàng Đế liền nhỏ giọng:

- Chỉ là một ít, ít thôi! Trẫm đã uống, Lưu Ly cung phi đã uống. Nhà ta vốn theo chế độ Mẫu Hệ theo gương thời đại Hai Bà Trưng nếu không ta liền không giám xuống núi ở đây tu luyện cùng ngài!

Bạch Vân Tiên Ông nghe thế liền giật nảy mình không thôi. Thiên mệnh đã định vị Hoàng Đế cuối cùng này phải chết theo cách lăng trì trong tay Nguyễn Vương lúc đó đại kiếp mới thành. Nếu hắn nhất định mặt dày ờ đây tu luyện cùng ta có trời mới biết lúc đó thiên hạ xảy ra việc gì. Nhân quả này quá lớn bản thân vị Bạch Vân Tiên ông này cũng không thể gánh nổi. Nghĩ tới đây trong tay Bạch Vân Tiên Ông bỗng xuất hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ, đưa cho Hoàng Đế.

- Haha! Trẫm thay mặt mấy vị cung phi cảm tạ!

Hoàng Đế nhanh chóng cầm lấy như sợ vị Tiên Ông đổi ý. Cầm lên tay thấy hộp nhỏ mà nặng trịch, thoang thoảng mùi thơm lạ hắn liền giấu thật kỹ.

- Cảm tạ Tiên Ông tặng vật quý ! Haha! Hôm nay ngài mời Trẫm đến hẳn có điều dạy dỗ?

____

* Phỏng theo bài "Cảnh Nhàn" của Nguyễn Bỉnh Khiêm.

** Bài thơ "Trung Tân ngụ hứng" của Nguyễn Bỉnh Khiêm.

Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Chức Kiếm Tu [Dịch]
Quay lại truyện Phượng Hoàng Trung Đô
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện Thành Hoàng Văn
3 tháng trước

Bạn cũng viết về tiểu thuyết nhà Tây Sơn à, mình cũng thế, trùng hợp là cả mình và bạn đều chọn năm 1792 và đều là đề tài xuyên không. Nhưng tiểu thuyết của mình là xuyên không cả một ngôi trường 1000 con người về năm 1792 luôn https://rookies.vn/truyen/ngoi-truong-xuyen-khong-1000-song-sot

Ảnh đại diện Chuyện của Đặng
[Chủ nhà]

[Pháo Hôi]

3 tháng trước

Hình như mình có nhìn thấy bài bạn viết sẽ viết chủ đề này trên nhóm nào ở facebook. Có bình luận ủng hộ, góp ý nữa thì phải, bạn viết được mấy phần chặng đường rồi?

Ảnh đại diện Thành Hoàng Văn
2 tháng trước

Mình viết đến ngày thứ năm sau dịch chuyển rồi bạn, giờ đang cố gắng giải quyết bài toán lương thực và nước uống, đã có 2 cuộc đụng độ với nhóm dân quân Tây Sơn rồi, 1 lần ngoài trường, 1 lần trong trường, đã có những người tử nạn đầu tiên. Vấn đề điện cũng đang dần giải quyết nhờ vào ắc quy và máy phát điện, cái nan giải ở đây là làm sao có thể nuôi sống chừng đó gần 1000 con người được, cái này rất khó

Ảnh đại diện Đạt hồ

[Pháo Hôi]

4 tháng trước

HAYYYYYYY, hấp dẫn quá thớt ơi, tui cũng đọc nhiều bộ người Việt làm về xuyên không rồi nhưng đa phần là viết theo một lịch sử mới và rất ít đụng đến sử ta nên đọc một hồi thì cứ như mấy truyện của Trung , mới đọc được 6 chương thôi nhưng thấy hấp dẫn quá mong thớt sớm ra thêm .

Ảnh đại diện Chuyện của Đặng
[Chủ nhà]

[Pháo Hôi]

4 tháng trước

Cảm ơn khích lệ của bác. Cơ bản xây dựng xong cốt truyện rồi mà mấy nay đang nghiên cứu lại cuốn Ngàn năm mũ áo của tác giả Trần Quang Đức để ráng viết gần đúng trang phục, kiểu buộc tóc thời Tây Sơn. Với mấy cuốn viết về cách xưng hô, giả sử cùng với Đại Việt Sử Ký Toàn Thư để ráng viết cho chuẩn. Muốn viết truyện đủ làm mình sướng mà vẫn không xa lịch sử quá nhiều.

Ảnh đại diện Chuyện của Đặng
[Chủ nhà]

[Pháo Hôi]

4 tháng trước

có gì đóng góp mong bạn chỉ giáo thêm.

Ảnh đại diện Dark

[Pháo Hôi]

4 tháng trước

Nếu bạn muốn viết thể loại này thì có thể hỏi cách viết truyện liên quan đến lịch sử mà không vi phạm luật pháp trên Google hoặc chatGPT để có kinh nghiệm chuẩn nhất, vì nội dung này khá nhạy cảm. Mình tạm ẩn khỏi trang chủ, khi sửa lại xong thì bạn có thể đổi lại danh mục Truyện Voz.

Ảnh đại diện Chuyện của Đặng
[Chủ nhà]

[Pháo Hôi]

4 tháng trước

cảm ơn ad.

Ảnh đại diện Chuyện của Đặng
[Chủ nhà]

[Pháo Hôi]

4 tháng trước

Mình có nghiên cứu chat gpt hỏi gg thì nếu viết Quang Toản trở thành minh quân. Triều Tây Sơn không sụp đổ mà phát triển huy hoàng. Đánh Nam dẹp Bắc sau đó đem quân ra đồn trú tại biển Đông thì đều được. Miễn sao không viết xúc phạm danh nhân. Không viết kiểu Tây Sơn kéo dài tới tận mấy trăm năm sau( sau 1945). Về cơ bản mình thấy tiếc di sản dở dang nên viết tiếp, dù có thể nó không hay. Nhưng muốn vẽ thật đẹp về các anh hùng, võ tướng như Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Tây Sơn Tứ Kiệt, đặc biệt là Hoàng Tử Quang Thuỳ - người theo cha đánh Nam dẹp Bắc đi sứ nhà Tống, sau này dù cầm binh tướng Vua cha di chiếu truyền ngôi cho Quang Toản mới 10 tuổi vẫn bảo vệ em trai ( Vua Cảnh Thịnh ) tới cùng. Đến khi dẫn em chạy bị quân Nguyễn vây rát chọn treo cổ để bảo toàn khí tiết. Mình viết theo sự thật lịch sử thậm chí trích từ Đại Việt Sử Ký toàn thư. Viết họ anh dũng hơn đẹp hơn và không chém giết lẫn nhau như trong lịch sử.

Ảnh đại diện Dark
4 tháng trước

Ừm bạn viết sao tuân thủ luật pháp là được. Có gì không ổn mình góp ý sau.