Toàn thân Thần bà bị mái hắc phát dày đặc bao phủ. Mớ tóc đen đó không ngừng siết lại, siết lại, rồi lại siết chặt hơn nữa…
Giữa đám hắc phát, Thần bà cất lên tiếng gào thét thê lương.
“A a a a a…!!”
Thứ âm thanh này khiến hai người đứng dưới đài tê dại cả da đầu, về sau đã không còn giống tiếng người nữa!
Vô số máu tươi từ kẽ hở của đám tóc đen rỉ ra, chảy xuống sàn đá xanh trên cao đài, rồi tiếp tục thấm xuống dưới…
Rắc, rắc…
Tiếng xương cốt vỡ vụn khiến người ta ê răng không ngừng vang lên, kích thích màng nhĩ của hai người.
Họ nhìn chằm chằm vào Thần bà đang bị tóc đen quấn chặt, chỉ thấy hình người đó ngày một nhỏ đi, nhỏ đi, cho đến cuối cùng… biến thành một quả nhục cầu.
Thể tích của quả nhục cầu chưa bằng một nửa so với Thần bà lúc ban đầu.
Hai người chứng kiến cảnh này, trong lòng đều dấy lên ý nghĩ quay đầu bỏ chạy!
Nhân bì nữ quỷ này thật sự quá đáng sợ!
Tiếng kêu thảm thiết của Thần bà đã biến mất, nhưng trong không khí vẫn còn vương lại mùi máu tanh nồng nặc và tiếng khóc nỉ non của nữ quỷ.
Ninh Thu Thuỷ không lập tức rời đi, không phải vì hắn không sợ, mà là vì trong tay nữ quỷ vẫn còn một thứ vô cùng quan trọng!
— Quyển sách tìm được trong phòng ngủ của Thần bà.
Chỉ khi lấy được quyển sách này, bọn họ mới có thể an toàn tiến vào hậu sơn, mới có khả năng cứu được Bạch Tiêu Tiêu vẫn chưa chết.
Đối với bằng hữu, Ninh Thu Thuỷ trước nay luôn rất để tâm.
Bạch Tiêu Tiêu đã dám mạo hiểm tiến vào Huyết môn thứ hai của bọn họ, cùng họ hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì hắn cũng không thể nào dễ dàng bỏ mặc nàng khi nàng gặp nguy hiểm.
Nhìn Nhân bì nữ quỷ đang khóc, Ninh Thu Thuỷ tiến lên một bước, nghiến răng nói:
“Người ngươi muốn, chúng ta đã giúp ngươi mang đến. Giờ ngươi cũng đã báo thù, có thể trả lại quyển sách kia cho chúng ta không?”
“Ta cần nó… để cứu bằng hữu của ta!”
Nhân bì nữ quỷ đang ôm cốt đao khóc lóc, sau khi nghe thấy lời của Ninh Thu Thuỷ, bỗng ngẩng lên gương mặt khủng bố, hai hàng huyết lệ chảy dài theo khoé mắt, đôi mắt lủng lẳng bên ngoài lớp da mặt nhìn thẳng vào hai người Ninh Thu Thuỷ!
Lưu Thừa Phong thấy tình hình có chút không ổn, vội vàng kéo tay áo Ninh Thu Thuỷ, thấp giọng nói:
“Chết tiệt, tiểu ca, ta thấy ánh mắt của con mụ này nhìn chúng ta không ổn lắm, hay là mau chuồn thôi!”
“Chuyện của Bạch tỷ, chúng ta nghĩ cách khác sau. Bây giờ Thần bà đã chết, chúng ta có thể đến chỗ ở của bà ta, lục soát kỹ lại một lần nữa, biết đâu ở đó còn có manh mối quan trọng khác!”
“Lúc này mà chúng ta chết ở đây, thì Bạch tỷ cũng chết chắc!”
Hắn vừa dứt lời, Nhân bì nữ quỷ ban nãy còn đang khóc tại chỗ, vụt một tiếng đã xuất hiện ngay trước mặt hai người!
Dù đây không phải lần đầu hai người nhìn thấy nó, nhưng đối diện với Nhân bì nữ quỷ ở cự ly gần như vậy, họ vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tim mình đang đập điên cuồng, toàn thân căng cứng!
Cái lạnh lẽo đến khủng bố theo ánh mắt của Nhân bì nữ quỷ lan ra khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể hai người. Giờ phút này, trên đầu rõ ràng là nắng gắt, vậy mà họ lại không cảm nhận được chút hơi ấm nào…
Chẳng lẽ… Nhân bì nữ quỷ trước mắt muốn lấy oán báo ân, giết luôn cả bọn họ?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, ngay cả bản thân Ninh Thu Thuỷ cũng không kìm được mà khẽ run lên!
Nhưng may mắn thay, sau khi đánh giá họ khoảng hai ba phút, Nhân bì nữ quỷ lại từ từ đưa tay ra, trả lại quyển sách ướt sũng cho Ninh Thu Thuỷ.
Ngay sau đó, nó lại đưa tay lên hai con mắt đang treo lủng lẳng trên mặt mình. Kèm theo tiếng “phụt”, Nhân bì nữ quỷ vậy mà lại sống sờ sờ giật đứt hai mắt của mình ra, đưa cho hai người!
Nhìn hai con mắt trên lòng bàn tay trắng bệch, Ninh Thu Thuỷ nuốt nước bọt, vẫn nghiến răng nhận lấy.
Rõ ràng, Nhân bì nữ quỷ không muốn hại họ.
Nếu không thì bây giờ họ đã là người chết rồi.
Nếu Nhân bì nữ quỷ không muốn hại họ, vậy thì chứng tỏ hai con mắt này nhất định có tác dụng khác!
Hắn đưa một con cho Lưu Thừa Phong. Khi cả hai cùng cất nhãn cầu của Nhân bì nữ quỷ đi, trước mắt họ bỗng hoảng hốt một trận, lúc hoàn hồn lại lần nữa… Nhân bì nữ quỷ đã biến mất.
Đám tảo đen dày đặc trên mặt đất bắt đầu khô héo, tàn lụi với tốc độ mắt thường có thể thấy, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hoá thành bột mịn.
Ninh Thu Thuỷ lòng khẽ động, chậm rãi bước lên cao đài của Phương Thốn Đường. Hắn nhìn tấm da người của nữ quỷ trong ao nước không ngừng thối rữa, mục nát, cuối cùng hoá thành một đống bùn nhão, chìm xuống đáy ao…
“Tiểu ca, sao vậy?”
Lưu Thừa Phong đứng dưới cao đài, hướng về phía Ninh Thu Thuỷ hỏi.
Ninh Thu Thuỷ lắc đầu.
“Không có gì, nàng… đi rồi.”
Lưu Thừa Phong đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của từ ‘đi rồi’ trong miệng Ninh Thu Thuỷ, hắn thở ra một hơi thật dài, dựa vào gốc cây bên cạnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Nữ quỷ này cũng xem như ân oán phân minh.”
“Lúc nhỏ, sư phụ ta còn chưa qua đời, ông từng nói với ta rằng có lúc người còn đáng sợ hơn quỷ rất nhiều. Khi đó ta chỉ coi đó là một câu nói đùa, nhưng sau này khi ta dần trưởng thành, một mình xông pha giang hồ mới phát hiện… quả thật là như vậy.”
Hai người hồi tưởng lại tất cả những gì đã trải qua trong thôn này… dường như đúng là như thế thật.
Kẻ muốn giết họ, trước nay chưa từng là quỷ, mà là người của thôn này!
Ninh Thu Thuỷ đột nhiên bật cười.
Thật đủ mỉa mai.
Hắn lật quyển sách trong tay, chăm chú đọc, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Lưu Thừa Phong nhận ra sự khác thường của Ninh Thu Thuỷ, vội vàng hỏi:
“Tiểu ca, sao thế?”
Ninh Thu Thuỷ thở ra một hơi trọc khí thật dài, ổn định lại cảm xúc của mình, rồi đưa quyển sách cho Lưu Thừa Phong.
“Ngươi tự xem đi.”
Lưu Thừa Phong lật xem những ghi chép về sự thật năm xưa trong quyển sách, nhất thời hai mắt long lên sòng sọc, nắm đấm siết chặt!
“Mẹ kiếp, đám súc sinh nhà họ Nguyễn!”
“Bọn chúng làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, sao có thể sống đến tận bây giờ?!”
Qua ghi chép trong sách, hai người đã biết được mọi chuyện xảy ra trong thôn suốt trăm năm qua.
Thì ra, hơn một trăm năm trước, trong thôn quả thực đã phải đối mặt với một trận đại hạn, gây ra nạn đói. Nhưng lúc đó, nhà Quảng Tu là gia đình giàu có nhất trong thôn, đã liên tục mở kho phát lương, cứu tế dân làng. Cũng chính vì hành động này của họ mà lòng dân dần dần nghiêng về phía nhà Quảng Tu.
Điều này đối với Nguyễn Khai Hoàng, người sắp tiếp tục tranh cử chức thôn trưởng kế nhiệm, không phải là chuyện tốt lành gì.
Nhưng hắn cũng chẳng có cách nào… Dù sao trong cái thời buổi mà mọi người đều có thể chết đói bất cứ lúc nào, hắn cũng phải dựa vào sự bố thí của nhà Quảng Tu để sống sót!
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, do phải mở kho phát lương suốt nửa năm trời, dù giàu có như nhà Quảng Tu cũng sắp cạn kiệt lương thực. Nhìn vợ con già trẻ của mình, Quảng Tu đành phải đau lòng đưa ra một quyết định — kết thúc việc phát lương.
Và chính quyết định này đã cho Nguyễn Khai Hoàng, kẻ luôn ôm lòng dạ hiểm độc… tìm được cơ hội!
Thực tế, cũng chẳng cần Nguyễn Khai Hoàng phải làm gì nhiều để cổ động lòng người, người trên đời này, đa số đều nhớ dai thù vặt.
Khi Quảng Tu đứng trước cửa nhà mình, đối mặt với đám dân làng đen nghịt và nói ra quyết định nhà mình cũng đã hết lương thực, sau này sẽ không phát lương nữa, ánh mắt của dân làng nhìn ông… đã thay đổi!
Đó là một loại… ánh mắt của loài sói.
Trước kia đều là ngươi cho chúng ta cơm ăn, bây giờ ngươi không cho nữa, vậy chẳng phải chúng ta sẽ chết đói sao?
Suy cho cùng, chẳng phải là ngươi đang giết chúng ta?
Cảm xúc của đám đông, theo cơn đói bắt đầu dần lên men…
Nghi ngờ, tham lam, căm hận…
Cho đến hai ngày sau, khi mọi người đói đến hoa mắt chóng mặt, phải bắt đầu gặm vỏ cây, ăn rễ cỏ… Nguyễn Khai Hoàng đã đứng ra.
Hắn chỉ nói một câu.
Một câu vô cùng ngắn gọn —
“Tối hôm qua, ta trèo lên tường nhà Quảng Tu, thấy cả nhà bọn họ đang ăn thịt.”
Đề xuất Voz: Phượng Hoàng Trung Đô
Minh Phương cuộc sống tươi đẹp
Trả lời2 tuần trước
chỉ là loại chuyện tình cảm này khá là gượng ép, cá nhân tôi ngiêng về tuyến truyện ko có tình yêu nhưng tác giả viết sao thì vậy
Minh Phương cuộc sống tươi đẹp
Trả lời2 tuần trước
ko khác trên phim là mấy nhỉ, chỉ là tạo hình có chút khác hơn
Lê Nguyên
Trả lời3 tuần trước
Má build tình cảm giữa main với Bạch Tiêu Tiêu kiểu cưỡng ép vcl, như dái bò, tác giả viết truyện dở ác mà mấy đứa trên tiktard cứ tung hô
Lê Nguyên
Trả lời3 tuần trước
Mới đọc đến chương 130, build main tệ, pace nhanh quá đọc chán vcl 😭