Sự chú ý của cả ba người gần như ngay lập tức bị Phương Thốn Đường thu hút.
Tiếng nước sôi sùng sục không ngừng truyền ra từ Phương Thốn Đường, tựa như có thứ gì đó sắp sửa chui ra từ nơi ấy!
Ánh mắt của cả ba đều dán chặt vào Phương Thốn Đường trên đài cao, trái tim căng như dây đàn!
“Lùi lại!”
Bạch Tiêu Tiêu trầm giọng quát.
Cả ba người đều từ từ lùi về phía sau, thế nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ phát hiện ra đám hắc tảo dưới chân vậy mà thật sự ngọ nguậy, chẳng mấy chốc đã bò lên bắp chân, giữ chặt bọn họ tại chỗ!
“Hỏng rồi!”
Lưu Thừa Phong trừng lớn mắt.
Hắn đưa tay định gạt đám hắc tảo kia đi, nhưng sức của chúng lại lớn đến kinh người, mặc cho hắn gạt thế nào, đám hắc tảo vẫn không hề nhúc nhích, tựa như đã mọc dính vào người hắn!
Bạch Tiêu Tiêu ở cách đó không xa đưa tay vào trong ba lô, dường như muốn lấy ra một món đạo cụ nào đó, nhưng đúng lúc này, một bóng hình màu đỏ đáng sợ bỗng từ từ đứng thẳng dậy từ trong Phương Thốn Đường!
Cả ba ngẩng đầu nhìn bóng hình màu đỏ kia, cảm giác như máu trong người đều đã đông cứng lại…
Đó là một tấm da người của phụ nữ, máu me đầm đìa!
Bên ngoài tấm da người này, toàn là những vết đao chi chít, giống như vừa trải qua một trận lăng trì!
Mà đám tảo dưới đất kia, hóa ra lại chính là mái tóc của tấm da người này!
“Mẹ kiếp…”
Vào khoảnh khắc này, Lưu Thừa Phong chỉ có thể thốt ra hai tiếng đó.
Ngoài ra, hắn không thể nói được thêm lời nào khác, ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông trên người hắn dường như đều đang bốc lên hàn khí.
Sau khi tấm da người xuất hiện, đôi nhãn cầu lủng lẳng bên ngoài hốc mắt của nó đảo vài vòng, rồi đột nhiên khóa chặt vào ba người dưới đài cao!
Tách—
Tách—
Tách—
Đôi chân của tấm da người đáp xuống đất, từng bước giẫm lên thềm đá. Máu tươi ròng ròng chảy xuống, nhuộm đỏ cả bậc thềm.
Nó chậm rãi tiến về phía Ninh Thu Thủy đang đứng gần nhất, trong mắt tràn ngập oán niệm và bi thương đến tột cùng.
Quá trình này rõ ràng không dài, nhưng lại khiến người ta có cảm giác một ngày dài tựa một năm, mỗi một giây trôi qua đều là dày vò!
Cuối cùng, tấm da người dừng lại trước mặt Ninh Thu Thủy.
Cho đến lúc này, cả ba người đã hoàn toàn không thể động đậy!
Bạch Tiêu Tiêu đứng bên cạnh, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Bản thân nàng có pháp bảo hộ thân, nữ quỷ này không giết được nàng, nhưng giờ đây lại bị hắc tảo trói buộc, không có cách nào lấy đồ ra cứu Ninh Thu Thủy, chỉ đành trơ mắt nhìn ngón tay của tấm da người kia điểm lên mi tâm của hắn!
“Ựm—”
Ninh Thu Thủy cảm nhận được mối đe dọa từ tử thần, cái lạnh buốt từ trán dần lan ra toàn thân, hắn điên cuồng giãy giụa!
Sau cái lạnh buốt là cơn đau đớn đến kinh hoàng!
Ninh Thu Thủy cảm thấy toàn thân mình như sắp nứt toác ra, lại giống như có một con dao vô hình đang từ từ róc từng miếng da thịt, lóc từng khúc xương, moi móc nội tạng của hắn…
Ban đầu, hắn vẫn còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng khi cơn đau khủng khiếp ấy lan ra khắp cơ thể, Ninh Thu Thủy cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà hét lên thảm thiết.
Cũng chính nhờ cú giãy này mà hắn đã thoát khỏi sự trói buộc từ mái tóc của tấm da người một chút, thân người nghiêng sang một bên.
Có thứ gì đó từ trong túi hắn rơi xuống đất.
Cạch—
Tiếng động này không lớn.
Nhưng trong khu rừng tĩnh lặng, nó lại vang lên rõ ràng đến lạ.
Bọn họ đã nghe thấy.
Tấm da người cũng đã nghe thấy.
Đó chính là bài vị của ‘Quảng Xuyên’.
Ánh mắt dừng lại trên bài vị này, nữ quỷ khựng lại một lúc, vậy mà lại thu ngón tay đang điểm trên trán Ninh Thu Thủy về, mái tóc chuyển động, cuốn bài vị ‘Quảng Xuyên’ trên mặt đất vào trong tay.
Nó nhìn chằm chằm vào bài vị hồi lâu, dường như đang chìm vào một ký ức xa xôi, không cử động nữa.
Lúc này, Ninh Thu Thủy cũng cuối cùng cũng được thở phào một hơi.
Hắn nhìn thấy vẻ bi thương trong mắt nữ quỷ, dường như đã hiểu ra điều gì đó, mặc kệ cơ thể đang đau đớn như sắp rã rời, hắn hét lớn với nữ quỷ:
“Ta không phải người trong làng, ta đến đây để điều tra chân tướng!”
“Năm đó xảy ra nạn đói, trong làng đã có chuyện gì?”
“Nhà Quảng Tu… rốt cuộc đã chết như thế nào?!”
“Ngươi nhất định biết chuyện gì đó, mau nói cho ta biết!”
Trước những câu chất vấn của Ninh Thu Thủy, nữ quỷ vậy mà thật sự ngẩng đầu lên, chỉ là đôi mắt ấy vẫn mang theo sự lạnh lẽo và chết chóc đến đáng sợ!
Nó nhìn chằm chằm vào Ninh Thu Thủy.
Hồi lâu sau.
Nữ quỷ nhếch miệng, để lộ một nụ cười khủng khiếp, trong miệng phát ra tiếng cười khi khóc khi điên dại:
“Đưa nàng đến gặp ta…”
“Đưa nàng… đến gặp ta!!”
Sau khi lặp lại mấy lần, thân thể nó bỗng phồng lên như diều gặp gió, cuối cùng bay lên đài cao rồi chìm vào trong Phương Thốn Đường…
Trên mặt đất, toàn bộ đám hắc tảo rút đi, trở lại hình dạng ban đầu.
Cứ như thể… tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Bịch—
Ninh Thu Thủy khuỵu một gối xuống đất, thấy hắn sắp ngã gục, may mà Bạch Tiêu Tiêu bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn.
“Thu Thủy, ngươi không sao chứ?”
Bạch Tiêu Tiêu lo lắng hỏi.
Hai người mới này đều là người của Quỷ Xá bọn họ, lại có tiềm năng rất lớn, nàng vẫn rất hy vọng họ có thể sống sót.
Ninh Thu Thủy thở hổn hển, xua tay.
Hắn cảm thấy xương cốt toàn thân mình như sắp vỡ vụn, thử đứng dậy mấy lần đều không thành công.
“Để ta cõng ngươi!”
Lưu Thừa Phong cũng không nhiều lời, tiến lên cõng thẳng Ninh Thu Thủy lên lưng.
“Tiểu ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ lại ngươi đâu. Từ giờ trở đi, ta chính là đôi chân của ngươi, ngươi bảo ta đi về phía đông, ta tuyệt không đi về phía tây!”
Ninh Thu Thủy khẽ gật đầu, hít vài hơi lấy lại sức rồi chỉ lên đài cao nói:
“Đưa ta lên xem Phương Thốn Đường.”
Lưu Thừa Phong nhìn Phương Thốn Đường trên đài cao, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, im lặng vài giây rồi ôm lấy bắp chân mình mà kêu oai oái.
“Không được, tiểu ca, chân ta đau quá, chắc là bị chuột rút rồi!”
Thấy bộ dạng của hắn, cả hai người không khỏi đảo mắt xem thường.
“Yên tâm, nếu nữ quỷ đó muốn giết chúng ta thì chúng ta đã chết từ lúc nãy rồi… Ít nhất là ta với ngươi chắc chắn đã chết.”
“Nó bằng lòng phó thác chúng ta giúp nó làm việc, chứng tỏ nó tạm thời sẽ không giết chúng ta.”
“Đây là một cơ hội tốt.”
Lưu Thừa Phong thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Thu Thủy.
“Cũng không biết Lưu mỗ ta đã tạo nghiệt gì mà lại gặp phải một người đồng đội không cần mạng như ngươi…”
Hắn miệng thì oán thán, nhưng vẫn cõng Ninh Thu Thủy lên, từng bước cẩn thận giẫm lên bậc thang đá để lên đài cao.
Bạch Tiêu Tiêu cũng đi theo sau họ.
Sau khi lên đài cao, cả ba nhìn vào trong Phương Thốn Đường và lập tức sững sờ.
“Ta, ta khốn…”
Cảnh tượng khủng khiếp bên trong khiến Lưu Thừa Phong chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã nhào!
Sau khi trông thấy cảnh tượng dưới đáy ao, bọn họ mới hiểu được những sợi xích sắt quanh thạch đài dùng để làm gì…
Chỉ thấy trong ao, một tấm da người của phụ nữ bị bốn sợi xích sắt xuyên qua tứ chi, cố định dưới nước, mặt ngửa lên trời.
Trên cánh tay, chân, ngực, bụng và má của tấm da người chi chít những vết đao.
Còn dưới đáy ao, bên dưới tấm da người, là vô số bộ xương cốt hoàn chỉnh nằm rải rác…
Người phụ nữ này… lúc còn sống vậy mà lại bị người ta cố định trong Phương Thốn Đường, lóc sống toàn bộ xương cốt ra khỏi người
Đề xuất Voz: Tớ quên rằng mình đã chia tay!
Minh Phương cuộc sống tươi đẹp
Trả lời2 tuần trước
chỉ là loại chuyện tình cảm này khá là gượng ép, cá nhân tôi ngiêng về tuyến truyện ko có tình yêu nhưng tác giả viết sao thì vậy
Minh Phương cuộc sống tươi đẹp
Trả lời2 tuần trước
ko khác trên phim là mấy nhỉ, chỉ là tạo hình có chút khác hơn
Lê Nguyên
Trả lời3 tuần trước
Má build tình cảm giữa main với Bạch Tiêu Tiêu kiểu cưỡng ép vcl, như dái bò, tác giả viết truyện dở ác mà mấy đứa trên tiktard cứ tung hô
Lê Nguyên
Trả lời3 tuần trước
Mới đọc đến chương 130, build main tệ, pace nhanh quá đọc chán vcl 😭