Mặc kệ ánh mắt đủ tư thái của văn võ bá quan bên dưới điện. Hoàng Đế phất tay ngỏ ý bãi triều rồi bước xuống kéo tay Bùi Thái Sư. Hai cậu cháu dắt nhau ra ngoài trông thật tình cảm làm sao.
Thái Tử Trung Doãn Võ Cao nhìn sang Đại Đổng Lý Ngô Sở. Hai vị trung thần ánh mắt tiếc hận nhìn theo hướng thiên tử rời đi.
- Bệ hạ! Bệ hạ!!!
Ngô Tuấn không hổ là Giám Quan nhiều năm đi theo Tiên Đế. Hắn ta làm bộ như bất đắc dĩ chạy theo hộ giá Đặng Gia.
Bá quan văn võ thầm thì buôn chuyện cũng dần đi hết. Chỉ còn mỗi Đại Tư Mã Võ Dũng đứng lại sau cùng, hắn nhớ tới ánh mắt của Ấu Đế ban nãy nhìn mình. Lúc đó có cả sự tinh anh lẫn sát phạt năm đó Võ Dũng thấy ở vị chủ tướng mà bản thân kính phục - Thiên Cổ Nhất Đế.
Thế nhưng quay ngoắt đổi sang vẻ gỗ mục khi Bùi Thái Sư thăm dò. Võ Dũng có điều suy nghĩ nhìn lên ngai vàng rồi hướng ra ngoài điện.
- Chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều!
Đại Tư Mã vừa đi vừa nghĩ ngợi rồi lắc đầu điệu bộ khó hiểu.
- Cậu à! Thật vất cả cho ngài. - Đặng Gia lúc này níu lấy tay Bùi Thái Sư giọng nịnh nọt.
Ngày thường trên triều Vua xưng Trẫm gọi Đắc là Thái Sư, gần hơn gọi hắn là Quốc Cữu. Thế nhưng hôm nay hắn theo trí nhớ mơ hồ nào đó gọi Bùi Thái Sư theo xưng hô ngày bé vẫn dùng.
- He he! Bệ Hạ là bậc thánh minh. Nay Đông Sơn ta quốc thái dân an. Ngài ta là Vua một nước hưởng thụ thú vui là hồng phúc của dân.
- Ấy! Đặng Gia đưa tay ra đỡ lấy Bùi Đắc:
- Cậu cứ gọi như ngày bé! Trẫm có ngày hôm nay cũng một tay ngài ổn định trong triều Đông Sơn mới có thể quốc thái dân an, mới có thể thảnh thơi xem đào nương được chứ.
Đắc nghe Tiểu Hoàng Đế nói thế, lại nhìn vào đôi mắt trong sáng vô hại của hắn lão tặc lấy làm vui lắm. Hắn ta vừa đi vừa vuốt nhúm râu dê lấy làm khoái chí.
Ngô Tuấn đi phía sau ngoài mặt làm bộ kính cẩn cúi đầu còn trong lòng đã cười rộ lên. Hắn nhìn sang Tiểu Hoàng Đế lấy làm hài lòng. Dòng dõi Tiên Đế sinh Rồng sinh Phượng chứ sao có thể sinh ra cẩu nhi được.
Suốt một đêm qua Đặng Gia nghị luận cùng Ngô Tuấn về tình hình vương triều. Cô cung nữ Lưu Ly ngồi cạnh cũng cho hắn những kiến giải độc đáo, khiến cho hắn có phần ngạc nhiên nhìn cô bé thêm vài phần. Kết hợp với những dữ kiện lịch sử rời rạc mà bản thân hắn từng đọc qua ở thế giới kia. Đặng Gia phần nào nhìn rõ hơn về tình hình của bản thân.
Cục diện Đông Sơn hiện tại thực tế đã tan rã thành năm bảy. Gia tộc họ Bùi là thế lực có nội tình thâm sâu nhất. Từ Hoàng Thái Hậu Bùi Nhạn là một trong Đông Sơn Ngũ Phụng Thư, em trai bà Thái Sư Bùi Đắc cùng vây cánh của hắn nắm bên quan văn. Bên võ Bùi Đắc mượn thế của hai vị trung thần Đại Tổng Quản Quang Diệu và vợ nữ tướng Bùi Xuân cũng là cháu gái của mình.
Ấu Đế mẹ mất sớm, Phạm Hoàng Hậu lại là em khác cha của Bùi Thái Sư. Cũng bởi thế mà người cậu này không thật tâm, chỉ muốn Hoàng Đế Cảnh Hưng làm con rối dễ bề điều khiển.
Phe thứ hai là cậu ruột của Hoàng Đế, Thái Uý Phạm Công Hưng. Vị Lão Tướng này là anh trai của Phạm Hoàng Hậu vốn theo Tiên Đế từ buổi đầu, uy tín trong quân cực lớn vượt qua cả hai danh tướng là Đại Tư Mã Võ Dũng lẫn Đại Tổng Quản Quang Diệu. Thái Uý Hưng muốn chèo chống Tiểu Hoàng Đế thế nhưng hắn xuất thân con nhà võ, tuổi đã cao thêm tính tình nóng nảy.
Phạm Thái Uý thường xuyên quở trách chứ không khéo léo như gian thần Bùi Đắc . Thế nên Cảnh Hưng khi xưa có phần qua lại gần gũi với Đắc mà xa lánh cậu ruột Phạm Thái Uý.
Phe thứ ba, Đại Tư Mã Võ Dũng đứng đầu Đông Sơn Thất Hổ Tướng nắm một phần ba binh quyền. Lại có cả Bắc Hà sau lưng trở thành đối chọi với tập đoàn họ Bùi. Võ Dũng vốn ủng hộ Hoàng Tử Thuỳ lên ngôi. Chỉ tiếc Thuỳ mọi thứ đều xuất chúng chỉ là thiếu đi dã tâm của bậc gian hùng, điều này có lẽ ảnh hưởng từ chú Đông Định Vương.
Phe thứ tư gồm những kẻ hướng về Đông Sơn Vương - Cựu Hoàng Thái Đức Hoàng Đế Hồ Nhạc ở phía Nam.
Còn có phe phái trung lập như Thái Tử Trung Doãn Võ Cao, Đại Đổng Lý Ngô Sở vốn tư tưởng trung với Vua... Các đại thần này tuân theo di chiếu của Tiên Đế nên xu hướng chỉ ủng hộ Tiểu Hoàng Đế Cảnh Hưng.
Tuy nhiên các vị đại thần này không có chỗ dựa lớn mạnh, bản thân Tiểu Hoàng Đế trước đây chỉ thích nghe lời nịnh hót mà xa lánh. Các vị Trung Thần này cũng là thân cô. Cũng bởi thế mà nếu diễn ra đúng tiến trình lịch sử phe trung lập gần như bị diệt sạch. Ngay cả Ngô Sở cũng bị dìm sông chết mà không một ai đỡ lời. Người duy nhất có lòng cứu Sở là Hoàng Tử Thuỳ đóng ở Bắc Hà nước xa không cứu được lửa gần.
Ngoài ra còn năm bảy phe phái lớn nhỏ trong triều, kẻ trung ấu đế, người phò Hoàng Tử Thuỳ, phe thân Đông Sơn Vương, có kẻ muốn đứng trung lập chán nản muốn cáo lão về quê. Những kẻ không thức thời không sớm thì muộn cũng sẽ bị rơi đài.
Giờ Dậu vừa qua, bóng hoàng hôn đỏ rực còn vương nhẹ trên nền trời tây, đoàn chèo Bắc Hà đã vào cung từ cổng Đông thành. Bên ngoài điện nội, hàng thị vệ đứng dàn đều, giáo mác lấp lánh dưới ánh đèn lồng mới thắp.
Tiếng vó ngựa, bánh xe đẩy lộc cộc vang vọng trong sân lát đá ong, từng chiếc xe chở đạo cụ, trống chèo, màn tre và y phục đủ sắc màu được đẩy vào.
Đào nương Xuân Nguyệt Hương khoác áo choàng gấm lam nhạt, đầu đội nón quai thao,dáng người thanh mảnh nổi bật giữa đám kép trống, kép đàn. Nàng ta đương tuổi trăng rằm thế nhưng đã trở thành Đào Nương nổi tiếng khắp xứ Bắc Hà. Đoàn chèo của ả cũng chỉ hát cho gia đình quan quý. Bình dân khó ai mà có dịp chiêm ngưỡng dung nhan.
Nàng bước chậm rãi, phong thái thanh cao quen thuộc của bậc nữ tài tử đất Thiên Long.
Một tiểu thái giám trẻ tuổi dẫn đường, hắn ta nhỏ giọng:
- Bùi Thái Sư có lệnh, biểu diễn đặt ở hồ sen cạnh lầu Vọng Nguyệt. Đèn lồng đã treo xong, đài cao cũng sẵn sàng. Xin mời theo lối này!
Một cô hầu gái vội chạy theo Xuân Nguyệt Hương, ghé tai thì thầm:
- Chị Hương, nghe nói Thánh Thượng tuổi còn trẻ mà đã tuyển một nhóm cung phi suốt ngày ca múa. Chị xinh đẹp thế này khéo ca thêm một khúc, e rằng… Bệ Hạ giữ chân chị luôn đấy! Hihi!
Xuân Nguyệt Hương không đáp, chỉ khẽ nhếch môi cười. Nụ cười của ả đào nương thật đẹp. Làn mi cong của Ả Đào lúc này khiến viên tiểu thái giám cũng ngẩn ngơ. Thật là:
"Trường An tiểu nhi nữ,
Tiêm thủ quản tiểu hoàn,
Thâm khuê bất tri khổ,
Do tảo lạc hoa khan.
Trường An tiểu nhi nữ,
Mi đại nguyệt song loan,
Vị ái mai hoa khiết,
Lâm phong bất giác hoàn.
Trường An tiểu nhi nữ,
Hoa tiền độc ỷ lan,
Chỉ phạ đàn lang thính,
Hoành cầm bất tiếu đàn."
(Phạm Đình Hổ )
dịch thơ:
"Trường An cô gái nhỏ,
Đôi tay vấn tóc thề,
Khuê phòng không biết khổ,
Quét hoa rụng bay về.
Trường An cô gái nhỏ,
Mi đen vầng trăng non,
Vì yêu mai thanh khiết,
Chẳng nề gió lạnh lùng.
Trường An cô gái nhỏ,
Nhìn hoa tựa bên song.
Buông đàn cười chẳng gảy,
Sợ làm ai chạnh lòng."
Nàng ngẩng đầu, nhìn lên mái cong vút của điện vàng, nơi vầng trăng vừa nhô lên khỏi lầu Ngự Thư trong lòng suy nghĩa miên man.
Thực tế trong lịch sử việc Đào nương được các đời Vua chúa sủng ái cũng chẳng phải hiếm lạ. Đặc biệt là trong giai đoạn Lê Mạt, rất nhiều giai thoại truyền ra giữa các Ả Đào nổi danh cùng chuyện tình đẹp cùng Chúa.
Những Đào Nương xinh đẹp sở hữu giọng hát làm xuyến xao lòng người luôn khiến đấng mày râu sẵn sàng đổi vạn lạng hoàng kim chỉ để khiến môi nàng hé nở nụ cười.
Đêm cũng dần buông, trăng tròn giăng trên mái ngói cung điện, ánh sáng lặng lẽ nhuộm vàng nền đá lát sân rồng nơi đoàn chèo từ Bắc Hà sắp trình diễn.
Một sân khấu được dựng cao cạnh hồ sen đối diện với lầu Thưởng Nguyệt - nơi Hoàng Đế vẫn thường ngắm trăng. Sen trong hồ đã bắt đầu trổ đợt cuối, hương ngan ngát quện cùng làn sương mỏng. Bầu không khí thực thư thái, cảnh sắc xinh đẹp khiến trong lòng bất cứ ai cũng muốn ngâm lên dăm ba câu thơ.
Khoảng sân dưới lầu được bài trí các bàn rượu, trên xếp đầy mỹ tửu, món ăn đẹp mắt. Các quan đại thần cũng dần vào chỗ ngồi. Nhìn vào không khí nơi đây hẳn ai cũng tưởng Triều Đông Sơn đang ở thời thái bình thịnh trị, dân chúng an vui. Đâu ai nghĩ khí số nhà Đông Sơn tới nay đã sắp tận.
Nhìn quanh lúc này dễ dàng thấy được Văn Quan Võ Tướng được mời tới chủ yếu đều phe Bùi Thái Sư, xen lẫn một số đại thần trung lập. Xem ra Bùi Đắc vừa muốn khoe khoang quyền lực của mình trong cung với đám quan lại thuộc cấp, lại vừa muốn lôi kéo phe trung lập.
Trên lầu Thưởng Nguyệt vị trí đẹp nhất bày ngự án của Hoàng Đế vẫn còn để trống. Phía dưới bốn chiếc bàn gỗ được kê thấp hơn đặt đối diện nhau.
Phía tả gần nơi Vua ngự Bùi Thái Sư Đắc Tuyên cùng con trai hắn là Thị Trung Tham Mưu Bùi Đắc Trụ cũng có mặt. Bên đối diện Đại Đổng Lý Ngô Văn Sở ngồi bàn cạnh hắn Trung Doãn Võ Văn Cao.
- Hoàng Thượng giá lâm! -Giọng viên thái giám hô vang. Các quan đại thần lập tức đứng lên cung nghênh thánh giá.
Đặng Gia cùng đoàn tuỳ tùng bước vào. Đêm nay hắn búi tóc chuy kế đeo trâm vàng khoác áo gấm thêu Kim Long bên ngoài. Khuôn mặt Hoàng Đế trắng trẻo thanh tú, dáng vẻ phong lưu chẳng khác nào thư sinh chốn Thiên Long khiến cô hầu trốn sau cánh gà nhìn lén đỏ mặt chạy trốn vào trong.
- Chị Hương. Bệ Hạ thật đẹp, lát chị diễn thật tốt nhé. Hi Hi!
Đào Nương Xuân Nguyệt Hương chỉ cười không nói. Cô nhìn sang một gã kép trống nếu để ý kỹ ánh mắt có vài phần giống vị Hoàng Đế ngoài kia. Tên kép trống gật đầu cảm ơn rồi đi ra ngoài có viên thái giám chờ sẵn.
___
* Phạm Đình Hổ 范廷琥 (1768-1839) tự Tùng Niên 松年, Kiều Niên 喬年, Bỉnh Trực 秉直, hiệu Đông Dã tiều 東野樵, tục gọi là Chiêu Hổ. Ông là học giả, và là nhà văn, nhà thơ Việt Nam khoảng cuối thế kỷ 18 đến đầu thế kỷ 19.
Đề xuất Voz: Niềm hạnh phúc của một thằng nghèo
Thành Hoàng Văn
Trả lời1 tháng trước
Bạn cũng viết về tiểu thuyết nhà Tây Sơn à, mình cũng thế, trùng hợp là cả mình và bạn đều chọn năm 1792 và đều là đề tài xuyên không. Nhưng tiểu thuyết của mình là xuyên không cả một ngôi trường 1000 con người về năm 1792 luôn https://rookies.vn/truyen/ngoi-truong-xuyen-khong-1000-song-sot
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
1 tháng trước
Hình như mình có nhìn thấy bài bạn viết sẽ viết chủ đề này trên nhóm nào ở facebook. Có bình luận ủng hộ, góp ý nữa thì phải, bạn viết được mấy phần chặng đường rồi?
Thành Hoàng Văn
1 tháng trước
Mình viết đến ngày thứ năm sau dịch chuyển rồi bạn, giờ đang cố gắng giải quyết bài toán lương thực và nước uống, đã có 2 cuộc đụng độ với nhóm dân quân Tây Sơn rồi, 1 lần ngoài trường, 1 lần trong trường, đã có những người tử nạn đầu tiên. Vấn đề điện cũng đang dần giải quyết nhờ vào ắc quy và máy phát điện, cái nan giải ở đây là làm sao có thể nuôi sống chừng đó gần 1000 con người được, cái này rất khó
Đạt hồ
Trả lời3 tháng trước
HAYYYYYYY, hấp dẫn quá thớt ơi, tui cũng đọc nhiều bộ người Việt làm về xuyên không rồi nhưng đa phần là viết theo một lịch sử mới và rất ít đụng đến sử ta nên đọc một hồi thì cứ như mấy truyện của Trung , mới đọc được 6 chương thôi nhưng thấy hấp dẫn quá mong thớt sớm ra thêm .
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn khích lệ của bác. Cơ bản xây dựng xong cốt truyện rồi mà mấy nay đang nghiên cứu lại cuốn Ngàn năm mũ áo của tác giả Trần Quang Đức để ráng viết gần đúng trang phục, kiểu buộc tóc thời Tây Sơn. Với mấy cuốn viết về cách xưng hô, giả sử cùng với Đại Việt Sử Ký Toàn Thư để ráng viết cho chuẩn. Muốn viết truyện đủ làm mình sướng mà vẫn không xa lịch sử quá nhiều.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
có gì đóng góp mong bạn chỉ giáo thêm.
Dark
Trả lời3 tháng trước
Nếu bạn muốn viết thể loại này thì có thể hỏi cách viết truyện liên quan đến lịch sử mà không vi phạm luật pháp trên Google hoặc chatGPT để có kinh nghiệm chuẩn nhất, vì nội dung này khá nhạy cảm. Mình tạm ẩn khỏi trang chủ, khi sửa lại xong thì bạn có thể đổi lại danh mục Truyện Voz.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
cảm ơn ad.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Mình có nghiên cứu chat gpt hỏi gg thì nếu viết Quang Toản trở thành minh quân. Triều Tây Sơn không sụp đổ mà phát triển huy hoàng. Đánh Nam dẹp Bắc sau đó đem quân ra đồn trú tại biển Đông thì đều được. Miễn sao không viết xúc phạm danh nhân. Không viết kiểu Tây Sơn kéo dài tới tận mấy trăm năm sau( sau 1945). Về cơ bản mình thấy tiếc di sản dở dang nên viết tiếp, dù có thể nó không hay. Nhưng muốn vẽ thật đẹp về các anh hùng, võ tướng như Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Tây Sơn Tứ Kiệt, đặc biệt là Hoàng Tử Quang Thuỳ - người theo cha đánh Nam dẹp Bắc đi sứ nhà Tống, sau này dù cầm binh tướng Vua cha di chiếu truyền ngôi cho Quang Toản mới 10 tuổi vẫn bảo vệ em trai ( Vua Cảnh Thịnh ) tới cùng. Đến khi dẫn em chạy bị quân Nguyễn vây rát chọn treo cổ để bảo toàn khí tiết. Mình viết theo sự thật lịch sử thậm chí trích từ Đại Việt Sử Ký toàn thư. Viết họ anh dũng hơn đẹp hơn và không chém giết lẫn nhau như trong lịch sử.
Dark
3 tháng trước
Ừm bạn viết sao tuân thủ luật pháp là được. Có gì không ổn mình góp ý sau.