Các Quỷ Khách đã tiến vào Huyết Môn thứ tám sớm hơn một ngày, cho đến hôm nay mới tính là ngày thứ hai. Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường, cơ thể đã xuất hiện những biến đổi vi diệu.
Một vài kẻ đủ cẩn trọng bắt đầu kiểm tra thân thể, sau đó phát hiện ra da của mình đã bắt đầu lở loét, mưng mủ.
Biến đổi này khiến đại đa số Quỷ Khách đều kinh hoàng. Và khi bọn họ nhận ra sự thay đổi này không chỉ nhắm vào riêng mình, một cảm xúc khó tả bắt đầu lan truyền trong đám đông.
Nếu là một đám người mới đầu óc toàn bã đậu, khi thấy mọi người cùng gặp nạn, có lẽ sẽ thả lỏng không ít, trong lòng còn nghĩ: "Dù sao kẻ gặp xui không chỉ có mình ta, chết cũng có người bầu bạn."
Nhưng những kẻ sống sót được đến Huyết Môn thứ tám, không một ai là không có dục vọng cầu sinh mãnh liệt. Khi chứng kiến tình trạng quỷ dị này bao trùm lên tất cả, bọn họ biết rằng không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Muốn sống sót, bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ mà Huyết Môn giao phó bằng bất cứ giá nào, trước khi cơ thể hoàn toàn thối rữa.
“Thảo nào nhiệm vụ Huyết Môn lần này không hề giới hạn thời gian…”
“Hóa ra thời gian giới hạn lại nằm ở đây…”
Hồng Dữu sau cơn kinh hoảng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Bốn ngày.
Trừ đi ngày hôm qua, nàng chỉ còn lại bốn ngày.
Nàng khum tay vốc một bụm nước, rửa mặt.
Không biết là do nước lạnh hay mặt nàng đã lạnh ngắt, đôi tay của Hồng Dữu khẽ run lên.
“Chỉ có một cái hồ lô, chỉ có bốn ngày… nhưng lại còn nhiều người như vậy, hồ lô không thể chứa hết tất cả được…”
“Người nhiều quá rồi… thịt nhiều quá rồi…”
Nàng lẩm bẩm một mình.
Nói một hồi, giọng nàng dần dần lớn hơn.
“Không thể nhiều thịt như vậy, không thể nhiều đến thế…”
“Mười bốn người, mười ba… mười ba chia bốn… không được, không được… tên mập kia cũng không được… mười hai chia bốn… được ba…”
Hơi thở của Hồng Dữu dần dần biến đổi.
“Ba người… đây chẳng phải vừa đúng là…”
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hồng Dữu từ từ nhếch lên, nụ cười ẩn chứa sự điên cuồng và dữ tợn mà ngay cả chính nàng cũng không hề hay biết.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Dữu tỷ, lát nữa đừng quên đến cổng Y Điện Viên do thám nhé!”
Giọng nói bên ngoài rất lớn.
Hồng Dữu lớn tiếng đáp lại.
“Được, ta ra ngay!”
Người đó rời đi.
Hoàn hồn lại, Hồng Dữu nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, không hiểu tại sao, nàng càng nhìn càng cảm thấy người trong gương thật xa lạ.
Đặc biệt là khóe miệng của nàng, dường như luôn nở một nụ cười như có như không.
Nụ cười đó khiến sống lưng nàng lạnh toát.
Ánh mắt nàng liếc qua góc gương, thấy được số phòng của mình. Ngay khoảnh khắc đó, vài con số hiện lên trong đầu nàng.
Tầng 3… phòng 303… số 3…
“Mười hai… mười hai chia… bốn… bằng ba…”
Vô thức, nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm câu nói này, rồi đột nhiên sống lưng lạnh buốt, kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh!
Những ngón tay đang chống trên bồn rửa bắt đầu co giật.
Trên vầng trán lấm tấm mồ hôi và nước, gân xanh nổi lên.
Tơ máu đã bò lên mắt nàng.
Nàng không dám nhìn mình trong gương thêm một giây nào nữa, quay người vơ lấy áo khoác, lao ra khỏi cửa.
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm lại, tiếng động lớn khiến hai người đồng bạn đang chuẩn bị ra ngoài ở phòng bên cạnh giật mình.
Cả hai nhìn theo bóng lưng vội vã của Hồng Dữu, ngơ ngác nhìn nhau.
“Chuyện gì vậy?”
“Không biết, chắc là trên người cũng bắt đầu lở loét, tâm trạng không tốt. Chuyện này rơi vào ai cũng bực mình thôi…”
“Haizz, rõ ràng chẳng làm gì cả, tại sao cơ thể lại bắt đầu thối rữa chứ?”
“Để ta đi xem những người khác, nếu ai cũng bị như vậy thì rất có thể là do đã bị ảnh hưởng bởi quy tắc của Huyết Môn…”
…
Y Điện Viên, trước cổng bệnh viện.
Hai người đàn ông đang nhìn ngó xung quanh, dường như đang chờ đợi điều gì. Không lâu sau, một chiếc taxi dừng lại ở con phố không xa.
Một người phụ nữ với thân hình yểu điệu từ từ xuống xe, rồi từng bước tiến đến cổng bệnh viện.
“A Lạc, Dữu Tử đến rồi.”
Người đàn ông thấp hơn bên trái, đeo một mặt Phật bằng phỉ thúy, giơ tay vẫy về phía xa, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay rơi ra những vệt tàn.
Hắn không nhận được câu trả lời, phát hiện A Lạc bên cạnh vẫn đang hết sức cảnh giác nhìn xung quanh, thần sắc có vẻ căng thẳng quá mức.
“Này, A Lạc, đừng căng thẳng như vậy…”
Hắn ta dùng vai huých nhẹ A Lạc, ra hiệu cho hắn thả lỏng.
“Lệ quỷ của Huyết Môn lần này không mạnh như tưởng tượng đâu. Tối qua Thu Thu chẳng phải đã bị tấn công một lần rồi sao, trong thời gian ngắn nó chỉ có thể ra tay với mục tiêu một lần, hơn nữa ở khu phố sầm uất thế này, năng lực của nó chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, không dễ xảy ra chuyện đâu…”
Bị huých một cái, A Lạc mới hoàn hồn, có chút đờ đẫn gật đầu.
Hắn nhìn về phía Dữu Tử đang đi tới, khẽ gật đầu xem như chào hỏi, rồi lại tiếp tục chăm chú quan sát xung quanh.
“Lam Cung, sao A Lạc trông căng thẳng thế, hai người vừa phát hiện ra gì à?”
Hồng Dữu biết rõ còn cố hỏi, thần thái tự nhiên.
Người đàn ông được gọi là Lam Cung rít một hơi thuốc, cười gượng:
“Cũng không phát hiện ra gì… Chắc là A Lạc căng thẳng quá thôi.”
“Dù sao chuyện xảy ra sáng nay ngươi cũng biết rồi.”
Hồng Dữu gật đầu, quay sang nhìn A Lạc, dịu dàng nói:
“A Lạc, ngươi cũng đừng căng thẳng, Sở ca sẽ nghĩ cách thôi.”
“Biết đâu đêm nay chúng ta có thể thoát ra ngoài rồi.”
Sắc mặt A Lạc không hề khá hơn:
“Hy vọng là vậy.”
Hồng Dữu hỏi:
“Tim các ngươi giấu kỹ chưa?”
Lam Cung gật đầu.
“Giấu kỹ rồi.”
“Bây giờ chỉ chờ 『Hồ』 cắn câu thôi.”
Ba người tản ra trong khu quảng trường trước cổng bệnh viện, quan sát những bệnh nhân đến đây.
Đây là một quá trình nhàm chán.
Bọn họ đã canh giữ ở đây rất lâu mà không có phát hiện gì thực chất. Mãi cho đến gần trưa, lúc sắp đổi ca, bọn họ mới thấy một người đàn ông đeo khẩu trang, hai tay đút túi quần bước vào bệnh viện.
Gã này trông không nhanh không chậm, nhưng tốc độ lại nhanh đến lạ thường, luồn lách trong đám đông, chỉ vài bước nữa là vào trong bệnh viện.
Thấy vậy, ba người vội vàng đuổi theo.
Trong lòng Hồng Dữu khẽ động, nói với Lam Cung:
“Lam Cung, người đó tám phần là có vấn đề, ngươi ở ngoài canh chừng, đừng để hắn chạy thoát, ta và A Lạc vào trong tìm hắn!”
Lam Cung do dự một lát rồi gật đầu.
“Được.”
Hắn dừng lại, nhìn hai người đuổi theo mục tiêu khả nghi vào bên trong bệnh viện.
Hồng Dữu và A Lạc nhanh chóng đuổi vào đại sảnh bệnh viện, nhưng sau khi quét mắt một vòng lại chẳng thấy gì cả.
“Chết tiệt… đã có phòng bị rồi sao…”
Sắc mặt Hồng Dữu khẽ biến, lập tức nói với A Lạc:
“A Lạc, ngươi đến chỗ giấu trái tim mà canh giữ, ta đi tìm hắn tiếp, có tình hình gì… lập tức liên lạc!”
Đề xuất Voz: Người con gái khiếm thính của em
Minh Phương cuộc sống tươi đẹp
Trả lời2 ngày trước
chỉ là loại chuyện tình cảm này khá là gượng ép, cá nhân tôi ngiêng về tuyến truyện ko có tình yêu nhưng tác giả viết sao thì vậy
Minh Phương cuộc sống tươi đẹp
Trả lời2 ngày trước
ko khác trên phim là mấy nhỉ, chỉ là tạo hình có chút khác hơn
Lê Nguyên
Trả lời1 tuần trước
Má build tình cảm giữa main với Bạch Tiêu Tiêu kiểu cưỡng ép vcl, như dái bò, tác giả viết truyện dở ác mà mấy đứa trên tiktard cứ tung hô
Lê Nguyên
Trả lời1 tuần trước
Mới đọc đến chương 130, build main tệ, pace nhanh quá đọc chán vcl 😭