Vừa nghĩ đến trong phòng mình có một thứ bẩn thỉu vô hình đang âm thầm quan sát, Ninh Thu Thủy liền cảm thấy toàn thân nổi da gà!
Hắn lặng lẽ rời khỏi phòng, đi ra ngoài hành lang.
Nhưng một cảnh tượng khiến hắn dựng tóc gáy đã xuất hiện…
Ánh hồng quang từ huyết ngọc trong lòng bàn tay không những không tắt... mà còn ngày càng sáng hơn!
"Đệt!"
Ninh Thu Thủy không nhịn được thầm chửi một tiếng.
Hắn cầm huyết ngọc đi loanh quanh một hồi, cảm giác bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt!
Bởi vì hắn nhanh chóng phát hiện, chỉ cần còn ở trong nhà trọ, khối hồng ngọc này sẽ phát ra ánh sáng!
Lẽ nào… cả nhà trọ này đều không sạch sẽ?
Hắn trầm ngâm một lát, lập tức đi tìm Bạch Tiêu Tiêu và Lưu Thừa Phong, gọi họ vào phòng rồi khép cửa lại.
Sau đó, Ninh Thu Thủy lấy viên huyết ngọc ra, đặt trước mặt hai người.
“Ủa, đây không phải là viên ngọc trong phó bản trước của chúng ta sao... Đệt! Sao nó lại phát sáng thế này?!”
Mặt Lưu Thừa Phong lúc đầu còn kinh ngạc, sau đó liền chuyển thành kinh hãi.
Hắn nhớ tới nữ quỷ trong Huyết Môn lần trước, bèn nhìn khắp các ngóc ngách trong phòng.
Nhưng lại chẳng thấy thứ gì đáng sợ cả.
“Đừng tìm nữa…”
Ninh Thu Thủy lắc đầu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
“Chỉ cần ở trong nhà trọ này, viên huyết ngọc sẽ phát sáng.”
Nói xong, hắn lại giải thích cặn kẽ lai lịch và công dụng của huyết ngọc cho Bạch Tiêu Tiêu đang đứng bên cạnh.
Bạch Tiêu Tiêu nghe xong, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng:
“Nhà trọ này quả thực có vấn đề.”
Nói xong, Bạch Tiêu Tiêu nhìn quanh phòng Ninh Thu Thủy một lượt, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường gỗ.
Chiếc giường này đã được dọn dẹp rất cẩn thận, khá sạch sẽ, ngay cả những góc nhỏ ở đầu giường cũng không bỏ sót, nhưng…
Chỉ thấy Bạch Tiêu Tiêu vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lướt qua mặt đất bên dưới gầm giường, đầu ngón tay liền dính một lớp bụi dày, và một ít... tóc.
“Thấy chưa?”
Hai người gật đầu, Ninh Thu Thủy ra vẻ đăm chiêu, còn Lưu Thừa Phong thì vẫn mờ mịt.
“Đây không phải là do chưa dọn gầm giường thôi sao?”
“Bình thường mà…”
Ninh Thu Thủy nói:
“Vấn đề không phải ở đó, mà là lớp bụi... quá dày.”
“Cứ như là... một ngôi nhà đã lâu không có người ở, đột nhiên được dọn dẹp đặc biệt để cho chúng ta dùng.”
Lưu Thừa Phong sững sờ.
“Không sai.”
Trong mắt Bạch Tiêu Tiêu nhìn Ninh Thu Thủy lóe lên một tia tán thưởng.
Nàng đã từng dẫn dắt rất nhiều tân nhân.
Rất hiếm có tân nhân nào tâm tư tinh tế và nhạy bén như Ninh Thu Thủy.
Thực tế, đa số tân nhân còn không bằng Lưu Thừa Phong, gặp chuyện chỉ biết la hét và kêu cứu.
“... Không đúng, đây là nhà trọ của hiệp hội du lịch trong thôn mà. Lúc nãy nghe NPC tên Hầu Không kia nói, thôn này rất coi trọng ngành du lịch, sao có thể để không lâu như vậy được?”
Lưu Thừa Phong cảm thấy lạnh gáy một cách khó hiểu.
Ninh Thu Thủy tiếp lời:
“Ngươi nói đúng, trừ phi…”
Nói đến đây, sắc mặt hắn khẽ biến, ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Bạch Tiêu Tiêu.
Sắc mặt đối phương cũng vô cùng ngưng trọng, khẽ gật đầu một cách khó nhận ra, dường như biết hắn đang nghĩ gì.
“Trừ phi cái gì?”
Lưu Thừa Phong sốt ruột chết đi được, sáp lại gần, dí mặt vào hỏi.
Ninh Thu Thủy lắc đầu.
“... Tạm thời vẫn chưa thể chắc chắn hoàn toàn, để sau hãy nói với ngươi.”
Bạch Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ.
“Hôm nay không còn nhiều thời gian nữa, vả lại chúng ta không rõ trời trong thôn tối lúc nào, nên ăn cơm xong thì nghỉ sớm đi.”
“Sáng mai hãy đi dạo trong thôn.”
Lưu Thừa Phong nhướng mày:
“Buổi tối có nhiều thời gian như vậy, chúng ta không ra ngoài đi dạo một chút sao?”
Hắn nhớ lại Huyết Môn lần trước, nữ quỷ bảo họ tuyệt đối không được lên tầng ba, kết quả sinh lộ lại được giấu ở tầng ba.
Lần này, NPC tên Hầu Không kia cũng bảo họ đừng ra ngoài vào ban đêm, có lẽ...
Bạch Tiêu Tiêu liếc hắn một cái, thản nhiên nói:
“Thế giới sau Huyết Môn, buổi tối thường cực kỳ nguy hiểm!”
“Thử nghĩ lại Huyết Môn lần trước của các ngươi xem, có phải quỷ đều xuất hiện vào ban đêm để giết người không?”
“Nếu không có gợi ý rõ ràng hoặc phát hiện được manh mối xác thực cần phải mạo hiểm, thì ta không đề nghị hành động vào ban đêm.”
“Đương nhiên, nếu ngươi tự cho mình là thiên mệnh chi tử thì cứ coi như ta chưa nói gì.”
Lưu Thừa Phong lập tức xìu xuống.
Ba người ăn tối xong liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Thực tế đã chứng minh, kinh nghiệm của Bạch Tiêu Tiêu quả thực rất hữu dụng.
Bởi vì vào khoảng bảy giờ, trời ở làng Kỳ Vũ đã tối sầm lại với tốc độ mà nhục nhãn có thể thấy được.
Từ nắng ráo quang đãng đến tối đen như mực, tổng cộng chỉ mất chưa đầy mười phút!
Dù đang ở điểm tham quan gần nhà trọ nhất cũng không thể nào đi về trong mười phút được!
Nói cách khác... những người vẫn còn đang ở bên ngoài tìm kiếm manh mối sinh lộ, bây giờ phải mò mẫm trong bóng tối để trở về!
“Bây giờ vẫn chưa đến 12 giờ, chắc không sao đâu nhỉ?”
Ninh Thu Thủy thầm nghĩ.
Ánh trăng rất sáng, tuy bên ngoài màn đêm đã buông xuống, nhưng con đường đất vẫn có thể nhìn rõ.
Viên huyết ngọc tỏa ra ánh sáng yếu ớt, được đặt trên giường.
Hắn nằm trên giường, nhắm mắt lại yên lặng nghỉ ngơi.
Khoảng nửa đêm, Ninh Thu Thủy tỉnh giấc.
Hắn bị đánh thức.
Ninh Thu Thủy nghe thấy trong phòng... hình như có tiếng động gì đó.
Gần như trong nháy mắt, Ninh Thu Thủy đã hoàn toàn tỉnh táo!
Hắn nín thở lắng nghe, cảm giác như có thứ gì đó đang bò trên sàn nhà!
Cọt kẹt—
Cọt kẹt—
Thứ đó có lẽ có móng vuốt, khi bò trên mặt đất phát ra âm thanh ma sát khiến người ta tê cả da đầu!
Ninh Thu Thủy cứng đờ người.
Hắn gần như có thể chắc chắn, thứ này... tuyệt đối không thể là người!
Trong lòng bàn tay, viên huyết ngọc càng lúc càng nóng bỏng.
“Bên dưới... là thứ gì?”
Giữa hai cánh mũi, một mùi khét nồng nặc, chính là mùi mà hắn ngửi thấy ban ngày, lại ập đến!
Ninh Thu Thủy rất muốn quay đầu lại xem dưới gầm giường rốt cuộc là thứ gì... nhưng lý trí mách bảo hắn rằng, lúc này tuyệt đối không được động đậy!
Chỉ cần động một cái... rất có thể sẽ là ranh giới giữa sự sống và cái chết!
“Cục—”
Thứ đáng sợ đó phát ra một âm thanh cực kỳ khó nghe từ cổ họng, bò một lúc, dường như đã phát hiện ra Ninh Thu Thủy, đột nhiên bò về phía đầu giường này!
Tiếng móng vuốt ma sát trên mặt đất vô cùng kinh khủng, Ninh Thu Thủy cảm thấy toàn thân mình bốc lên hơi lạnh, mùi khét khó chịu kia lan tỏa khắp các ngóc ngách trong phòng, nếu không phải cố gắng nhẫn nhịn, Ninh Thu Thủy chắc chắn sẽ ho dữ dội!
Nhưng hắn biết, lúc này, tuyệt đối không được ho!
Tuy không nhìn thấy con quỷ đang bò dưới gầm giường, nhưng Ninh Thu Thủy lờ mờ đoán được, đối phương có lẽ không nhìn thấy hắn, cũng không biết hắn đang ở trên giường!
Ninh Thu Thủy chịu đựng áp lực tâm lý cực lớn, không phát ra một chút tiếng động nào.
Quả nhiên, con quỷ đang bò trong phòng vì một loại hạn chế nào đó mà không thể trèo lên giường, nó chỉ bò dưới gầm giường một lúc, cuối cùng sau khi xác nhận không có thứ mình cần tìm... liền bò ra khỏi cửa.
Lúc đi, nó thậm chí còn giúp Ninh Thu Thủy đóng cửa lại.
“Con quỷ này... cũng lịch sự phết.”
Ninh Thu Thủy tự giễu trong lòng.
Nhưng thực ra chỉ có hắn mới biết, tình huống vừa rồi nguy hiểm đến mức nào!
Hắn đoán rằng, nếu vừa rồi mình gây ra động tĩnh lớn, hoặc nhìn thẳng vào con quỷ đó... có lẽ đã bị nó kéo đi hoặc giết chết!
Khi con quỷ toàn thân tỏa ra mùi khét lẹt rời đi, mùi khét trong phòng cũng nhạt đi rất nhiều.
Nhiệt độ của viên huyết ngọc trong tay Ninh Thu Thủy cũng dần trở lại bình thường, không còn nóng như vậy nữa.
Ngay khi hắn chuẩn bị ngủ tiếp, bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng hét vô cùng thê lương của một người đàn ông!
Tiếng hét đó, như đoạt hồn người nghe, lập tức xua tan đi mọi cơn buồn ngủ của Ninh Thu Thủy
Đề xuất Tiên Hiệp: Món Nợ Bất Tận
Minh Phương cuộc sống tươi đẹp
Trả lời2 tuần trước
chỉ là loại chuyện tình cảm này khá là gượng ép, cá nhân tôi ngiêng về tuyến truyện ko có tình yêu nhưng tác giả viết sao thì vậy
Minh Phương cuộc sống tươi đẹp
Trả lời2 tuần trước
ko khác trên phim là mấy nhỉ, chỉ là tạo hình có chút khác hơn
Lê Nguyên
Trả lời3 tuần trước
Má build tình cảm giữa main với Bạch Tiêu Tiêu kiểu cưỡng ép vcl, như dái bò, tác giả viết truyện dở ác mà mấy đứa trên tiktard cứ tung hô
Lê Nguyên
Trả lời3 tuần trước
Mới đọc đến chương 130, build main tệ, pace nhanh quá đọc chán vcl 😭