Logo
Trang chủ

Chương 1016: Ngoại truyện nhất Ảnh ảnh

Đọc to

Một… hai… ba… Cười lên!

Tách!

Trong lễ đường, một nhiếp ảnh gia nam tử tóc dài, tướng mạo âm nhu, đang thỏa mãn ngắm nghía tấm ảnh vừa chụp, bụng bảo dạ tính toán làm sao để chào hàng bộ lễ phục cưới của mình với cặp tình nhân chẳng ăn nhập gì với nhau kia. Nhưng khi gã vừa tiến lại gần, bước chân lại chợt khựng lại.

Biểu cảm của người đàn ông kia khiến gã nhiếp ảnh gia khó lòng không suy nghĩ theo hướng tồi tệ nhất.

Y!

Chẳng lẽ bạn gái cắm sừng hắn, bị hắn phát hiện rồi sao?

Nếu không thì cớ gì lại mang cái vẻ mặt nghiêm nghị như thể ai cũng nợ hắn mấy trăm vạn?

Nghĩ đến đây, gã nhiếp ảnh gia bỗng dưng nảy sinh cảm xúc thỏ chết cáo buồn, gã lan man nghĩ ngợi: Ngay cả người đàn ông anh tuấn điềm tĩnh như vậy cũng bị cắm sừng, thế thì chẳng phải tương lai mình cũng khó thoát kiếp nạn này sao?

Gã lại nhìn sang người phụ nữ rạng rỡ như ánh dương, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười rực rỡ, bất giác căm phẫn, trong lòng thầm mắng một tiếng hồ ly tinh.

Cũng chẳng biết là danh ngôn của ai được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, rằng phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người, bây giờ đã được gã nhiếp ảnh gia đây nghiệm chứng.

“Haiz… đàn bà quả nhiên không đáng tin, hay là sau này mình mặc đồ nữ rồi tìm một người đàn ông vậy?”

Gã tự an ủi mình vài câu, càng lúc càng cảm thấy chuyện mình thích đàn ông là đường đường chính chính, thậm chí còn bắt đầu âm thầm vui sướng.

“Này, tiểu ca~”

Cô gái tung tăng nhảy chân sáo đến trước mặt gã, cười hì hì.

“Ảnh đâu!”

Nhìn chằm chằm nụ cười xinh đẹp trên gương mặt nàng, gã nhiếp ảnh gia cảm thấy có chút buồn nôn, hắng giọng, tự nhủ mình quyết không thể cho nàng xem tấm ảnh đẹp như vậy được, bởi vì nàng quá tà ác.

Bản thân gã bước chân vào ngành này, trên người ít nhiều cũng có chút tâm hồn nghệ thuật, không thể để kẻ đạo đức bại hoại làm vấy bẩn nghệ thuật được.

Tâm hồn nghệ thuật rất mong manh, gặp phải kẻ xấu xa, chúng sẽ tự sát.

“Cái đó, ảnh của hai vị…”

Gã còn chưa nói hết lời, nàng đã ghé sát vào tai gã, thì thầm:

“Tiểu ca, tấm ảnh này rất quan trọng với ta, mà lại rất gấp… Danh tiếng trong nghề của huynh là hữu mục cộng đổ, riêng tư ta có thể trả huynh thập bội, nhưng trước bảy giờ tối nay, ta muốn thấy ảnh.”

Nhiếp ảnh gia trợn tròn mắt hỏi:

“Bao… bao nhiêu?”

Nàng cười hì hì:

“Thập bội.”

Tất cả sự chán ghét trong mắt gã nhiếp ảnh gia đều biến mất, thay vào đó là lòng trung thành tuyệt đối.

Lần trước gã trung thành đến vậy là bốn năm trước, khi ở bệnh viện thú y thành tâm cầu khẩn Diêm Vương, nguyện dùng một giây tuổi thọ của mình đổi lấy năm mươi năm dương thọ cho con mèo già nhà gã.

Dĩ nhiên, Diêm Vương cũng không ngốc, vụ làm ăn này hiển nhiên là không thành.

Nhưng bây giờ, gã hình như đã gặp được một kẻ ngốc.

“Tiểu thư, bảy giờ tối ảnh chưa xong, ta xin mang đầu tới gặp!”

Gã trịch địa hữu thanh.

Vào khoảnh khắc ấy, đầu óc gã nhiếp ảnh gia ong ong một tiếng, trống rỗng, chỉ còn lại con số 10, cái gì mà nghệ thuật, cái gì mà cao thượng, tất cả đều biến mất không dấu vết.

Có lẽ vào khoảnh khắc ấy, tâm hồn nghệ thuật của gã đã chết sạch rồi.

—Bởi vì tâm hồn nghệ thuật rất mong manh, gặp phải kẻ xấu xa, chúng sẽ tự sát.

Chín giờ tối.

Trên con đường rợp bóng cây ngoài Quế Hoa Viên, đèn đường từng chiếc một, đứng thẳng tắp như những người lính tiêu binh.

Bóng của một nam một nữ thoạt tiên sát lại gần, rồi bị kéo dài ra, sau đó lại gần nhau.

“Ừm… tối nay chàng vội đi vậy, gã điên đó gọi chàng à?”

Nàng hỏi.

Chàng trai đáp:

“Đừng hỏi.”

Nghe vậy, nàng bĩu môi, mày nhíu chặt:

“Y, phiền thật đấy, vốn dĩ ở Tây Thành còn có một quán cà phê ta rất thích, mấy hôm trước vừa để dành được hai tấm phiếu, định đi cùng chàng…”

Nàng vừa nói, vừa thuận tay móc từ trong túi ra hai tấm phiếu uống cà phê mới tinh, ném bên lề đường.

Chàng trai liếc nhìn hai tấm phiếu, nói:

“Đừng vứt rác bừa bãi, người hộ công dọn dẹp phiền phức lắm.”

Nàng bịt tai lại, đau đầu rên rỉ:

“Đừng làm cái này, đừng làm cái kia… hu hu, sao chàng giống hệt chủ nhiệm lớp hồi tiểu học của ta vậy?”

“Vả lại, hai tấm vé này đắt lắm đó, nếu người hộ công thật sự nhặt được, ông ấy có thể mời miễn phí một người đến quán cà phê ở Tây Thành uống rồi.”

“Chậc, chàng không thể tước đoạt quyền lợi uống cà phê của người hộ công, ta nói đúng không?”

Chàng trai đứng dưới đèn đường, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu không nói.

Nàng hỏi:

“Chàng đang nhìn gì?”

Chàng trai đáp:

“Nhìn nàng.”

Nàng cười, tiến lên huých vai chàng:

“Hây, Liễu Mang nhà ngươi, khai khiếu rồi à!”

“Ta có đẹp không?”

Nói rồi, nàng chớp chớp mắt với chàng.

“Không đẹp.”

Chàng trai vô tình lại lạnh lùng, làm tan nát trái tim nàng.

Nàng đấm chàng một cái.

“Tên khốn.”

Chàng trai nắm lấy quả đấm lạnh lẽo của nàng, hà hơi rồi nhét vào túi áo mình.

“Đừng nói bậy…”

Chàng lại nghiêm túc giáo huấn.

“Nhất là con gái.”

“Như thế dã man lắm… Hửm?”

“Nàng đang cầm thứ gì trong tay vậy?”

Dưới ánh đèn, hai tay nàng đút trong túi áo chàng trai, tay trong tay với chàng, khi ngẩng đầu lên, ánh hoàng hôn ấm áp của đèn đường nhuộm lên dung mạo của nàng, ba phần rơi vào trong mắt, ủ thành sự dịu dàng của tuyết đông tan sớm.

“Chàng đoán đi.”

Chàng trai suy nghĩ kỹ rồi nói:

“Ảnh xấu của nàng.”

Sự dịu dàng trong mắt nàng biến mất không dấu vết, nàng lập tức phản kích:

“Đồ chó, tối nay đừng ngủ say quá, đôi vớ thúi hôm qua ta mặc còn chưa giặt…”

Nói đến đây, nàng bỗng im bặt, câu nói đùa dang dở không có hồi kết.

Bởi vì nàng chợt nhớ ra, đêm nay hắn thực sự phải đi, và sẽ không trở lại nữa.

Hai người nhìn nhau, nàng đột nhiên khẽ nói:

“Giá mà đêm nay có tuyết rơi thì tốt.”

Giọng chàng trai có chút khô khốc:

“Tại sao?”

Nàng nép lại gần hơn, vùi đầu vào lồng ngực chàng, lắng nghe nhịp tim nóng hổi:

“Vì trong phim truyền hình nói, lúc tuyết rơi, cả thế giới đều sẽ đẹp hơn… vậy thì ta cũng sẽ đẹp hơn.”

Chàng trai siết chặt đôi tay trong túi áo, đứng mãi cho đến khi sương mù nổi lên xung quanh, một chiếc xe buýt cũ kỹ từ xa chạy tới, đôi tay nhỏ bé kia mới cuối cùng rút ra.

Mũi nàng bị lạnh đến đỏ ửng, nàng cũng thấy được những lời không nói nên câu đang nghẹn trong cổ họng chàng, liền lấy tấm ảnh chụp ở lễ đường lúc trước, đặt vào trong chiếc đồng hồ quả quýt treo trước ngực chàng trai, rồi đẩy hắn lên xe.

“Đừng làm mất đấy, đồ ngốc.”

“Nhớ ta thì lấy ra mà xem.”

“Ta sẽ luôn ở bên chàng.”

Nàng khẽ nỉ non với chiếc xe đã khuất vào trong sương mù, nước mắt đã rơi như tuyết bay.

Y.

Tuyết rơi rồi.

Đề xuất Tiên Hiệp: Thôn Phệ Tinh Không Phần 2 [Dịch]
Quay lại truyện Quỷ Xá (Quỷ Khóc)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Minh Phương cuộc sống tươi đẹp

Trả lời

2 tuần trước

chỉ là loại chuyện tình cảm này khá là gượng ép, cá nhân tôi ngiêng về tuyến truyện ko có tình yêu nhưng tác giả viết sao thì vậy

Ẩn danh

Minh Phương cuộc sống tươi đẹp

Trả lời

2 tuần trước

ko khác trên phim là mấy nhỉ, chỉ là tạo hình có chút khác hơn

Ẩn danh

Lê Nguyên

Trả lời

3 tuần trước

Má build tình cảm giữa main với Bạch Tiêu Tiêu kiểu cưỡng ép vcl, như dái bò, tác giả viết truyện dở ác mà mấy đứa trên tiktard cứ tung hô

Ẩn danh

Lê Nguyên

Trả lời

3 tuần trước

Mới đọc đến chương 130, build main tệ, pace nhanh quá đọc chán vcl 😭