"Kính koong" - Cánh cửa thang máy mở ra, đã đến tầng trệt rồi. Chúng tôi bước ra khỏi thang máy rồi đi ra ngoài cửa đại sảnh. Chú vòng ra đằng sau lấy xe rồi quay lại đón mọi người. Trời đã tối hẳn, chiếc xe sang trọng phóng đi hòa lẫn vào dòng xe đông đúc trên đường. Mang theo cả tâm trạng lạc lõng và rối bời của tôi...
Người nhạc sĩ say sưa bên cây đàn dương cầm, thả hồn vào giai điệu nhẹ nhàng và lãng mạn. Đó là âm hưởng của bài hát "Tonight, I celebrate my love for you". Toàn khung cảnh nhà hàng toát lên vẻ sang trọng cổ điển, từ màu sắc, cách bày trí và bố cục đều mang phong cách rất Âu. Thực khách rất đông, đa số là người nước ngoài. Họ nói chuyện với nhau rất nhẹ nhàng, tuyệt nhiên không có một chút ồn ào huyên náo nào cả. Thi thoảng mới có một vài tiếng cụng ly lách cách và những tràng vỗ tay tán thưởng giành cho người nhạc sĩ.
- Cho anh Menu 11, bỏ món sò đi! - Chú Phong đưa lại quyển thực đơn cho người phục vụ.
- Dạ vâng, xin hỏi anh dùng đồ uống gì ạ!
Chú Phong nhìn chị Diễm và chị Jenny.
- Sao nào các người đẹp?
- Để Jenny chọn đi - Chị Diễm cười.
- Sao lại là em chọn? Bộ 2 người nghĩ em bợm nhậu lắm hả? - Jenny khẽ chu mỏ phụng phịu như một đứa trẻ con, rồi chị ấy ngước lên nói với anh phục vụ:
- Cho một Rose Vermouth, Ok!
- Rất tuyệt thưa chị, xin mời anh chị tiếp tục thưởng thức âm nhạc. Đồ ăn sẽ được mang ra ngay ạ - Anh phục vụ cúi người chào rất lịch sự rồi quay đi.
- Hiếu! Sao nãy giờ ít nói quá vậy? - Jenny quay sang tôi.
- Dạ không! Em ổn mà chị - Tôi gượng cười.
- Thằng này nó trầm tính lắm, em cứ kệ nó đi. - Chú Phong khẽ liếc tôi rồi quay sang Jenny cười cười.
Dường như chẳng hề để ý đến lời nói của chú Phong, Jenny vẫn không rời mắt khỏi tôi:
- Có vẻ như là em không quen với những chỗ như thế này.
- À không! Nó...
- Đúng là như vậy chị ạ! - Tôi cắt ngang lời chú Phong định xen vào. Khiến chú sửng sốt nhìn tôi.
- Em nghĩ là em không thích hợp cho lắm. Trước khi khoác lên mình bộ comple này thì em chỉ là một sinh viên mới từ quê lên, ngay cả cuộc sống ngoài kia cũng có thể khiến em thấy lạ lẫm chứ đừng nói là vào đây... - Tôi mặc kệ ánh mắt bực dọc của chú, cứ thế tuôn một lèo.
- Không thích hợp hay là chưa thích hợp? - Jenny mỉm cười.
- Thì em... - Tôi ngập ngừng.
- Vẫn còn rất nhiều việc phải làm mà, đúng không? Chị nghĩ rằng nếu em nỗ lực cố gắng phấn đấu thật nhiều, thật nhiều. Thì sẽ có một ngày em tự tin bước vào đây với một tầm vóc khác, lúc ấy em sẽ có câu trả lời! OK
- Dạ vâng ạ. - Tôi hơi bất ngờ trước những điều chị nói. Tự nhiên thấy thiện cảm hơn với chị, tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và chị đã được thu hẹp đi rất nhiều.
- Thằng này nó vẽ đẹp lắm đó, tiếc là không đi theo nghiệp họa sĩ - Chú Phong lên tiếng chữa ngượng.
- Anh đến chết không bỏ được tật - Chị Diễm quay sang lườm.
- Ôi! Trưa nay anh chỉ đùa một chút thôi mà - Chú ngoác miệng cười ha hả:
- Ô! Đồ ăn mang ra rồi kìa!
Tôi ngoảnh lại nhìn, thấy anh bồi khi nãy đang đẩy ra một cái xe quầy Inox, ở trên là mâm đồ ăn được đậy lồng bàn cẩn thận. Bên cạnh là chai rượu được để trong một hộp đá lạnh trang trí hoa văn rất đẹp và 4 cái ly, trên mỗi thành ly đều để một lát chanh.
- Đây là món khai vị, súp hải sản nhân sò Thượng Hải ạ!
- Salad tam sắc.
- Gỏi cá hồi.
- Bò sốt New Zealand.
- Sườn cừu nướng.
- ...
Anh ta xướng tên thêm mấy cái món lạ hoắc tôi chưa từng nghe trong đời. Sau khi đồ ăn đã bày gọn lên bàn, anh khéo léo mở chai rượu, đi một vòng rót cho cả 4 người rồi đặt hộp đá đựng rượu lên cái ghế đôn cạnh bàn.
- Chúc quý khách ngon miệng! - Anh ta cúi đầu chào lại lần nữa rồi đẩy xe vào trong.
- Nào, chúng ta cùng nâng ly. - Chú Phong nhấc ly rượu lên.
- Lý do gì đây - Chị Diễm cười!
- Cho một mùa đông... ấm áp đang gần kề - Chú nháy mắt tình tứ với chị Diễm.
- Mời em! - Jenny cầm ly rượu hướng sang tôi.
- Vâng... em...! - Tôi ngập ngừng.
- Cầm lên đi, rượu này nhẹ ý mà, uống giống như Coca thôi, nào... nào...! - Chú Phong giục.
- Vâng ạ! - Tôi cầm ly lên.
- Cho một mùa đông ấm áp - Chú Phong xướng tiếp.
- Cho một mùa đông ấm áp - 2 bà chị cũng khúc khích cười nói theo. Jenny đưa ly rượu lên môi và khẽ liếc sang tôi... Tôi không dám nhìn lại chị ấy. Mắt chị thật đẹp, nụ cười mê hồn, nhưng hỡi ôi... đó lại là những điều tôi sợ. Tôi lúng túng đưa ly rượu lên làm một ngụm, một mùi thơm sực lên mũi, hơn men có vị ngọt và đắng thấm tan nơi đầu lưỡi... tôi chép miệng, quả là ngon thật. Từ nhỏ đến giờ, bia thì tôi cũng uống được một chút, nhưng cứ nghĩ đến rượu là tôi thấy sợ, bởi tôi thấy ai uống rượu vào cũng đều say khướt, khổ sở vật vã. Hôm qua làm một chén mà cho đến bây giờ nhớ lại tôi vẫn sởn gai ốc bởi cái mùi vị cay nồng đó. Nhưng giờ đây, cái hương vị ở loại rượu có cái tên rất đẹp này đã khiến tôi thay đổi hoàn toàn quan điểm về rượu... mùi thơm, vị ngọt và đắng... như một bông hoa hồng đẹp và có gai... hay như hương vị của tình yêu vậy... ôi Rose Vermouth... Bất giác tôi đưa chén rượu lên ực tiếp một hơi hết sạch.
- Ôi cái thằng... - Chú Phong ngán ngẩm:
- Tao bảo mày uống giống Coca chứ đâu có bảo mày uống như uống Coca, phải từ từ mà tận hưởng chứ!
- Thôi anh im đi, sao cứ bắt bẻ nó thế - Chị Diễm nhíu mày quay sang nạt.
- Thôi nào, mọi người dùng súp đi cho nóng, ăn đi em - Jenny nhìn tôi, vẫn đôi mắt và nụ cười ấy.
- Vâng ạ, em mời chú và hai chị!
- Ừm! Mời em - Chị Diễm nhẹ nhàng, tự nhiên tôi bớt đi một chút ác cảm với bà chị này.
- Rồi, ăn đi, ăn đi! Đói lắm rồi - Chú Phong đưa bát súp lên miệng.
Bốn người chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Toàn bộ không gian vẫn đắm chìm trong tiếng dương cầm du dương với những bản nhạc không lời bất hủ...
- Oh, my god, vậy là hai chú cháu anh oẳn tù tì hở? Ai thua vậy? - Jenny tròn mắt.
- Anh thua - Chú Phong lè lưỡi.
- Oh no! Đừng nói là anh sẽ phải mặc underwear xuống dưới tầng một mua bia nha!
- Hahaha, giao kèo thế nào thì phải thực hiện như thế đấy, anh vẫn chỉ mặc độc chiếc quần lót nhưng mặc thêm một chiếc áo sơ mi dài gần đến gối, anh xuống mua bia mà bà chủ quán cứ len lén nhìn - Chú Phong cười sằng sặc.
- Oh! Bà ấy sẽ nghĩ anh là đồ biến thái đó, thật không thể tưởng tượng được! - Jenny bĩu môi cười khúc khích.
- Rõ là biến thái còn gì nữa - Chị Diễm cũng phì cười theo.
Tôi đỏ bừng mặt cúi gằm xuống, chẳng biết vì rượu hay xấu hổ nữa? Nãy giờ hết chuyện công việc làm ăn, du lịch, thời trang, cuộc sống trên trời dưới biển... Giờ lại lôi cái chuyện chú cháu tôi cá cược nhau cách đây hơn một tuần ra kể, chú thật dỗi mồm... càng nghĩ càng bực mình thật... hơi men bắt đầu chếnh choáng, hình như bây giờ rượu nó mới ngấm thì phải... những ngấm rất từ từ êm ái và nhẹ nhàng... ngon thật... Tôi với chai rượu rót thêm ly nữa rồi dốc thẳng vào mồm...
- Hiếu đã bao giờ bị thua phải làm như vậy chưa? - Jenny hướng đôi mắt tinh nghịch tò mò về phía tôi.
- Chưa ạ! Em làm sao mà thua được chứ - Giọng đã bắt đầu méo mó, tôi lờ đờ nhìn chị rồi lại vơ lấy bát gắp ăn tiếp. Mọi người thì đã dừng ăn từ lâu, chỉ ngồi nói chuyện, tôi thì vẫn tiếp tục chiến đấu. Đồ ăn trên bàn đã sạch banh, chỉ còn mỗi đĩa bò sốt New Zealand đang chờ tôi thanh lý nốt. Jenny say sưa ngắm nhìn tôi ăn, chẳng hiểu chị thấy điều gì thú vị ở một thằng tham ăn tục uống như tôi chứ..??
- Có hợp khẩu vị không em? - Jenny chống cằm mỉm cười.
- Bình thường chị ạ, nhưng nếu bỏ dở thì thật phí phạm - Tôi vẫn cắm cúi ăn.
- Oh, em rất có phong cách của người phương Tây đó - Jenny nháy mắt, rồi chị lại hỏi tiếp:
- Thế đối với khẩu vị của em thì món nào là ngon nhất?
Tôi sững lại, bỗng nhiên cảnh vật của dĩ vãng năm xưa lại ùa về, bên ngôi nhà nhỏ... ở trên một vùng đồi núi hoang vu... và bữa cơm ấm áp tình người...
- Rau cải luộc, gà rang, cà ghém và muối lạc. - Tôi buột miệng.
- Oh, cũng không tệ! Nhưng mà hình như đâu có trong thực đơn này đâu? - Jenny tủm tỉm cười.
- Thằng này nó say mất rồi! - Chú Phong nhìn tôi.
- ...
- ...
- ...
Những điều họ nói cứ nhỏ dần, nhỏ dần. Tôi chỉ có thể nhìn thấy môi họ đang mấp máy nhìn về phía tôi... Bởi vì có một giai điệu thánh thót vang lên tê tái cõi lòng, tôi ngoảnh về phía sân khấu, nữ nhạc sĩ đang kéo vĩ cầm... bản nhạc Love Story... âm hưởng nhẹ nhàng sâu lắng... phảng phất nỗi buồn da diết... cứ kéo dài mãi mãi... như xoáy sâu vào nỗi đau của một chuyện tình dang dở...
"Tôi phải bắt đầu từ đâu?
Để kể câu chuyện về tình yêu ấy
Về sự kỳ diệu đến vô cùng của tình yêu mà tôi được thấy
Một chuyện tình ngọt ngào
Một chuyện tình còn lâu đời hơn biển cả
Để giờ đây, biển vẫn hát lời ngàn năm vọng lại
Về một tình yêu chân thành nàng mang đến với đời tôi
Tôi phải bắt đầu từ đâu?
Chỉ với 1 lời chào
Nàng mang đến ý nghĩa cho đời tôi trống rỗng
Một cuộc đời chưa từng biết đến tình yêu sự sống
Nàng bước đến với đời tôi, niềm vui cũng theo về
Nàng lấp đầy con tim tôi bằng hạnh phúc, đam mê
Nàng lấp đầy tim tôi
Bởi những điều vô cùng đặc biệt
Bởi những khúc tình ca được những vị thần hát ca mải miết
Bởi trí tưởng tượng bay xa đến vô ngần
Nàng lấp đầy hồn tôi
Bởi tình yêu
Để dù tôi có đi bất cứ nơi đâu
Cũng chẳng bao giờ thấy cô đơn, giá lạnh
Bởi có nàng trên mỗi bước đi
Thì chẳng có ai thấy cô đơn được cả
Bởi mỗi khi tôi tìm kiếm tay nàng
Nó vẫn luôn bên tôi, chẳng giây phút lìa xa
Tình yêu ấy đến chừng nào kết thúc?
Tình yêu có thể nào đo được bằng giờ, phút thông thường?
Tôi chẳng thể trả lời, nhưng điều này tôi có thể nói ngay
Rằng tôi sẽ cần nàng đến chừng nào bản tình ca này còn bốc cháy
Và khi ấy, sẽ lại là nàng bên tôi viết nên tình khúc... đẹp tuyệt vời... "
- ...
- Are you ok? Hình như em cần đến cái này - Jenny đưa tôi một chiếc khăn nhỏ, tôi giật mình... giờ tôi mới cảm nhận thấy những giọt nước mắt nóng hổi đang tuôn dài trên má... xuống môi... mặn chát...
- Em... em không sao. - Cầm lấy chiếc khăn của chị, nhưng tôi lại đưa tay quệt nước mắt.
- Em không được khoẻ? - Jenny nhìn tôi đầy lo lắng.
- Không, không chị ạ... em vẫn ổn - Tôi với lấy chai rượu, rót một ly đầy... rồi uống ừng ực... không dịu dàng như khi nãy... một vị đắng chát thấm sâu vào tận trong lòng...
Chị Diễm nhìn tôi khó hiểu, rồi lại quay sang nhìn chú Phong. Thấy chú khẽ nhún vai, tỏ vẻ khó hiểu không kém. Jenny vẫn chăm chú nhìn tôi, dường như mọi diễn biến tâm trạng của tôi chị đều cố gắng để cảm nhận... nhưng đâu dễ vậy...
Tôi đặt ly rượu đã cạn xuống. Nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, mùi vị mặn chát hòa lẫn với những vị ngọt đắng... tôi đứng dậy ngước nhìn lên sân khấu. Người nữ nhạc sĩ vẫn say sưa... Love story... Tôi thấy một hồ nước trong xanh... một thảo nguyên rực rỡ ngập tràn sắc hoa... và nàng đang dang tay chạy đến... tà áo dài thướt tha bay bay trong gió... ánh mắt thân thương trìu mến quen thuộc... nụ cười ấm áp... đang trở về gần bên tôi... tôi đưa tay ra phía trước:
"Ngọc! Chờ em lâu quá rồi..."
- Đi ra xe mau! Mày say quá rồi. - Bỗng có một cánh tay lôi thốc tôi đi, cảnh vật... và nàng... biến mất, tôi thảng thốt. Trên sân khấu, nữ nhạc sĩ đang cúi chào, cảm ơn những tràng pháo tay tán thưởng của thực khách.
- Nếu biết mày điên thế này, tao không bao giờ cho mày đi cùng! - Vừa kéo tôi chú Phong vừa khẽ gằn giọng.
- Hey! Tính tiền! - Giọng Jenny gọi người phục vụ văng vẳng đằng sau.
Tôi ngoảnh lên sân khấu một lần nữa, như để cố níu kéo một hình ảnh thân thương vừa chợt tan biến... Nhưng sự hy vọng dần chuyển sang thất vọng rồi đến tuyệt vọng... Rõ rệt... Người nhạc sĩ dương cầm khi nãy lại đang thể hiện tiếp một bản nhạc chuyển thể, hòa tấu với một cây ghi-ta... đó lại là bài hát tôi không hề muốn nghe... Goodbye My Love của Demis Roussos... Cố nén nỗi đau đang bùng phát... tôi đưa cả hai tay lên bịt chặt tai, chạy vụt ra ngoài... đằng sau, những giai điệu chất chứa bao nỗi xót xa... vẫn cố đuổi theo... đâm vào tim tôi những nhát chí mạng...
"Cơn gió nào đã mang bài hát buồn đến đây..
Nó cho tôi ở lại hôm nay
Đừng khóc, bởi trái tim tôi đã che lấp lý trí
Khi ấy tôi sẽ đi theo cách của tôi
Tạm biệt tình yêu của đời tôi, tạm biệt
Xin tạm biệt, chào nhé!
Em hãy nhớ tới tôi!
Tôi sẽ không thể đi đâu xa khỏi nơi ấy...
Tạm biệt tình yêu của đời tôi, tạm biệt
Tôi luôn đúng...
Hãy giữ tôi lại trong giấc mơ của em
Hãy trở lại đây... em yêu...
Trên bầu trời, Ngôi sao ấy
Ánh sáng chiếu theo bước đi của tôi
Đêm nào hiu quạnh, tôi sẽ ngồi cầu nguyện
Chúng sẽ chỉ cho tôi đường về nhà..."