Cả bọn phi về đến nhà thì cũng đã mười một giờ bốn mươi lăm rồi. Vừa mở cửa, tôi đã nháo nhào chạy lên phòng, thả người xuống giường rồi vớ lấy điện thoại gọi cho nàng ngay.
- Em nghe...
- Em ngủ chưa?
- Chưa, vẫn đang nằm chờ anh gọi lại nè.
- Anh xin lỗi nhé!
- Sao phải xin lỗi?
- Vì...đã để em đợi lâu.
- Hôm nay anh làm sao vậy?
- Không...sao lại hỏi thế?
- Thấy giọng anh là lạ...có vẻ buồn buồn!
- Có lẽ nhớ em... -Tôi hơi nghẹn giọng. Lỡ có một chút mà cảm giác tội lỗi nó cứ giày vò, khiến tôi vừa thương nàng, vừa cảm thấy hổ thẹn.
- Thật không?
- Thật mà!
- Lúc nãy định báo tin cho anh...nhưng thấy anh bận nên lại thôi...
- Hả? Tin gì? - Tôi hồi hộp.
- Hôm nay bao nhiêu rồi?
- Hai mươi mốt rồi em...
- Vậy chuẩn bị đếm ngược đi, bảy ngày nữa.
- Sao?
- Hai mươi tám em ra.
- Thật không? - Suýt nữa tôi nhảy cẫng lên.
- Chắc chắn mà, em đặt vé rồi!
- ...
- Nè, không nói gì vậy?
- Ôi! Anh nghĩ mãi mà chẳng tìm được ngôn ngữ nào lý giải được niềm hạnh phúc của anh lúc này cả! - Tôi mừng muốn phát khóc.
- Có gì mà phải xúc động thế, liệu lúc gặp em có lăn ra ngất không vậy? - Nàng cười.
- Dám lắm...
- Nè, ai khiêng được cái thân hình lực lưỡng của anh vô viện chứ?
- Hì! Cần gì vô viện, em luôn mang thuốc theo người mà, chỉ một liều là anh tình như sáo ngay.
- Thuốc gì? Em biết đâu được?
- Đây này...chụt -Tôi thơm gió vào điện thoại.
- Hứ! Ai thèm điều trị cho anh chứ?
- Thôi mà, chỉ có loại biệt dược đặc biệt ấy đến từ duy nhất một người trên cõi đời này là em mới có thể chữa cho cuộc đời anh mà thôi, em biết điều đó mà.
- Xì! Ai tin được anh, cái miệng bẻm mép thế kia, không biết được ngoài đó có cô nào mắc lưới của anh không nữa?
- Làm gì có...-Tôi bỗng hơi chột dạ vì lời nói vu vơ ấy của nàng.
- Mà em chưa nói cho anh biết làm sao trốn được ba má ra ngoài này đâu đấy?
- Ơ! Uýnh cho trận bây giờ, người ta sao phải trốn!
- Vậy em làm thế nào!?
- Xin đàng hoàng chứ!
- Nghĩa là sao?
- À! Mấy đứa trong nhóm chơi thân cùng em, trước khi bước vào kỳ học mới, chúng nó tổ chức về nhà Lê Chi ở Kiên Lương chơi, anh biết Lê Chi rồi còn gì nữa?
- Ừ, có nói chuyện với bạn ấy qua yahoo mấy lần. Rồi sao nữa?
- Em nhờ tụi nó đến xin phép ba má đi.
- À! - Tôi lờ mờ hiểu ra vấn đề.
- Nhưng em không đi cùng tụi nó mà ra ngoài này với anh, đúng không? - Tôi nói luôn.
- Thông minh ghê cơ. -Nàng cũng thơm gió qua điện thoại tán thưởng.
- Nhưng nhỡ ba má gọi điện về nhà bạn ấy hỏi thì sao? - Tôi vẫn chưa hết lo lắng cho kế hoạch này của nàng.
- Nè, Mai Ngọc đâu có hư? Ba má chẳng có lý do gì không tin cả, nếu có gọi thì cũng chỉ điện cho em thôi à, với lại cũng dặn trước chúng nó cách đối phó rồi mà -Nàng phụng phịu.
- Không hư à? - Tôi phá lên cười.
- Nè! Trăm sự do anh, còn dám cười người ta nữa! - Nàng có vẻ bực.
- Thôi, anh đùa đấy, tại anh, tại anh tất, ngoan nào! - Tôi vội dỗ dành.
- Biết vậy người ta đã không thèm...
- Thôi mà, coi kìa, anh xin lỗi mà -Tôi ngắt lời nàng, tiếp tục vỗ về.
- Hứ! Hôm nào ra phải véo hai cái tai anh xoắn lại như vỏ ốc mới hả được giận!
- Được rồi, được rồi! Em muốn làm gì anh thì làm!
- Nhớ đó nha!
- Nhớ mà...lúc nào chả nhớ cơ chứ!
- Thôi em chuẩn bị ngủ đây, anh cũng đi ngủ sớm đi, uống rượu vào lại thức khuya không tốt chút nào đâu.
- Ừ! Ngủ ngon nha công chúa!
- Vâng, anh cũng vậy ha...nhớ mơ về em đấy.
- Tất nhiên, đừng mang mấy cái véo tai vào giấc mơ của anh nhé!
- Không, cái đó em thích áp dụng thực tiễn hơn!
- Người gì mà thù dai thế!
- Không biết, thôi anh ngủ đi! Yêu anh!
- Anh cũng thế, nhưng nhân thêm một nghìn lần nữa!
- Hihi -Nàng cười hạnh phúc rồi tắt máy.
Tôi ngồi tựa lưng vào tường, thở phào rồi tủm tỉm cười mãn nguyện, thế là đã có một cái mốc chắc chắn cho cuộc hẹn này, và chỉ còn bảy ngày nữa thôi. Mà không, còn khoảng năm phút nữa là sang ngày mới rồi, tính ra cũng chỉ còn sáu ngày nữa...
- Gì mà cứ tủm tỉm cười thế? - Hòa bước lên phòng, cởi áo vắt vào ghế?
- Mà mày ăn cái éo gì mà đầu cứng như đá vậy? - Nó bước vào phòng tắm săm soi cái trán.
- Mày tưởng tao không đau chắc? - Tôi cũng lấy tay nắn nắn chỗ u ở đầu.
- Ôi, đi thế này nguy hiểm thật, mà cũng thấy thương thương tội tội nó quá. -Hòa cũng có vẻ hối hận.
- Vậy thì đừng đi lung tung nữa, tao mà biết sớm chúng mày lôi vào đấy tao đã về ngủ quách luôn cho nó lành -Tôi thở dài.
- Ờ! Chắc tao cũng cạch luôn. -Hòa rửa mặt xong bước ra nằm dài xuống giường.
- Sơn với Lâm đâu? - Tôi cứ tưởng thằng Sơn sẽ lên ngủ cùng tôi để tôi có thể hỏi han về chuyện của nó.
- Chúng nó xem phim được chút rồi lăn quay ra ngủ rồi. Tao ngồi thêm tí nữa thì cũng díp hết cả mắt lại - Hòa đưa tay lên miệng ngáp.
- Thôi đi ngủ đi -Tôi đang định chia sẻ cho nó niềm vui của mình nhưng thấy nó uể oải quá nên thôi, với lại cơn buồn ngủ cũng đang kéo đến rất nhanh.
Chả buồn thay đồ gì nữa cả, tôi nằm xuống, chìm dần vào giấc ngủ...có lẽ sẽ là một giấc ngủ rất ngon...
.
*****
.
Cộng Hòa Czech nếu xét về mặt địa lý thì nằm ở khu vực Trung Âu. Còn theo phân loại của Liên Hiệp Quốc thì nó lại trực thuộc khu vực Đông Âu. Với phần vị trí địa lý phía Đông giáp Cộng hòa Xlô-va-kia, Tây giáp với Cộng Hòa Liên Bang Đức, Nam giáp với Áo, Bắc chung biên giới với Ba Lan. Vào những năm cuối thế kỷ hai mươi đầu thế kỷ hai mươi mốt lượng người Việt sang đây lao động và định cư khá đông, dần tạo nên các cộng đồng người Việt tại Czech nói riêng và khu vực Đông Âu nói chung. Với vị trí địa lý thuận lợi, dù không màu mỡ như Đức, nhưng nơi đây cũng là một trong những miền đất hứa dành cho những người Việt ôm mộng đổi đời khi sang đây, khoảng ba mươi - bốn mươi nghìn người Việt tập trung ở các thành phố và thủ đô lớn tạo nên những khu chợ sầm uất, điển hình là "Sapa ở Prague và Praha", "Đà Lạt ở Zelezna Ruda", "Đồng Xuân ở Praha"...v..v.. bản sắc Việt ở trời Âu theo đó phát triển mạnh mẽ và ổn định vào thời điểm đó, nhưng đi theo đó là sự hoạt động ngầm của giới xã hội đen người Việt nói riêng và Châu Á nói chung cũng vươn vòi liên kết với các băng nhóm bản địa thâu tóm các hình thức làm ăn phi pháp ở khu vực Đông Âu này, như buôn lậu, ma túy, buôn người, bảo kê và tổ chức đưa người nhập cảnh trái phép qua biên giới các nước ..v..v... Tất nhiên một núi có hai hổ đã khó sống, đằng này hổ từ đâu tràn về vô số kể từ các nhóm tội phạm trốn lệnh truy nã chạy sang đây, hay các băng đảng ở các nước khác cũng muốn dấy phần vào tạo nên những cuộc thanh trừng đẫm máu trong bóng tối khiến tình hình an ninh ở khu vực Đông Âu luôn tiềm ẩn những nguy cơ khó lường. Mặc dù chính phủ các nước cũng triệt phá nhiều nhưng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi, như quả bóng bóp chỗ nọ thì lại phình ra chỗ kia...
Ở Cộng Hòa Czech. Mặc dù Bộ Ngoại giao đã thắt chặt việc cấp thị thực dài hạn cho công dân Việt Nam nhằm đối phó với tình trạng gia tăng tội phạm có tổ chức trong cộng đồng người Việt ở quốc gia này và những hoạt động ngầm đi kèm với tiến trình cấp visa, nhưng vẫn có những kẽ hở để các băng nhóm lọt qua và tiếp tục nhúng tay vào các hoạt động phi pháp.
Chú của Sơn cũng là một trong những mắt xích quan trọng trong các đường dây buôn người, đưa người trái phép, đòi nợ, rửa tiền ..v..v... Sang đây được mười sáu năm, từ một thằng ma cô chuyên buôn hàng lậu lặt vặt tới các khu chợ, dần dần ông ta được giao chỉ huy một đám đàn em chuyên thực hiện móc nối với các chân rết ở các nước để thực hiện các phi vụ bẩn, thậm trí còn đi thu nợ và thanh toán những băng nhóm mafia gốc Á hoạt động trên khắp châu Âu.
Nhưng thường không ai có thể kham hết được công việc, mà Ông Trùm đứng đầu sẽ nhìn vào thực lực để giao một công việc chính cụ thể, trong quá trình làm, các nhóm sẽ tự hỗ trợ lẫn nhau...chú Sơn hoạt động mạnh trong "lĩnh vực" buôn người và đưa người với "doanh số" mỗi năm phải đón trên dưới bảy mươi chuyến “hàng” chở khoảng một nghìn người, chủ yếu là người Việt Nam, Trung Quốc và một số ít từ châu Phi về Đức, từ đây phân tán khắp châu Âu, vì Đức vừa là trung tâm vừa là cửa ngõ để vận chuyển đi các nước như Ba Lan - Áo, Pháp, Séc, Slovenia, ngay cả khi chạy sang Anh cũng chỉ mất mười hai tiếng. Nên dù nói trụ sở là Czech cũng chỉ là cách ve sầu thoát xác tránh những tai mắt của Interpol. Đức mới là "kho hàng" và gần như là nơi hoạt động chính. Thủ đoạn làm ăn của nhóm do ông chú Sơn chỉ huy là vô cùng tinh vi. Nếu là buôn người thì đường dây ông ý có các đại lý ở Trung Quốc, Việt Nam và các nước khu vực Đông Nam Á thực hiện gom “hàng”, đó là những người có nhu cầu sang châu Âu để làm ăn sinh sống. Nếu là người có tiền, thân nhân tốt thì được hướng dẫn xin đi du lịch ở Nga bằng máy bay. Sau đó tách đoàn thì được đàn em ông ý ra đón rồi lại thuê máy bay tăng bo sang Đức. Còn nếu là thành phần xã hội đen trốn truy nã, hoặc có tì vết trong giới giang hồ không sống được ở Trung Quốc, Đài Loan, Ma Cao...v..v... hay Việt Nam, muốn sang Đức, phải chịu khó ngồi tàu hỏa xuyên sang Nga, rồi cũng được người của ông ta vớt về nằm tại Đức.
Khi những món hàng đã tới được Đức, nhóm của chú Sơn bắt đầu tiến hành phân loại, ai có địa chỉ của người nhà tại nước nào thì sẽ cho đàn em đưa đến tận nhà, tất nhiên bằng nhiều cách từ trốn vào thùng xe container (Hình thức đổi công), hoặc mắc võng kẹp vào gầm xe tải chui qua cửa khẩu để đến địa điểm đã định, còn những ai bơ vơ sẽ được nhóm buôn người này móc nối xin một xuất ở trại tị nạn tại Đức đợi cơ hội trốn ra ngoài làm ăn. Nhìn qua thì thấy đơn giản lắm, nhưng để tạo ra những đường dây chuyển người vào châu Âu cũng khó như lên trời, phải thông thạo tất cả các cửa khẩu, đường sá ngóc ngách, nhưng quan trọng nhất vẫn là bắt tay được với cảnh sát ở những nước mình làm. Khó nhất là đưa người vào nước Anh vì cảnh sát ở đây cực kỳ chặt, nên nếu không có sự giúp sức của mafia bản địa thì cũng rất khó để thực hiện. Thế nên cũng phải trải qua bao nhiêu năm lọc lõi trong giới giang hồ ở nơi đây với những mối quan hệ bẩn thỉu, tốn cả tiền lẫn máu thì mới có thể tạo riêng cho mình một guồng máy để vận hành trơn tru đến như vậy.
Ngoài ra với mỗi quan hệ sẵn có cộng với thông thạo các lối đi hẹp cửa sau, ông ta cũng kết hợp luôn cả nghề tay trái, là buôn lậu rượu, thuốc lá, các mặt hàng công nghiệp tỏa đi các nước trong khu vực.
Việc làm ăn thuận lợi, nên lần nào chú Sơn về thăm quê cũng gắn mác Việt Kiều, doanh nhân hoành tráng lắm, chi tiền xây chùa, sửa sang đường làng ngõ xóm khiến ai cũng ngưỡng mộ...nhất là thằng cháu Sơn.
Thế nên nó mới nằng nặc đòi ông chú cho theo sang, và bố mẹ Sơn cũng đồng ý với hy vọng thằng con ngỗ nghịch sang đó sẽ được ông chú "dạy dỗ" mà nên người.
Nhưng cuộc đời có ai học được chữ ngờ đâu?
Sang đó chỉ một vài tháng, sau những ngày làm chân sai lặt vặt cho ông chú, Sơn dần dần trở thành một "đàn em" thân tín, được giao những nhiệm vụ quan trọng, dù sao đất khách quê người, thì ruột thịt vẫn dễ tin cậy hơn. Có lẽ chính vì thế nên ông chú muốn cài Sơn sang để vừa làm tai mắt, vừa dần chuyển giao công việc.
Bản chất của nó không xấu, chỉ bựa tí thôi, nhưng ham vui và phóng túng nên chẳng mấy chốc nó đã bị lóa mắt bởi những đồng đô-la kiếm được một cách quá dễ dàng. Thế là nó lún vào vũng bùn lúc nào không biết...
Những đồng đô-la bẩn và luôn vấy cả máu tanh...
Bởi cái gì nó cũng có giá của nó cả, mảnh đất béo bở, dễ làm ăn, kéo theo sự cạnh tranh khốc liệt từ các băng đảng châu Á khác nhảy vào Đông Âu. Đặc biệt là các tội phạm trốn lệnh truy nã như đã nói ở trên, với những tên tội phạm người Việt sang đây, ngay lập tức chúng trở thành những tên đầu gấu giang hồ khét tiếng, lập ra những băng nhóm xã hội đen với nhiều tội ác kinh người.
Ở các khu vực người Việt sinh sống, thay vì đoàn kết với những đồng hương của mình, bọn chúng lại ra sức ỷ mạnh hiếp yếu, cướp bóc tiền của của những đồng hương người Việt của mình, tổ chức các hoạt động bảo kê, thanh toán, cướp giật, chém giết lẫn nhau. Cộng đồng người Việt ở Ba Lan - Áo, Đức, Czech, Xlô-va-kia khi đó hết thảy đều bị chúng hành hạ khốn khổ nhưng tuyệt nhiên không ai dám khai báo, tố cáo những tên tội phạm này với Cảnh sát, vì sợ vạ lây nên đành "ngậm bồ hòn làm ngọt", nhắm mắt nhắm mũi cho những băng đảng này cướp bóc đi miếng cơm manh áo mà khó nhọc lắm họ mới kiếm được.
Và chúng còn tiến xa hơn nữa khi manh nha ý định thâu tóm các hoạt động làm ăn ngầm đang diễn ra trong khu vực, không chỉ có chúng mà các băng đảng Châu Á khác cũng vậy. Đụng đến miếng cơm thì không thể khoanh tay đứng nhìn, không thể để bọn nó cả gan vào hang vuốt râu hùm được nên Ông Trùm chính thức chỉ đạo các cuộc thanh trừng...huy động tất cả các tay chân bao gồm cả nhóm của ông chú Sơn, và thế là những cuộc loạn đả đẫm máu liên tục diễn ra...Sơn với bản tính hung hăng lì lợm sẵn có nên nhanh chóng "hòa nhập"...hệ quả là những vết sẹo chằng chịt trên người nó, sẹo này chưa lành thì sẹo khác đã chồng lên rồi...
- Ôi! Tao éo thể nào ngờ được, mày lại...-Tôi lập cập với bao thuốc, run run châm lửa.
- Em chỉ kể sơ qua thôi, thực tế nó còn khốc liệt hơn nhiều -Sơn cười khẩy, cầm ly cafe lên nhấp một ngụm.
- Mày định sống một cuộc đời không biết ngày mai sống chết ra sao đến lúc nào nữa? - Tôi nghiêm giọng.
- Em cũng đâu ham hố gì đâu đại ka, mấy phen cận kề cái chết mới nhận ra mình cũng là thằng tham sống, thế nên em mới tính rút chân ra chứ!
- Vậy sao không nhân tiện tranh thủ lần này về, ở lại luôn đi, sang đó nữa làm gì?
- Có nhiều cái đại ka không hiểu được, đã bước vào mà bảo rút ngay không đơn giản, phải có thời điểm thích hợp, giải quyết xong xuôi một số việc...lúc ấy mới "lặn" được!
- Tao không biết, nhà có mỗi mày là con trai, tính sao thì tính. -Tôi thở dài.
- Em nghĩ được như vậy, nên em mới có dự tính từ bây giờ chứ!
- Tao cũng không muốn can thiệp sâu vào chuyện của mày, nhưng còn nể tao, còn nghĩ tới tình bạn bấy lâu thì mày hãy nghe tao, còn không đừng bao giờ quay lại nhìn mặt tao nữa.
- Đại ka yên tâm! À mà đêm qua đại ka điện cho sếp thế nào rồi? - Nó lái sang chuyện của tôi.
- Hai mươi tám này Ngọc bay ra!
- Chắc không? - Nó mừng rỡ.
- Ukm! Lần này thì chắc chắn rồi.
- Hehe! Sắp được gặp sếp rồi, lần này em nắm được gót chân của đại ka, đại ka mà không ngoan là em kể vụ hôm qua cho sếp nghe đấy -Nó ngoác miệng cười ha hả.
- Mẹ kiếp! Tại chúng mày rủ rê chứ tao đâu có muốn đi -Tôi gân cổ lên.
- Thôi em đùa đấy, làm gì mà căng thẳng thế!
- Đùa cái gì mà đùa, lần sau chúng mày đi đâu mặc mẹ chúng mày!
- Hôm qua vào đó, nhìn thái độ của đại ka em vừa buồn cười, vừa thầm cảm phục.
- Thôi, thôi! Không nhắc lại chuyện đó nữa...mà sao bọn thằng Hòa nó đi đâu lâu thế nhỉ? Sắp quá giờ ăn trưa rồi còn gì! - Tôi rút điện thoại ra xem giờ, tỏ vẻ sốt ruột.
- Thôi cứ qua chỗ nào gọi món đã, rồi nhắn địa chỉ cho chúng nó!
- Ừ!
.
****
.
Hai thằng rời quán caffe, ghé luôn qua nhà hàng gần đấy, vừa gọi món xong thì Hòa về tới nơi, ngồi được một lúc thì Lâm cũng về nhập mâm. Anh Hùng với Thái đang trên đường từ Lạng Sơn về. Có mỗi mấy thằng với nhau mà suốt ngày rượu chè, sáng đi ăn đã rửa mồm vài chén rồi, giờ lại rượu nữa, đến là mệt, nhưng mà thanh niên ngồi ăn cơm xuông cũng thấy buồn mồm thật. Huống chi bạn mới bạn cũ gặp nhau thế này...
- Hai mươi tám này Ngọc ra à? Chắc chứ - Hòa tròn mắt nhìn tôi.
Giời ạ, tôi nghĩ chỉ tôi háo hức thôi mà với bọn nó cứ như là sự kiện gì đó không bằng.
- Cho một chai nữa em - Lâm quay lại gọi phục vụ, rồi nó hào hứng quay sang tôi.
- Thế là sắp được chiêm ngưỡng dung nhan "vợ" Hiếu rồi!
- Mày chả được nhìn qua webcam còn gì nữa -Tôi với đũa gắp đồ ăn.
- Nhìn ngoài đời chứ webcam mờ bỏ xừ!
- Vậy sếp ra ngoài này mấy hôm? - Sơn lại hỏi tiếp.
- Lần trước Ngọc nói là ba ngày, nên chắc là ba ngày thôi, tao quên không hỏi lại.
- Ba ngày thì ngắn quá, tớ đang tính làm chuyến phượt Mộc Châu, rủ cả người yêu mấy thằng đi cùng nhau cho vui, cậu tính thế nào? - Hòa gợi ý.
- Đi bằng gì? - Tôi dừng đũa nhìn nó.
- Phượt thì dĩ nhiên phải bằng xe máy rồi.
- Ôi trời, xa và mệt bỏ xừ -Tôi vội lắc đầu xua tay.
- Mẹ kiếp! Cái đất Hà Nội này có cái quái gì đâu, loanh quanh một ngày thì hết vị. -Hòa ngán ngẩm.
- Ờ! Tao thấy hay đấy Hiếu, lâu lâu cho người yêu đi thăm thú mùa thu trên vùng cao, lãng mạn phải biết.
- Thế còn thằng này, để nó ở lại Hà Nội một mình làm sao được, mà cho nó đi cùng để nó tự kỷ à? - Tôi hất hàm sang Sơn.
- Ừ nhỉ? - Hòa bối rối gãi đầu.
- Ôi giời! Đại ka với sếp cứ đi thôi, em ở lại khám phá Hà Nội cũng được mà! - Sơn cười hềnh hệch.
- Thôi! Ai lại rủ mày xuống đây rồi để mày bơ vơ thế tao còn mặt mũi nào nữa.
Đang nói chuyện thì đứa phục vụ cầm chai rượu ra, tích vào hóa đơn, rồi hỏi:
- Các anh có gọi thêm món gì nữa không?
- Ăn gì nữa không? - Lâm nhìn ba thằng hỏi.
- Cho đĩa thịt trâu xào rau muống nữa. -Hòa nhìn đứa phục vụ nói,
- Vâng ạ! - Nó tích thêm vào hóa đơn rồi đặt xuống bàn, sau đó quay vào trong.
- Thế cậu định như nào? - Hòa lại tiếp tục câu chuyện của tôi.
- Tao cũng chưa biết nữa!
- Hay cho sếp làm chuyến đi Hạ Long chơi đi, em tài trợ cho! - Sơn ghé tai tôi thì thầm.
- Điên à! - Tôi gạt phắt luôn.
- Lâu lâu đại ka và sếp mới có cơ hội gặp nhau, phải biết trân trọng chút thời gian ít ỏi bằng những ngày thật ý nghĩa chứ -Nó nói tiếp.
- Ý nghĩa là việc của tao, không đến lượt mày phải lo -Tôi vừa nói vừa vặn nắp chai rượu và rót cho cả bốn thằng.
- Uống đã -Tôi cầm chén lên.
Cả bốn thằng lại tiếp tục đồng khởi...Đến mệt với chúng nó, hết thằng Thanh, Hòa với Lâm, giờ lại tới lượt thằng "đàn em nửa mùa" này nữa. Việc nàng ra đáng lẽ chỉ có vậy, nhưng chúng nó cứ làm cho mọi chuyện rối tung hết cả lên. Thực ra thì cũng cảm kích chúng nó thật, nhưng cái gì nó thái quá tôi cũng không thích. Truyện trò linh tinh thêm một lúc nữa, chai rượu cũng đã vơi hơn nửa.
- Thế tối nay như nào đây? - Hòa quay sang Lâm.
- À, tối nay anh Hùng đi hai show, một show Hồ HaLe, một show tỉnh. Chắc phải chia hai ra hỗ trợ bác ý thôi, Hiếu thích cho Sơn đi đâu? - Lâm hất hàm hỏi tôi.
- Mày thích đi không? - Tôi hỏi lại Sơn.
- Tùy! Đi thì đi -Nó lưỡng lự lấy lệ, không dấu được vẻ hăm hở.
- Thế bọn tao đi gần thôi, đi tỉnh vật vờ tới đêm mệt bỏ cha. -Tôi cầm cốc nước ngô uống ừng ực.
- Ờ, thế lát anh Hùng về soạn đồ xong thì khoảng chín giờ cầm lên Hale Club cho bọn cái Yến.
- Ừ!
- Uống nữa không? Còn nhiều quá -Hòa chỉ chai rượu.
- Thôi, nhức đầu lắm rồi -Tôi gàn.
- Ừ
- Thanh toán em ơi -Lâm vẫy tay gọi phục vụ.
.
****
.
Vũ trường Hale Club, hay gọi theo cách dân chơi chính là "Hồ Hale", vì nó trông ra Hồ Thiền Quang, cũng là một trong những tụ điểm ăn chơi có tiếng của đất Hà Thành.
Cách đây vài năm, đối với dân chơi thủ đô thì “mọi ngả đường đều dẫn đến New Century” nhưng ngôi vị bá chủ đó đang lung lay khi thời gian gần đây nổi lên những Escape, Hale Club...đang từng bước chiếm lĩnh thị phần kinh doanh đầy béo bở siêu lợi nhuận này.
Nếu như Escape có ưu điểm “đuổi khách” muộn nhất, khoảng hai giờ sáng, và hệ thống âm thanh hiện đại, đầy chất "vũ trường" do thửa được một DJ ở Sài Gòn ra làm nhạc thì ở Hale Club chỉ trung thành với thể loại Techno (Electric dance music), điểm hút khách ở đây chính là các em ăn mặc hở hang (Toàn dance Sài Gòn) đứng dựa cột nhảy nhót tưng bừng, trước những cặp mắt hau háu điên loạn vì rượu và có khi cả thuốc từ những trai thanh gái tú đang lắc lư bên dưới.
Chín giờ mười lăm tôi đèo Sơn dừng trước cửa, trên xe là túi đồ diễn anh Hùng đã soạn sẵn ra. Đây là lần đầu tiên tôi tới chỗ này, đập luôn vào mắt là ánh đèn rực rỡ làm sáng bừng cả một khoảng hồ Thiền Quang.
Sau khi gửi xe xong tôi khoác túi đồ, cùng Sơn đi vào, đang lớ ngớ thì có hai em lễ tân xinh xắn bước lại hỏi:
- Anh đi mấy người ạ? Có vé gửi rượu chưa?
- À không? Anh mang đồ diễn cho vũ công!
- Vậy à?
- Cứ cho anh một bàn đi, hai người! - Sơn bỗng cất lời.
- Hả? - Tôi quay lại nhìn nó.
- Đại ka cứ vào đưa đồ đi, rồi ra ngồi với em! - Nó cười.
- Nhưng mà...
- Nhưng cái gì, thế nhé! - Nó khoát tay chào tôi rồi theo một em đi vào trong.
Thực ra tôi chả muốn vào đây tẹo nào, nhưng cũng vì chiều thằng bạn thôi, dự tính chỉ đứng sau cánh gà cho nó nhìn ra ngoài cho biết, thế mà quên béng đi mất bên kia nó cũng là một dân chơi chính hiệu...
- Anh đưa đồ cho nhóm nào ạ?
- À! Nhóm Galaxy của anh Hùng -Từ lúc Mai nghỉ, thì anh Hùng đổi tên nhóm thành ra như vậy.
- Vâng! Thế anh rẽ bên trái đi sâu vào trong, đến cái cửa gỗ màu vàng, trong ấy là phòng thay đồ ạ.
- Ừ, cảm ơn em!
Tôi đi theo sự chỉ dẫn đi vào, tới cánh cửa, tôi định đưa tay gõ, nhưng lại thôi. Rút máy ra điện cho chúng nó đã, tôi bấm số Yến.
- Anh Hiếu à! Tự nhiên hôm nay điện cho em thía?
- À...anh...mang đồ diễn cho tụi em! - Tôi ngập ngừng.
- Vậy hử! - Nó hơi reo lên.
- Ừ!
- Anh tới chưa?
- Anh đang đứng ngoài cửa phòng thay đồ nè.
- Ô! - Nó tắt máy luôn.
- Cạch -Cánh cửa mở, Yến ló mặt ra thấy tôi nhoẻn miệng cười.
- Trời ạ! Gần tuần không gặp mà nhớ anh kinh! Vào đây.
- Ừ!
Tôi bước vào trong, phòng nồng nặc khói thuốc.
- Chào anh zai! - Thúy đang trang điểm cũng ngừng quay ra chào tôi. Ngồi cạnh nó là một bạn nữa lạ hoắc nom khá xinh xắn nhìn tôi gật đầu cười rồi lại tiếp tục chăm chú vào gương.
Tôi nhìn quanh phòng, thấy đứng lố nhố khoảng gần chục vũ công nữ khác (nếu gọi chuẩn hơn thì đám này chính là gái nhảy), người thì cũng đang tút tát lại nhan sắc, người cầm máy nhắn tin, người phì phèo thuốc...họ ném vào tôi cái nhìn lạ lẫm rồi lại tiếp tục vào những việc dang dở.
- Ừ! Chào em! - Tôi đặt túi đồ diễn xuống.
- Dạo này anh đi đâu mà mất hút từ hôm sinh nhật chị Mai thế? - Yến đóng cửa rồi bước tới đứng cạnh tôi.
- À, anh cũng bận quá nên không đi với anh Hùng được -Tôi gãi đầu.
- Anh Hòa với anh Lâm đâu!?
- Chúng nó đi Thạch Thất với anh Hùng rồi.
- Vậy à?
- Ừ! Hôm nay đội anh Hùng chỉ mỗi tụi em diễn ở đây sao?
- Vâng!
- Anh đi một mình thôi à? - Thúy ngước lên hỏi.
- Không, anh có bạn đang đợi ở trong Bar.
- Thế ạ!
- Ừ! Thôi anh để đồ đây nhé! Lát nói chuyện sau. -Tôi lúng túng khi thấy một chị vũ công thản nhiên cởi quần thay đồ, cứ như không có sự hiện diện của tôi vậy.
- Vâng! Lát diễn xong thì đi ăn đêm với tụi em!
- Ừ ừ! - Nói lấy lệ xong, tôi bước vội ra ngoài đóng cửa lại.
.
****
.
Tầm khoảng gần mười giờ, tiếng nhạc điện tử mạnh dần, khách khứa cũng đã đông và bắt đầu nóng máy. Từng cánh tay hươ lên loạn xạ theo ánh đèn nhấp nháy, cộng hưởng với những tiếng hù, hò hét đầy phấn khích mỗi khi DJ chuyển tông mix vào những cao trào. Trên bục mấy cô gái nhảy càng uốn éo phô ra hết những động tác nhục thể phải dùng từ "dâm" thì nó mới đúng, khiến những cặp mắt ở dưới như muốn nổ tung ra.
Tôi bình thản cầm ly rượu nhấp một ngụm, rồi nhót quả nho bỏ vào miệng, cũng phấn khích đấy, nhưng cũng chỉ làm tôi lim dim mắt lắc lư chứ không đến nỗi điên loạn như mấy ông bàn bên cạnh.
- Tưởng thế nào chứ, như này quá bình thường -Sơn ghé vào tai tôi hét. Trong tiếng nhạc đập liên hồi ù cả tai như thế này, dẫu có hét mà không tập trung có khi cũng chả nghe nổi nó nói gì.
- Hả? - Tôi hét lại vào tai nó.
- Quá bình thường!
- Thế à?
- Bên em tầm này là bọn nó cởi hết đồ rồi, có cả màn rót rượt lên người cho khách liếm cơ! - Nó vênh mặt.
- Kinh bỏ mẹ! - Tôi lè lưỡi, rồi lại hươ tay lên theo tiếng nhạc.
- Thế nhóm của anh Hùng cũng nhảy như vậy à? - Nó thắc mắc.
- Không, các em ấy nhảy có bài, không gợi dục mà gợi cảm thôi, theo kiểu dance sport ý - Tôi giải thích.
- À! - Nó gật gù ra vẻ hiểu.
Cô gái phục vụ chúng tôi cầm lấy chai rượu lắc nhẹ rồi khéo léo đổ rượu vào hai ly, rồi cầm dĩa xỉa hoa quả bón cho tôi. Tôi vội đưa tay đón lấy, khách sáo cười cảm ơn, em ý lại xỉa miếng khác bón cho Sơn, Sơn há mồm đớp rồi tiện thể cầm tay em ý kéo vào lòng, cùng nhún nhảy, khi nãy thanh toán được Sơn bo thêm cho một vé nên em ý nhiệt tình lắm. Tưởng chúng tôi mới tử "bển" về hay sao ý. Thực ra chỉ đúng với thằng Sơn thôi, chứ tôi cũng buốt ruột bỏ xừ, có đĩa hoa quả với chai rượu mà nhẩm tính số tiền nó thanh toán quy ra tiền Việt cũng phải bốn - năm triệu gì đó, lại còn tiền bo nữa chứ!
Sau khoảng hai lần các gái nhảy đổi ca, thì tới lượt nhóm Yến ra diễn bằng một bài la-tinh đang khá hot. Có lẽ sự nhục dục đã hơi nhàm nên chương trình đổi mới bằng sự quyến rũ gợi cảm, thay đổi hương vị cho những đôi mắt đang đỏ lừ bên dưới. Xét về độ xinh thì Yến với Thúy và bạn kia không bằng Mai, nhưng cơ thể cũng đẹp đấy chứ, và ở các em ấy có sự tươi trẻ năng động. Sơn vội rời em phục vụ kia ra để chú tâm lên sân khấu, bài nhảy đã bắt đầu. Những động tác quyến rũ không kém đám vũ công, nhưng không phô mà bài bản, rất đẹp...đám đông lố nhố bên dưới lại tiếp tục hò hét vỗ tay liên hồi. Sơn cũng hào hứng vỗ tay theo.
Màn trình diễn của nhóm Yến kết thúc trong những tiếng huýt sáo tán thưởng không ngớt.
- Vào đây uống với bọn anh một ly! - Tôi vẫy tay gọi khi mấy em ý đang bước qua.
- Đây là Sơn bạn anh! - Tôi giới thiệu luôn.
- Đây là Thúy, còn đây là Yến, đây là...
- Đây là Hằng -Yến cười cười đỡ lời tôi.
Cô gái phục vụ ban nãy mang thêm ra ba ly nữa đặt xuống bàn rót rượu vào. DJ lại tiếp tục với những bản mix mới.
- Nào, mời các em! Chúc một buổi tối vui vẻ nhé! - Tôi nâng ly lên hét to trong tiếng nhạc.
- Mời hai anh ạ! - Yến và hai em cũng nâng lên cụng với tôi và Sơn.
Sau khi truyện trò thoáng qua một lát và uống với chúng tôi thêm một ly nữa thì các ấy em ý xin phép vào để chuẩn bị bài nhảy thứ hai.
- Đại ka hay đưa các em ấy đi diễn à? - Sơn ghé tai tôi hỏi.
- Không! Thi thoảng thôi! Chỗ này lần đầu tiên tao tới!
- Kể ra cũng hay đấy chứ -Nó nháy mắt.
- Hay gì mà hay!
- Sếp mà biết thì đại ka vỡ mồm! - Nó lừ đểu tôi.
- Tao có làm gì đâu mà vỡ mồm, mày chỉ vớ vẩn -Tôi nguýt nó.
Hai thằng lại tiếp tục uống, rượu vào khó kiểm soát, cả tôi cũng bắt đầu hưng phấn nhún nhảy theo tiếng nhạc. Nhưng vẫn đủ tỉnh táo để tránh né những cái lắc mông điệu nghệ cố tình va chạm của em phục vụ, chỉ có Sơn là nhiệt tình đáp ứng. Càng về khuya nhạc càng mạnh...sự phấn khích đã đẩy lên cao độ, có người nóng quá cởi phăng áo quay lên không, Sơn cũng nới hết cúc, phanh bộ ngực với những hình săm và vết sẹo vằn vện nom đến khiếp...nhìn loáng thoáng xung quanh thấy một vài cặp đôi xiết lấy nhau với những nụ hôn nóng bỏng, cuồng loạn...những bàn tay vồ vập luồn vào áo nhau, vào váy nhau trong ánh đèn nhập nhằng...
Sau lần đổi ca nữa của các gái nhảy, thì nhóm Yến lại tiếp tục hâm nóng vũ trường bằng bài nhảy hiện đại theo một bản nhạc Hàn Quốc đã được remix.
Lần này các em ấy nhảy sexy hơn nhiều. Nhưng theo kiểu gợi mở chứ không phô toẹt ra một cách thô thiển như đám gái nhảy. Những cái mồm với những tiếng trầm trồ lại ngoác ra hết cỡ cùng con mắt hau háu cứ thế dõi lên bục...
- Chuẩn bị về đi -Tôi ghé tai Sơn, rượu ngấm vào nóng bừng hết cả người.
- Ơ! Còn sớm mà!
- Thôi! Các em ấy nhảy nốt bài này là xong, tao còn phải mang đồ về nữa!
- Vậy à! - Nó có vẻ tiếc rẻ.
Đang nói truyện thì nhạc kết thúc, nhóm của Yến đã xong rồi, tiếng huýt gió hú hý ầm ĩ lại nhao nhao lên. DJ lại tiếp tục ra hiệu chỉnh nhạc. Tôi khoát tay ra hiệu Sơn đi ra ngoài, thì bỗng có tiếng huyên náo phía gần khán đài...
- Buông ra! - Giọng con gái hét lên.
- Nào người đẹp uống với bọn anh một ly đã! - Một giọng đàn ông say xỉn lè nhè.
- Bỏ bạn ấy ra! - Lần này là giọng của Yến. Thoáng sững sờ tôi vội chạy lại xem tình hình.
Thấy một gã