Logo
Trang chủ

Chương 19: Hồi kết

Đọc to

Từ sau cái ngày con chó đá bị đập nát đầu ở vườn bà, những chuyện kỳ dị quanh khu nhà em cũng phần nào giảm hẳn. Chẳng còn tiếng hú ban đêm ngoài bờ sông hay những tiếng gọi phía vườn sau nhà cậu D. Ngày hôm ấy, cậu em mang cái xác chó đá cùng hai tròng mắt dính máu nhét vào bao tải rồi ném xuống sông. Dòng nước đỏ quạnh nuốt chửng cái bao tải, sùi bọt trắng xóa rồi chìm nghỉm.

Cách đây hơn một năm, người ta bắt đầu làm dự án thành phố ven sông Hồng. Lúc đó, bãi gần bờ sông nhà em cũng đã mất gần hết, chỉ còn lại một chút bờ bé tẹo thoải ra ngoài. Sông vào sát làng, lở luôn cả bụi tre và bãi đất năm nào; cuốn đi hết những cái xác người chết trôi vùi ở đấy. Những cái xác lại trôi xuống đáy sông và có lẽ chẳng bao giờ nổi lên được nữa.

Ngày đổ cái kè đá, cả làng nhộn nhịp hẳn. Dân bảo đợi dự án làm xong, giá đất lên thì tha hồ mà hưởng lợi. Người người nô nức ra ngắm từng đoàn thợ kéo về. Tiếng xe cẩu, xe ben chạy ì ạch, đổ đá um ủm suốt cả ngày. Chỗ bãi tre ngày xưa giờ thay bằng cái kè toàn đá tảng, chạy dài tít tắp, trắng phớ hai bên bờ. Thợ dựng lán ở cạnh sông cho tiện làm.

Người làng em bảo cái kè đá cướp đất của những u linh ngoài bãi và cả của loài ma nam.

Hàng đêm vẫn có tiếng nhảy ùm ùm ngoài sông và cả những tiếng cười đùa í ới. Làng em ai cũng biết, nhưng cũng chẳng dám ra ngóng, chỉ thấy ít lâu sau, thợ chẳng còn làm đêm nữa, tiếng máy ủi và xe ben cũng bặt tích.

Mọi chuyện cứ bình lặng trôi đi; chẳng còn hồn ma bóng quế và cũng chẳng còn những việc làm người nhà em hoang mang. Đêm ấy, bà em ốm.

Cái chân bà em lại trở chứng, đau hết hai bên đầu gối, mỗi lần đi ra đi vào đều gặp khó khăn. Thế nhưng bà em cũng vui vẻ hơn và không còn cáu kỉnh như trước nữa.

Người nhà em có thói quen đi ngủ muộn. Tối thường tụ tập chè nước ở sân nhà cậu D., đến quá 11h mới ai về nhà nấy ngủ. Đêm ấy cũng vậy, gió sông thổi vào hiu hiu, lành lạnh, không khí thoáng đãng làm câu chuyện trở nên vui vẻ hơn. Đến 10 rưỡi, bà em đau chân, bỏ về phòng. Mọi người vẫn ngồi lại uống nước. Từ nhà cậu D. xuống nhà bà khoảng 20m. Bà em vừa bước vào phòng, chưa kịp bật điện thì đứng sững lại, ú ớ không nói được câu nào. Người nhà em thấy thế chạy xuống. Bà em đứng yên trước thềm, run run chỉ vào cái khe cửa... Cửa mở hờ, đằng sau bóng tối nơi cái khe cửa không khít ấy, hai con mắt đỏ lòm trừng trừng nhìn ra ngoài. Cậu D. đạp cửa xông thẳng vào, thấy bên ấy có cái bóng đen lù lù nhảy qua cửa sổ rồi biến mất ở chỗ bờ sông. Cậu em toan đuổi theo thì bà giữ lại. Mặt bà em trắng bệch, thở dốc mà bảo con cháu, “Vong này ở nhà mình lâu rồi.”

Thế rồi bà chẳng nói gì nữa, chỉ buồn rầu nhìn ra sông.

Cả nhà có gặng hỏi bà cũng chẳng trả lời.

Phía bờ sông, nước vẫn cuộn đục ngầu, sóng va vào cái bờ kè ì oạp, ì oạp...

Quê em - đất độc
Phần 19: Nguồn tội lỗi

Gần đến ngày rằm tháng 7 năm đó, bà mới bảo cả nhà chuẩn bị một mâm lễ lớn.

Một là cũng để tôn vinh tổ tiên ông bà.

Hai là làm lễ xóa tội vong nhân, mong cho các vong linh đang quanh quẩn bên nhà tôi nhẹ lòng siêu thoát, cả vong linh tốt lẫn vong linh xấu không còn hãm hại nhà tôi nữa.

Bà bảo tất cả thành viên trong gia đình dù bận gì cũng phải về, phần vì mọi người sợ những điều đã xảy ra với nhà tôi từ trước đến nay nên ai cũng răm rắp nghe theo. Đến ngày 14 âm lịch, bà tôi bảo mọi người chuẩn bị đồ cúng, còn bà ra ngoài có việc. Thằng Tuấn Anh kể lại:

Vài ngày trước, hai người khách hôm nọ thường xuyên đến chơi với bà, cứ chập tối đến nửa đêm mới về. Đến chiều tối, mọi việc đã chuẩn bị xong mà mãi chưa thấy bà tôi về. Lo lắng và sốt ruột, cậu Duy bảo cậu Cường, tôi và thằng Tuấn Anh chia nhau ra tìm bà. Mọi người vừa chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng mở cổng. Cậu Duy định chạy ra xem ai thì thấy bà tôi lững thững bước vào nhà. Nhìn mặt bà như người vô hồn, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch và bám đầy bùn đất, bà ngẩng mặt lên và nói với cậu Duy:

– Để mẹ thay đồ, làm lễ xong rồi mẹ sẽ kể hết mọi chuyện cho các con nghe.

Xong, bà bước vào buồng rồi trở ra với bộ quần áo mới, đầu tóc gọn gàng và tươm tất hơn so với hồi bà về nhà. Nhà tôi bắt đầu làm lễ rồi ăn uống, nhưng tâm trạng ai cũng đầy lo âu. Xong bữa, già trẻ lớn bé xúm quanh bà để nghe bà kể chuyện, bà tôi từ tốn bắt đầu kể, mắt bà tôi nhìn xa xăm về hướng tim đê. Bà kể về chuyện ông ngoại tôi, bà ăn xin, cô gái tên Nguyệt mà ông tôi cứu, ông tướng không đầu, hà bá, con Mic, con Tin. Bà giải thích tất cả mọi chuyện xảy ra với nhà tôi, vì sao lại là nhà tôi.

Như đã kể ở các phần trước, chỉ vì ông tôi cứu cô Nguyệt mà bị hà bá căm ghét, hà bá tìm mọi cách để hại cả nhà ông tôi. Từ cục đá ở sông mà ông tôi đứng lên, cái xác mà ông tôi vớt vào bờ và bất ngờ nhất là cái ác linh chó thành tinh. Ác linh đó chính là con Tin, con chó được chôn ở gốc cây chuối. Bà tôi kể:

– Nó được hà bá ra lệnh phải vào nhà tôi để gieo họa, làm kẻ đưa tin cho các hồn ma khác nhằm hãm hại cả nhà tôi. Nhưng nó không thể làm gì được, bởi nó bị hồn ma khác canh giữ bảo vệ cho nhà tôi. Hồn ma đó quanh quẩn bên nhà tôi từ rất lâu rồi, từ cái ngày cậu Cường chôn ngón tay bạn dưới gốc cây hồng bì, đó là thằng Bột câm. Để trả ơn nghĩa cho cậu Cường, thằng Bột câm đã nhập vào con Mic từ ngày bà tôi bắt đầu đưa hai con chó về nuôi. Ngày con Tin chết chính là ngày con Tin tìm cách ra ngoài báo tin cho ác linh khác thì bị con Mic phát hiện, vì vậy mà con Mic giết chết con Tin rồi giấu xác nó vào bụi tre. Nó không muốn xác con Tin bị nước cuốn trôi, vì nếu bị nước cuốn đi thì hồn con Tin sẽ bị hà bá bắt lại và sẽ lại hãm hại nhà tôi. Con Mic tưởng đã diệt được hậu họa cho nhà tôi nên ra đi vào ngày nó đội nón chống gậy ấy. Nhưng con Mic không ngờ, cậu Duy tôi phát hiện, nó thấy xác con Tin mang về chôn sau vườn. Vì thế cái ác linh theo xác về lại nhà tôi trú ẩn. Con Mic biết chuyện chẳng lành nên nửa đêm quay về đào xác con Tin lên giấu chỗ khác, nhưng lúc ấy cái ác linh kia đã nhập vào cây chuối. Lo sợ cho gia đình cậu Cường, con Mic lúc này đã trở thành thằng Bột và chấp nhận ở lại sau vườn để bảo vệ cả nhà cậu. Cái lần mà cậu Cường ra chặt củ chuối chính là chặt vào xác nó, nên nó hiện lên dọa nạt. Bà tôi chính vì thế ra phía sau chửi loài súc sinh phản chủ.

Còn cái ác linh thứ hai chính là hồn của cô Nguyệt – người đã treo cổ chết trong cái lều của ông tôi. Cô Nguyệt bị hồn bà ăn xin bám theo, dẫn đến bi quan và treo cổ tự tử, lòng còn mang nỗi căm phẫn nên mới ở lại cõi trần để trả thù ông tôi. Lại bị hà bá xúi giục, nỗi căm thù càng trở nên mạnh mẽ hơn. Năm bà tôi bị điên cũng là năm mà cô Nguyệt đã chiếm xác bà. Bà tôi sinh ra trong mảnh đất âm, nên mang căn trong người; nếu gặp thời thế âm lấn át dương, hồn ma dễ dàng xâm chiếm thể xác, dẫn đến tình trạng lúc điên lúc tỉnh. Cô Nguyệt chiếm xác bà tôi với mục đích hại cả nhà, nhưng cũng không thể làm gì, vì cô Nguyệt đã bị hồn ma bà ăn xin ngăn chặn.

Sau cái chết của cô Nguyệt, hồn ma bà ăn xin vừa oán trách ông tôi nhưng cũng vì nghĩa tình mà ông đã đối xử với bà khi còn sống, bà lo cho gia đình ông tôi tránh bị phá hoại, vì vậy bà luôn quanh quẩn bên nhà tôi. Cô Nguyệt nhập vào bà tôi, đồng thời bà ăn xin cũng nhập vào bà tôi, một xác ba hồn, nên bà tôi ngày đó cứ lơ đãng. Bà kể rằng hôm bà tỉnh lại là do bà ăn xin đã đuổi được hồn cô Nguyệt ra khỏi người bà. Rồi bà ăn xin dẫn bà tôi từ Châu Quỳ trở về nhà, cô Nguyệt quyết bám theo để trả thù bằng được gia đình ông tôi. Chính vì vậy mà hôm bà về nhà, ông tôi thấy cả bà ăn xin lẫn cô Nguyệt. Từ đó, hồn ma cô Nguyệt trú ngoài bãi sông, ngày ngày tìm cách hãm hại gia đình tôi.

Lần lượt, các sự việc xảy ra như bác Nga bị con ma treo cổ ám hay việc ác linh cô Nguyệt muốn hãm hại con bé Bình trong ngày giỗ. Nhưng mỗi lần cô Nguyệt ra tay, bà ăn xin lại về báo cho bà tôi biết, như vì sao bà biết cách giải cho bác Nga hay những lần trong nhà tôi có người bị ma nhập khác, con khướu rít lên trong tiếng sởn gai ốc:

– “Thắt cổ!”

Con Linh là người có căn giống bà tôi, điều đó giải thích tất cả những chuyện xảy ra xung quanh nó. Bà ăn xin rất thích người trò chuyện, vì vậy bà mới gọi con Linh ra chơi với bà, sợ nó kinh hãi khi thấy hình dạng thật nên bà ăn xin hóa thành một cô gái mỗi lần gặp con Linh. Vì vậy, con Linh thấy hình dạng cô gái rất quen thuộc, nhưng do bà ngoại tôi lo cho cháu nên năn nỉ bà ăn xin tha cho nó, nên không có chuyện gì xảy ra sau đó nữa. Chính con Linh là người đổi chỗ của con chó đá về phía nhà bà tôi theo lời bà ăn xin. Hai người nam và nữ hay đến chơi với bà tôi lúc nửa đêm chính là bà ăn xin và ông ngoại tôi thời trai trẻ. Hai linh hồn đó thường gặp bà để báo trước cho bà những hiểm nguy mà gia đình tôi gặp phải.

Những ngày trước Rằm tháng 7, bà ăn xin và ông ngoại tôi về bàn với bà ngoại chuyện làm lễ để mong hà bá xá tội, cũng như cầu nguyện cho những ác linh kia tha thứ cho những sai lầm quá khứ và tha cho cả nhà tôi. Vậy chiều tối 14, bà tôi cùng linh hồn ông tôi ra bờ sông cầu khẩn hà bá. Cô Nguyệt và ác linh chó ma thấy cơ hội hãm hại bà nên ra theo bờ sông. Thấy có biến, hồn thằng Bột và bà ăn xin cũng đi theo.

Hà bá, cô Nguyệt và con chó ma không những không tha cho bà tôi mà còn muốn lôi bà xuống nước để trả thù. Ông tôi, thằng Bột và bà ăn xin thấy vậy mới kéo bà lên bờ, nhưng phía kia, hà bá càng mạnh, tưởng chừng bà tôi phải bỏ mạng nơi dòng nước. Bỗng nhiên, tiếng vó ngựa quất lên kèm theo tiếng ngựa hí oai vệ, cầm đao chém xéo hồn ma cô Nguyệt và con chó ma. Hà bá thấy có biến nên cũng lặng lẽ trở về cõi nước. Rồi ông tướng không đầu biến mất. Bà tôi bảo:

– Nhà tôi giờ đã êm xuôi, những ác linh đã hồn xiếu phách tán. Ông tôi, bà ăn xin, thằng Bột cũng đã an lòng siêu thoát, nhưng con hà bá chắc không nuốt nổi cục nghẹn này. Sau ngày đó, nước sông Hồng nhìn tĩnh lặng nhưng bên dưới là quần quận sóng. Truyện nhà tôi vậy là rõ, vì sao đất đó gọi là vùng đất độc âm thịnh dương suy.

Hết.

Bonus: Bà mất

Một thời gian sau đó, cuộc sống của bà và gia đình cậu D cũng ổn định. Bà em lúc bấy giờ cũng yếu, nhưng ngày nào bà cũng dậy sớm làm việc nhà và có một điều không thể quên là thắp nhang bàn thờ. Việc này đối với bà là điều quan trọng nhất.

Cuối cùng, hè cũng đến, người người đổ xô đi tránh cái nắng oi ả của mùa hè và gia đình em cũng không ngoại lệ. Dịp này, mọi người trong nhà cũng có khá nhiều thời gian rảnh nên gia đình em quyết định tổ chức chuyến đi nghỉ mát tập thể gồm gia đình em và gia đình cậu D. Bố mẹ em cũng rủ bà đi cùng nhưng bà bảo: "Tao mà đi thì ai chăm lo nhà cửa và bàn thờ đây. Thôi, chúng mày còn trẻ cứ ăn chơi hưởng thụ đi. Tao già rồi, sức đâu mà đi nữa." Năn nỉ mãi, bà em cũng không chịu nên bố mẹ em không ép nữa. Cậu D em cũng muốn ở lại chăm bà vì thấy bà cũng có tuổi rồi, nhưng gia đình em mời khéo đi sớm về sớm trong 2 hôm nên cậu D đồng ý.

Hè năm đó quả thực rất nóng! Nhà em tính lắp cho bà cái điều hòa nhưng bà nằng nặc đòi dẹp (nhưng nghĩ cũng phải - người già thì chịu sao được). Hôm đầu tiên đi biển thì dính mưa to, nên chẳng tắm được gì. Ông bô đành giữ mọi người ở lại biển chơi thêm 1 hôm nữa để tham quan được nhiều thứ. Vậy là lần đó cắm trại ở biển 3 hôm - không thấy bà ở nhà gọi điện hỏi sao chưa về thì kể cũng lạ - bà vốn rất quan tâm tới mọi người.

Kết thúc chuyến nghỉ mát, mọi người vừa vui vừa mệt. Cái Linh xin sang nhà em chơi, mợ thì có việc qua nhà hàng xóm nên hôm đó có mỗi cậu D về một mình. Về đến nhà, khoảng chập tối, gia đình em nhận được cuộc gọi của cậu D nói là bà mất.

Chuyện là sau khi về nhà, cậu D đã cảm thấy có điều gì đó khác thường. Cửa phòng im ỉm không tiếng động. Ban đầu thì cậu D nghĩ bà đi chợ. Nhưng chờ đến tối mà không thấy bà về, trong lòng cậu thấy lo âu. Cậu qua bàn thờ định thắp mấy nén hương thì thấy bát hương sạch trơn, dường như mấy hôm nay không được thắp nén nào. Cậu thầm nghĩ chẳng nhẽ mệt nên quên không thắp hương, mà nếu vậy thì sao giờ này còn đi đâu? Đang băn khoăn suy nghĩ bởi những ý tưởng hỗn độn thì chợt cậu nghe thấy tiếng bước chân ngoài cổng. Cậu D quay phắt lại về phía cổng vì nghĩ bà về, nhưng rồi cậu bị một phen chôn chân tại chỗ vì hình ảnh cũ hiện ra: Con Mic đang chống gậy, đi bằng hai chân sau, đầu đội cái nón lá của bà, lưỡi lè ra đỏ hỏn. Nó đi từng bước một từ sân sau, hướng ra cổng... rồi mất hút. Đến khi hoàn hồn thì con chó đã đi mất.

Bỗng nhiên cái nón ở đâu rơi phịch xuống trước sân. Cậu D vội chạy lại xem thì nhận ra đó chính là cái nón của bà. Linh cảm có chuyện chẳng lành, cậu chạy vụt ra trước cổng rồi lại chạy ra sau nhà, nhưng ban đầu không thấy gì cả. Chợt từ trên mái nhà có tiếng kêu vọng xuống "Thắt cổ... ồ... ồ... ồ" "Mửa mật mày raaaa!" Tiếng kêu này cậu chưa từng nghe, nhưng từ lúc con khướu nhà cậu C bị mất thì cậu cũng đã ít nhiều nghe mọi người kể về chuyện con khướu. Đó là cả nhà tá hỏa một phen. Nhìn lên nóc, cậu thấy đúng là con khướu nhà cậu C. Con khướu thấy có người nhìn ra, nó liền bay một vòng quanh nhà rồi đậu trên một ngọn cây gần đó. Lần này nó không kêu mà nhìn cậu D chăm chú như con chim đang chuẩn bị vồ mồi. Cậu D cũng biết nó đang nhìn mình, mà thế nào cậu nhớ ra từ lúc về, cậu chưa lên gác xem thế nào.

Ông cậu liền tức tốc chạy lên tầng 2 nhưng lúc đó không thấy gì cả, bàn học của con Linh vẫn y nguyên. Cậu chợt nghĩ: "Chả nhẽ ở trên đấy." Thế rồi cậu D ba chân bốn cẳng chạy lên tầng 3 - cái tầng mà bà dặn không ai được vào nữa. Đến nơi, cánh cửa vẫn khóa ngoài, nhưng dường như có một động lực nào đó thôi thúc. Cậu D dùng sức đạp cửa thật mạnh và tông thẳng vào.

Cậu D kinh hoàng té bật ngửa ra đằng sau khi trước mặt là mẹ mình đã thắt cổ. Cái dây thừng treo lủng lẳng vẫn đung đưa như có ai kéo. Xác bà đã cứng đờ, đôi mắt vẫn mở to, trợn trừng, lưỡi vẫn thè ra. Trên đầu, tóc bà rối tung như vừa trải qua những ngày tháng tột cùng kinh sợ.

Cậu em đặt xác bà xuống rồi gọi cho công an và mọi người trong nhà. Bên giám định xác định đây là một vụ tự tử. Tuy nhiên, người nhà em thì không tin rằng bà tự vẫn vì chẳng có lý do gì để bà làm vậy.

Cái chết của bà khiến em nảy sinh nhiều suy nghĩ về những điều kỳ lạ đã xảy ra. Liệu nó có liên quan gì không?

Đề xuất Voz: Thợ Săn Dị Thể
Quay lại truyện Quê em đất độc
BÌNH LUẬN