Chương 1: Người xứ khác
"Ta là một kẻ thất bại, hầu như chẳng còn màng đến ánh sáng mặt trời có rực rỡ hay không, bởi vì ta không có thời gian. Cha mẹ của ta chẳng thể hỗ trợ gì cho ta, học vấn của ta chẳng cao, một thân một mình nơi đô thị tìm kiếm tương lai. Ta tìm nhiều việc làm, nhưng đều không được nhận, có lẽ chẳng ai thích một kẻ chẳng giỏi nói chuyện, không thích giao lưu, cũng chẳng thể hiện đủ năng lực. Ta suốt ba ngày chỉ ăn hai cái bánh mì, đói khát khiến ta trong đêm không tài nào chìm vào giấc ngủ. May mắn thay, ta đã trả trước một tháng tiền thuê nhà, vẫn có thể tiếp tục sống trong căn hầm tối tăm ấy, không cần ra ngoài hứng chịu cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông.
Cuối cùng, ta tìm được việc, gác đêm tại bệnh viện, canh giữ phòng chứa thi thể. Bệnh viện ban đêm lạnh hơn ta tưởng tượng nhiều. Đèn tường hành lang chẳng sáng, khắp nơi tối tăm, chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng lọt ra từ các phòng giúp ta nhìn thấy đường đi dưới chân. Mùi nơi đó thật khó chịu, thỉnh thoảng lại có người chết được cho vào túi đựng thi thể rồi mang đến. Chúng ta cùng nhau giúp chuyển hắn vào phòng chứa thi.
Đây không phải một công việc tốt đẹp gì, nhưng ít ra giúp ta mua được bánh mì. Thời gian rảnh rỗi ban đêm cũng có thể dùng để học. Dù sao chẳng có ai muốn đến phòng chứa thi, trừ khi có thi thể cần đưa đến hoặc chở đi hỏa táng. Đương nhiên, ta vẫn chưa đủ tiền mua sách vở, hiện tại cũng chẳng thấy hy vọng để dành được tiền.
Ta phải cảm ơn đồng nghiệp tiền nhiệm. Nếu không phải hắn đột ngột từ chức, có lẽ ta còn chẳng thể kiếm được công việc này. Ta mơ ước được luân phiên phụ trách ban ngày. Hiện tại cứ mặt trời mọc thì đi ngủ, gần đêm mới thức dậy, khiến thân thể ta yếu đi đôi chút, đầu ta thỉnh thoảng cũng quặn đau.
Một ngày nọ, nhân viên chuyển công mang đến một thi thể mới. Nghe mọi người kể, đây chính là người đồng nghiệp cũ đã đột ngột từ chức của ta. Ta có chút tò mò về hắn. Sau khi mọi người rời đi, ta kéo ngăn tủ, nhẹ nhàng mở túi đựng thi thể. Hắn là một lão nhân, mặt lúc xanh lúc trắng, khắp nơi là nếp nhăn, trông thật đáng sợ dưới ánh đèn mờ mịt. Tóc hắn chẳng còn nhiều, phần lớn đã bạc trắng, quần áo bị lột sạch, chẳng còn một mảnh vải che thân. Đối với những người chết không có thân nhân thế này, nhóm chuyển công chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội kiếm thêm một khoản.
Ta thấy trên lồng ngực hắn có một ấn ký kỳ lạ, màu xanh đen. Ta không tài nào miêu tả hình dáng cụ thể của nó, vì ánh đèn lúc đó quá mờ ảo. Ta đưa tay chạm vào ấn ký đó, chẳng có gì đặc biệt. Nhìn vị đồng nghiệp cũ này, ta đang nghĩ, nếu ta cứ mãi thế này, đến khi già, liệu có giống hắn. . .
Ta nói với hắn, ngày mai ta sẽ theo đến lò hỏa táng, tự mình đưa tro cốt hắn đến nghĩa địa công cộng miễn phí gần nhất, tránh cho những người phụ trách việc này phiền hà mà tùy tiện tìm một dòng sông hay mảnh đất hoang nào đó vứt đi. Việc này sẽ hy sinh một buổi sáng giấc ngủ của ta, nhưng cũng tốt, sắp là Chủ Nhật rồi, có thể bù lại. Nói xong câu đó, ta sửa soạn lại túi đựng thi thể, rồi lại nhét nó vào ngăn tủ. Ánh đèn trong phòng dường như càng tối sầm. . .
Từ sau ngày đó, mỗi khi ngủ, ta đều mơ thấy một vùng sương mù. Ta dự cảm chẳng bao lâu nữa sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Dự cảm sớm muộn sẽ có thứ gì đó, không biết có thể gọi là người hay không, đến tìm ta. Chẳng ai tin ta, họ cho rằng ta làm việc trong hoàn cảnh như vậy nên tinh thần trở nên không bình thường, cần phải đi gặp bác sĩ. . ."
Ngồi trước quầy bar, một vị khách nam nhìn về phía người kể chuyện đột nhiên dừng lại: "Sau đó thì sao?"
Vị khách nam này ngoài ba mươi tuổi, mặc áo khoác len thô màu nâu cùng quần dài màu vàng nhạt, tóc chải rất phẳng, trong tay có một chiếc mũ dạ tròn màu sẫm đơn sơ. Hắn trông bình thường, cũng như phần lớn người trong quán rượu, tóc đen, mắt xanh nhạt, không ưa nhìn cũng chẳng xấu xí, thiếu đặc điểm rõ rệt. Còn trong mắt hắn, người kể chuyện là một người trẻ tuổi mười tám mười chín tuổi, dáng người thẳng tắp, tứ chi thon dài, cũng là tóc ngắn đen, đôi mắt xanh nhạt, nhưng ngũ quan lại sắc sảo, có thể khiến người ta sáng mắt. Vị người trẻ tuổi này nhìn ly rượu rỗng trước mặt, thở dài nói:
"Sau đó? Sau đó ta liền từ chức trở về nông thôn, tới đây cùng ngươi nói phét."
Nói đoạn, trên mặt hắn lộ ra nụ cười mang vài phần tinh ranh. Vị khách nam kia sững sờ:
"Ngươi vừa rồi kể những điều đó là nói phét ư?"
"Ha ha." Quầy bar chung quanh bùng lên tiếng cười rộ.
Tiếng cười ngớt dần, một người đàn ông trung niên gầy gò nhìn vị khách có vẻ ngượng ngùng kia nói:
"Người xứ khác, ngươi lại tin câu chuyện của Lumian sao? Hắn mỗi ngày kể đều không giống nhau. Ngày hôm qua hắn vẫn là một gã xui xẻo vì nghèo khó mà bị vị hôn thê hủy hôn ước, hôm nay liền biến thành người coi thi thể!"
"Đúng đó, nói gì mà ba mươi năm ở phía đông sông Sorenzo, ba mươi năm ở phía phải sông Sorenzo, chỉ biết nói bậy nói bạ!" Một vị khách quen khác của quán rượu nói theo.
Họ đều là nông phu của ngôi làng lớn Cordu này, mặc áo gile màu đen, xám hoặc nâu. Người trẻ tuổi tóc đen được gọi là Lumian dùng hai tay chống quầy bar, chậm rãi đứng dậy, cười tủm tỉm nói:
"Các ngươi biết đấy, đây không phải chuyện ta bịa, đều là chị gái của ta viết. Nàng thích nhất viết truyện, còn là chuyên mục gia của cái gì mà «Tiểu thuyết báo tuần» ấy."
Nói xong, hắn nghiêng người, giơ tay với vị khách ngoại lai kia, tươi cười nói:
"Xem ra nàng viết thật không tệ. Thật xin lỗi, đã khiến ngươi hiểu lầm."
Người đàn ông mặc áo khoác len thô màu nâu, vẻ ngoài phổ thông kia chẳng hề tức giận, theo đó mỉm cười đáp lại:
"Rất thú vị cố sự. Ngươi tên gì?"
"Trước khi hỏi người khác, tự giới thiệu mình không phải lẽ thường sao?" Lumian cười nói.
Vị khách xứ khác kia gật đầu nhẹ: "Ta gọi Ryan. Koss. Hai vị này là đồng bạn của ta, Valentine và Leah."
Câu sau đó chỉ những người ngồi cạnh là một nam một nữ. Nam ngoài hai mươi bảy, tóc vàng pha chút hồng phấn, đôi mắt không lớn, màu lam đậm hơn màu nước hồ một chút, mặc áo lót trắng, áo khoác jacket xanh lam cùng quần dài đen, trước khi ra khỏi cửa rõ ràng đã ăn mặc rất chỉn chu. Hắn thần sắc có vẻ lạnh lùng, chẳng mấy khi để ý đến những nông phu, mục dân xung quanh.
Vị nữ nhân kia trông trẻ hơn hai vị nam sĩ, mái tóc dài màu tro nhạt được búi thành búi phức tạp, đội khăn che mặt màu trắng làm mũ. Nàng đôi mắt cùng màu với tóc, nhìn Lumian với ánh mắt chẳng chút giấu giếm ý cười, dường như chỉ thấy thú vị với chuyện vừa xảy ra.
Dưới ánh đèn khí ga trên tường quán rượu, vị nữ nhân tên Leah này lộ ra chiếc mũi rất thanh tú cùng đôi môi đường nét duyên dáng. Ở vùng nông thôn như thôn Cordu này, nàng chắc chắn được coi là một mỹ nhân. Nàng mặc váy Cashmere bó sát người màu trắng trơn, phối với áo khoác nhỏ màu trắng ngà cùng một đôi bốt Marseillan. Khăn che mặt và trên giày còn riêng biệt buộc hai chiếc chuông bạc nhỏ, vừa rồi khi vào quán rượu, chuông kêu leng keng suốt đường, vô cùng thu hút sự chú ý, khiến không ít nam giới nhìn thẳng mắt. Trong mắt họ, đây hẳn là kiểu ăn mặc thời thượng chỉ có ở các thành phố lớn như thủ phủ Bigorre, thủ đô Trier.
Lumian gật đầu nhẹ với ba vị khách xứ khác: "Ta gọi Lumian. Lee, các ngươi có thể trực tiếp gọi ta là Lumian."
"Lee?" Leah buột miệng.
"Làm sao vậy, họ của ta có vấn đề gì à?" Lumian hiếu kỳ hỏi.
Ryan. Koss giúp Leah giải thích: "Họ của ngươi khiến người ta sợ hãi. Ta vừa rồi suýt nữa không giữ được giọng mình."
Thấy những nông phu, mục dân xung quanh vẻ mặt khó hiểu, hắn giải thích thêm: "Những thủy thủ, người buôn bán trên biển từng tiếp xúc đều biết, trên Ngũ Hải có một câu nói lưu truyền rằng: 'Thà gặp các tướng quân, thậm chí vương giả hải tặc, chứ đừng đụng phải một người tên Frank Lee.' Vị kia họ cũng là Lee."
"Hắn rất đáng sợ sao?" Lumian hỏi.
Ryan lắc đầu: "Ta không rõ lắm, nhưng đã có truyền thuyết như vậy, chắc chắn hắn cũng không tầm thường."
Hắn ngừng chủ đề này, nói với Lumian: "Cảm ơn câu chuyện của ngươi, nó đáng một chén rượu đấy. Ngươi muốn gì nào?"
"Một chén 'La Fée Verte'." Lumian chẳng chút khách khí, một lần nữa ngồi xuống.
Ryan. Koss khẽ nhíu mày nói: "'La Fée Verte'. . . Rượu Absinthe? Ta nghĩ ta cần nhắc nhở ngươi một điều, Absinthe có hại cho cơ thể người. Loại rượu này có thể dẫn đến rối loạn tinh thần, khiến ngươi xuất hiện ảo giác."
"Ta không ngờ trào lưu ở Trier đã lan đến đây." Leah mỉm cười bổ sung thêm một câu.
Lumian "A" một tiếng: "À, hóa ra người Trier cũng thích uống 'La Fée Verte'... Với chúng ta mà nói, cuộc sống đã đủ vất vả rồi, chẳng cần thiết phải bận tâm nhiều thêm chút tổn hại, loại rượu này có thể giúp tinh thần chúng ta thư giãn hơn rất nhiều."
"Được thôi." Ryan ngồi lại chỗ, nhìn về phía người pha chế rượu: "Một chén 'La Fée Verte', và cho ta thêm một chén 'Cœur Épicé'."
'Cœur Épicé' là loại rượu trắng trái cây nổi tiếng.
"Vì sao không cho ta cũng một chén 'La Fée Verte' chứ? Vừa rồi là ta cho ngươi biết sự thật đấy, ta còn có thể kể rõ tình hình của thằng nhóc này từ đầu đến cuối!" Người đàn ông trung niên gầy gò, người đầu tiên vạch trần việc Lumian mỗi ngày đều kể chuyện cũ, bất mãn kêu lên: "Người xứ khác, ta thấy rõ các ngươi vẫn còn hoài nghi chuyện kể đó thật giả!"
"Pierre, vì uống miễn phí một chén rượu mà ngươi thật sự có thể làm mọi chuyện!" Lumian cao giọng đáp lại.
Chưa đợi Ryan quyết định, Lumian lại bổ sung: "Vì sao không thể là chính ta kể, như vậy ta còn có thể uống thêm một chén 'La Fée Verte'?"
"Bởi vì tình huống ngươi kể, họ không biết nên tin hay không." Người đàn ông trung niên tên Pierre đắc ý cười nói: "Chuyện chị ngươi thích nhất kể cho bọn trẻ là 'Sói đến đấy', người luôn nói dối tất nhiên sẽ mất đi tín nhiệm."
"Tốt thôi." Lumian nhún vai, nhìn người pha chế rượu đẩy một chén rượu màu xanh nhạt đến trước mặt mình.
Ryan nhìn về phía hắn, trưng cầu nói: "Được không?"
"Không thành vấn đề, chỉ cần ví tiền của ngươi đủ để trả chi phí mấy chén rượu này." Lumian không để ý.
"Vậy thêm một chén 'La Fée Verte' nữa." Ryan gật đầu nhẹ.
Pierre lập tức tươi cười rạng rỡ: "Người xứ khác hào phóng! Thằng nhóc này là người thích trêu chọc nhất trong thôn, các ngươi nhất định phải tránh xa hắn một chút. Năm năm trước, hắn được chị gái Aurore mang về thôn, từ đó không hề rời đi. Ngươi nghĩ xem, trước đó hắn mới mười ba tuổi, làm sao có thể đến bệnh viện làm người coi thi thể? Mà bệnh viện gần chúng ta nhất ở dưới chân núi Dariège, phải đi ròng rã cả buổi chiều."
"Mang về thôn?" Leah tinh ý hỏi. Nàng hơi nghiêng đầu, phát ra tiếng leng keng.
Pierre gật đầu nhẹ: "Aurore chuyển đến định cư đây sáu năm trước. Hơn một năm sau đó, nàng ra ngoài một chuyến, mang về thằng nhóc này, nói là nhặt được trên đường, là một đứa trẻ lang thang sắp chết đói, định nhận nuôi. Sau đó, hắn lấy họ 'Lee' theo Aurore, ngay cả tên 'Lumian' cũng do Aurore đặt."
"Tên gốc là gì ta cũng quên rồi." Lumian nhấp một ngụm rượu Absinthe, cười khúc khích nói.
Nhìn xem, hắn chẳng hề tự ti hay xấu hổ khi quá khứ của mình bị vạch trần như vậy. . . .
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ta thật là nhân vật phản diện a
Kiều Anh
Trả lời6 ngày trước
Không có mục danh sách chương à chủ nhà ơi?
Tiên Đế [Chủ nhà]
6 ngày trước
Có bạn bạn. Nếu là bạn nói phần Túc Mệnh thì quay lại truyện Quỷ Bí Chi Chủ là thấy danh sách gộp 2 phần nha. Do hồi xưa lỡ gộp nối liền k có tách ra làm 2 bộ riêng.
tan216
Trả lời1 tuần trước
cho xin review Phần 2 với ạ?
Tui là ai
Trả lời1 tuần trước
Ad ơi ad ghim cái tip tìm chương bằng cách nhập URL ở đâu được không tip này mình đọc cmt của ad mới biết hay phết đỡ phải dò từng trang như trước
Khánh Trương
Trả lời1 tuần trước
Phần 2 chương 363 không thấy j ad ơi
Tsu Gin
Trả lời1 tuần trước
oh hell nah, ghệ main là một thằng đực rựa con đường ma nữ, sau này main nó cũng chuyển qua ma nữ thế là thành cắt kéo, nhưng đi sâu vào bản chất thì lại là 2 thằng đang đấu kiếm, càng nghĩ cành thấy dị, thôi chịu chịu chịu ko theo đc
Khánh Trương
Trả lời1 tuần trước
Phần 1 danh sách thấp toàn phải tìm tài liệu phi phàm của quái vật sang phần 2 gần 200 chương chưa thấy nói gì về vật liệu phi phàm từ quái vật ngay trong phối phương cũng chỉ ghi cần đặc tính phi phàm :)))
Thi Lê Văn
Trả lời2 tuần trước
Web cái danh sách chương đâu. Lỡ đọc được vài trăm chương giờ kéo từng chương kiếm lại tới khi nào
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tuần trước
bạn quay lại trang giới thiệu là thấy danh sách. Hoặc đơn giản hơn là bạn thay số chương trong URL là được.
Khánh Trương
Trả lời2 tuần trước
Mé lúc Klein mua quả “Lôi Thần Gần Thét” cho Dereck bảo còn gần 1 năm sử dụng xong 1 time sau khứa Dereck bảo do dùng nhiều nên sẽ hỏng sớm hơn dự kiến mà đến chương 1261 thăng lên bán thần ds4 còn main sắp lên thiên sứ ds2 rồi mà vẫn chưa hỏng :)))
Tui là ai
1 tuần trước
Được cấp vũ khí mới lúc lên danh sách cao rồi mà bạn
Linh Trang TV
Trả lời2 tuần trước
Leonard gia nhập hội tarot chương bnh v mn?
Nguyễn Anh Duy
Trả lời2 tuần trước
sao mình ko tắt được quảng cáo ta
Tui là ai
2 tuần trước
Bạn đợi hết thời gian là tắt được còn nếu bị nhảy tràn lan thì web bị lỗi á bạn lên face báo admin sửa