Tờ báo lớp tôi chẳng đoạt giải gì, bởi lẽ các lớp khác hầu hết đều thuê họa sĩ vẽ vời, thiết kế. Nhưng tôi và nàng chẳng hề bận tâm. Chúng tôi đã dốc hết sức mình, tự hào với những gì tự tay làm được. Trong thâm tâm cả hai, giải thưởng đã nằm trọn trong tim rồi. Đúng vậy! Tình yêu chính là món quà vô giá mà tờ báo mang lại, không thể nào đong đếm. Chúng tôi đang ngất ngây tận hưởng men say ngọt ngào của mối tình đầu...
Tuy đã là một cặp, nhưng chỉ hai chúng tôi biết với nhau. Cũng vì những ngại ngùng trẻ con, chúng tôi tránh thể hiện chốn đông người. Có chăng chỉ là vài ánh mắt trao nhau, sự quan tâm thầm kín. Nàng vẫn thường chau mày, liếc xéo tôi mỗi khi thấy tôi cười đùa với bạn gái nào đó. Còn tôi thì bực dọc khi thấy nàng giảng bài, trao đổi với bạn trai khác trong lớp. Ngày trước, chuyện đó là bình thường, nhưng giờ đây, những cảm xúc như vậy dần xuất hiện trong tâm trí cả hai. Có lẽ đó là ghen? Phải rồi! Chúng tôi đang yêu mà... !
Chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò. Sau mỗi buổi học thêm, chúng tôi lại cùng nhau đạp xe ra Hồ. Hồ nước trong xanh, bao quanh là đồi núi và bãi cỏ mướt xanh, luôn là điểm hẹn lý tưởng. Bởi trong cái thị trấn nhỏ bé này, dễ bị bạn bè bắt gặp, và đảm bảo hôm sau chúng tôi sẽ là tâm điểm của những bản tin hot nhất lớp. Nên tôi và nàng chọn nơi đây, yên tĩnh, trong lành, khung cảnh nên thơ. Đó là thế giới riêng của hai đứa. Chúng tôi có thể vui đùa thỏa thích, thả hồn vào những đám mây trôi lững lờ trên đầu để theo đuổi ước mơ xa xôi nào đó, hay ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống, đắm chìm trong tình yêu đầu dịu ngọt của tuổi ngây thơ. Thi thoảng bắt gặp lũ trẻ chăn trâu với đôi mắt to tròn, đen láy đầy tinh nghịch, hay nụ cười sảng khoái của bác ngư dân ven hồ, tất cả tạo nên một bức tranh thanh bình... yên bình lắm... Chúng tôi thường say sưa trong thế giới thần tiên ấy, đến khi nắng tắt hẳn, đàn trâu bắt đầu về chuồng, nhà ai đó đã lập lòe ánh lửa trên bếp, phảng phất mùi rơm rạ nồng, chúng tôi mới giật mình trở về thực tại. Rồi mỗi đứa một xe, hối hả đạp về nhà, mường tượng ra cảnh bố mẹ cầm sẵn roi chờ ở cửa...
Chúng tôi đã biết nói dối để có thêm thời gian bên nhau, bịa ra đủ mọi lý do để trốn khỏi nhà. Tôi thì nói dối đã thành nghề rồi, nhưng tôi không thể tin một cô bé hiền lành, chăm chỉ và thật thà như nàng lại cũng biết nói dối... chao ôi, cái miệng xinh xinh ấy cơ mà... Tình yêu thật là phi thường. Ngày xưa các cụ ta chẳng bảo: "Yêu nhau cởi áo cho nhau... về nhà mẹ cha có hỏi... qua cầu... gió bay... ".
Bỗng nghĩ đến từ "cởi áo", tôi giật mình! Bấy lâu nay chúng tôi yêu nhau bằng một tình yêu trong sáng. Từ khi yêu nàng, tôi đã loại bỏ những suy nghĩ đen tối khỏi đầu. Chúng tôi có thân mật, có ôm ấp, hôn nhau, những lúc ấy tôi cũng rạo rực trong lòng, nhưng chỉ thoáng qua thôi. Trong tâm trí tôi chỉ có yêu và tôn thờ nàng, đắp xây cho một lý tưởng, vẽ ra viễn cảnh tương lai hạnh phúc.
Vì vậy, hiện tại tôi chỉ nghĩ đến yêu và học... Đôi khi tôi thấy xấu hổ vì những hành động ngày xưa của mình, tự nhủ sẽ sống nốt cuộc đời học sinh thật lành mạnh với một tình yêu trong sáng, rồi tưởng tượng ra cảnh hai đứa cùng dắt nhau bước vào giảng đường đại học, với một tương lai sáng ngời đang rộng mở... Nhưng giờ đây, bỗng nhiên nghĩ đến hai từ "cởi áo", một động từ đơn giản, lại gợi mở trong tôi nhiều vấn đề, và nhen nhóm lại những suy nghĩ đen tối mà tôi đã cố lãng quên bấy lâu nay: "Tại sao các cụ ngày xưa yêu nhau lại phải cởi áo, cởi áo để làm gì... ?"
Đầu óc tôi căng ra, những hình ảnh gợi mở rồi cảm xúc từ đầu ùa về như thác lũ, đánh tan những bức tường mà tôi đã dựng lên trong tiềm thức, tuôn trào ào ạt... Tôi cố gạt bỏ, cố ngăn chặn, cố bấu víu vào tình yêu trong sáng của mình... nhưng không thể... Toàn thân tôi nóng bừng, mồ hôi ứa ra... Tôi nghiến chặt răng... Trong cơn vô thức, tôi thò tay vào trong quần... nơi đang tồn tại một ngọn núi lửa với những dòng dung nham nóng bỏng chỉ trực phun trào...
Tôi hét lên điên loạn... Bỗng nhiên, tôi thấy nàng đang ngồi kế bên... Nàng mỉm cười nhìn tôi, rồi đưa bàn tay mát rượi vuốt ve tóc tôi, xoa lên trán, mặt, xuống cổ, xuống người tôi. Tay nàng lướt đến đâu, tôi thấy mát rượi, thoải mái đến đó, như sa mạc khô hạn đón trận mưa rào... Tôi thấy nàng như một thiên thần xuống đây cứu rỗi linh hồn tôi... Thế rồi, tay nàng xoa nhẹ vào cánh tay tội lỗi đang thò vào trong quần tôi... rồi nhẹ nhàng men theo cánh tay đó... Tôi thảng thốt, không hiểu chuyện gì xảy ra... Tôi muốn rút tay lại, nhưng cánh tay đó như không còn là của tôi nữa...
Tay nàng lướt đến đâu, tay tôi tan chảy ra đến đó... Rồi theo cánh tay của tôi... nàng tiến dần đến ngọn núi lửa kia... Tôi hét lên! Nhưng chính tôi cũng chẳng nghe thấy tiếng hét của mình... Đã muộn rồi... Và người tôi bỗng nhiên nhẹ bẫng... Một dòng nham thạch nóng bỏng phun trào, mạnh mẽ... Nó bao trùm lấy cả tôi và nàng bằng sức nóng khủng khiếp. Tôi lao tới ôm nàng, cố vùng vẫy thoát ra, nhưng tuyệt vọng...
- Rầm!!..Rầm... !!!
- Con làm sao thế Hiếu! Ốm à? Sao nửa đêm mà la hét to vậy... Mở cửa ra mẹ xem nào!!
Tiếng mẹ gọi ngoài cửa lôi tôi trở về thực tại. Tôi giật mình chồm dậy, dù chưa hết bàng hoàng, nhưng vẫn cố trấn tĩnh nói vọng ra:
- Dạ con không sao! Lúc nãy mơ thấy ác mộng nên con sợ quá hét vậy thôi, con không sao! Mẹ đi ngủ tiếp đi!
- Trời ạ! Từ giờ mẹ cấm con xem mấy cái thể loại phim, truyện tranh ma quái bạo lực với cả máu me nữa nhé... Cứ bị ám ảnh thế này thì còn tâm trí đâu mà học với hành!
Mẹ làu bàu mấy câu rồi quay đi. Tôi ngồi bần thần như thằng mất hồn, rồi theo phản xạ tôi thọc tay vào quần, chiếc quần cộc tôi mặc ướt sũng và nhớp nháp cái thứ "chất dịch sản xuất con người". Tôi bị mộng tinh ư!? Sao tôi chẳng có cảm giác gì cả? Tôi bị bóng đè ư? Ừm thì cũng giống, nhưng mà sao tôi lại bị xuất khi đang ngủ, lại còn hiện ra hình ảnh của nàng nữa. Tôi ngồi mà tâm trí rối bời, cảm xúc lẫn lộn từ những tình tiết mâu thuẫn của giấc mơ vừa trải qua... Rồi một cảm giác nóng bỏng và bức bối từ nơi sâu thẳm đó lại lan tỏa khắp người, sau hai tháng kể từ lúc yêu nàng... Cảm giác rạo rực trong lòng lại trỗi dậy, mãnh liệt hơn lúc trước... Tôi bật dậy, lao đến bàn, lục tìm quyển sổ... Đây rồi! Mẩu giấy của nàng viết cho tôi ngày xưa... Những dòng chữ xinh xinh... Tôi đưa lên mũi hít hà... Bất giác tôi lại cho tay vào trong quần...
- Hiếu chờ Ngọc với, Ngọc mệt quá, hay nghỉ một lát đi, Ngọc ko nhấc nổi chân lên nữa rồi nè!
- Trời ạ, mới leo chút xíu mà đã mệt thế này, làm sao mà theo kịp lớp mình được, không cẩn thận là lạc bây giờ!
- Ngọc mệt lắm, chỉ nghỉ một lát thôi, rồi mình đi tiếp, nhé!! Đi mà!
- Đúng là tiểu thư, sao lúc sáng hăng hái thế!
- Thôi mà... cứ giễu người ta...
-...
- Nghỉ lát nhé.. ^^
- Thôi được rồi, Ngọc có ko muốn đi thì Hiếu cũng chẳng thể bế nổi Ngọc với 2 cái ba lô đầy đồ ăn này đâu!
- Hihi... ai cần bế người ta đâu... kỳ cục!
Nàng ngồi xuống một phiến đá khá phẳng, rút khăn ra thấm mồ hôi. Đặt phịch 2 cái ba lô nặng trĩu đồ ăn xuống, tôi ngước lên nhìn trời, nắng đã lên đỉnh rồi, tiết trời tháng 3 chưa vào hè hẳn, khí hậu cũng khá mát mẻ, cộng với khung cảnh thiên nhiên xung quanh toàn cây xanh và suối nữa, tôi hít một hơi dài khoan khoái để tận hưởng không khí trong lành của miền rừng núi. Hôm nay là 26 tháng 3 nên lớp tôi tổ chức đi dã ngoại ở Ao Vua - Suối Tiên.
- Chỉ mải ngắm cảnh thôi, chẳng quan tâm gì đến người ta cả! - Nàng phụng phịu hờn dỗi.
Tôi quay lại, đến ngồi bên cạnh nàng, tủm tỉm cười:
- Thế giờ người ta đang làm sao!?
- Chân sưng lên rùi đây này! - Nàng nhìn tôi rơm rớm nước mắt chỉ bàn chân bị phồng rộp.
Tôi suýt xoa:
- Trời, sao đỏ tấy lên thế này, để Hiếu xem nào!
Tôi quỳ xuống, nâng đôi chân của nàng lên, nhè nhẹ xoa vào lòng bàn chân rồi xoa xung quanh mu bàn chân, tôi vừa xoa vừa thổi. Tội nghiệp nàng quá, có lẽ nàng chưa phải leo núi bao giờ. Nhìn đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn trong lòng bàn tay tôi mà tôi vừa thương vừa yêu vô cùng. Nếu không bị mấy thằng bạn xấu chơi đùn cho 2 cái ba lô nặng nhất, có lẽ tôi đã cõng nàng để đôi chân này đỡ phải chịu những đau đớn như vậy. Càng nghĩ càng xót, bất giác tôi đặt nhẹ lên đó một nụ hôn. Tôi thấy chân nàng bỗng nhiên run lẩy bẩy, lo quá tôi ngước lên định hỏi nàng sao vậy, thì bắt gặp khuôn mặt của nàng đang đỏ bừng. Tôi liền đưa tay áp vào trán nàng:
- Ngọc sao mặt đỏ vậy, hay cảm nắng!?
Nàng thẹn thùng:
- Ngọc... không sao... không sao mà!
Tôi nhìn đôi mắt của nàng long lanh, khuôn mặt từ đỏ chuyển sang ửng hồng đôi má, khiến cho tôi cứ nhìn ngẩn ngơ. Hôm nay nàng đẹp quá, mái tóc nàng đang để xõa như cái ngày đầu tiên tôi ngỏ lời yêu nàng, thi thoảng một vài cơn gió nhẹ thổi qua, khiến một vài lọn tóc gợn lên bay nhẹ ngang khuôn mặt thanh tú, đôi má trái đào dễ thương, cặp môi đỏ mọng xinh xắn là nơi ghi dấu nụ hôn đầu đời của tôi. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngắn cách điệu kiểu trung hoa, và chiếc quần soóc ôm sát những đường cong gợi cảm, phô ra đôi chân thon dài trắng trẻo.
Từ sáng đến giờ mải với việc của lớp và gồng gánh mấy món đồ mệt nhoài, tôi đã không để ý nhiều đến nàng. Giờ giữa thiên nhiên chỉ còn hai đứa với nhau, tôi mới có dịp nhìn ngắm kỹ báu vật mà mình đang sở hữu. Thấy tôi cứ nhìn như vậy, nàng rụt chân ra khỏi bàn tay tôi:
- Sao cứ nhìn người ta hoài vậy!
Rồi nàng bật đứng dậy, nhưng có lẽ chân nàng vẫn còn hơi đau và mỏi, nên vừa dẫm xuống đất thì khuỵ ngay. Tôi bật dậy ôm chầm lấy nàng, đỡ cho nàng khỏi ngã, rồi dìu nàng cùng ngồi xuống:
- Chưa hết đau mà sao đứng dậy được, mà đứng dậy phải đi giày vào chứ... Chỗ này toàn đá nhọn thôi, đau lắm đó. - Tôi ôm lấy nàng, nói khẽ.
Nàng tựa đầu vào vai tôi không nói gì. Tự nhiên trong lòng tôi lại dấy lên một cảm xúc, tôi đang ôm tấm thân mềm mại trong lòng. Bất giác tôi nâng cằm nàng lên, và đặt lên đó một nụ hôn nồng cháy. Nàng cũng uyển chuyển đáp lại, chúng tôi như quên hết không gian và thời gian, say đắm trong hương vị ngọt ngào của một tình yêu đã đơm hoa và chờ ngày ra quả ngọt... Tôi ghì chặt lấy nàng, bàn tay tôi lần mò vào trong tà áo của nàng để cảm nhận làn da mịn màng mát rượi với cơ thể đang run lẩy bẩy này, lần đầu tiên tôi có hành động như thế. Kể từ lúc yêu nàng, chúng tôi cũng thường xuyên gần gũi, nhưng không bao giờ để cảm xúc thăng hoa quá. Tôi đã rất cố gắng để kìm nén...
Ngay cả khi đã trải qua giấc mơ hãi hùng kia, kể từ giấc mơ ấy, trong tôi luôn dấy lên một niềm khao khát mãnh liệt của một thằng con trai tuổi mới lớn, thôi thúc tôi tìm cách mở toang cánh cửa địa đàng, bước vào một thế giới mới, nơi tôi thực sự là một người đàn ông, trưởng thành với những dục vọng, ham muốn... Tôi lại tiếp tục "một mình" đều đặn như ngày xưa... và luôn luôn với hình ảnh của nàng. Thế nhưng mỗi khi tiếp xúc với nàng, tôi lại sợ dục vọng đó sẽ làm vấy bẩn lên tình yêu trong sáng của chúng tôi, làm tổn thương nàng, vì thế tôi vẫn cố gắng chịu đựng những mâu thuẫn đang giày vò nội tâm mình... Bởi mỗi khi nhìn thấy nụ cười của nàng, tôi lại thấy lòng yên bình trở lại, có thêm bản lĩnh để vượt qua cám dỗ, đánh thắng con quỷ đang lớn dần lên trong tôi...
Nhưng giờ đây, ngay giữa thiên nhiên, những cảm xúc lại dồn về, từng dòng máu nóng như những con ngựa bất kham, bắt đầu từ nơi thầm kín nhất của người đàn ông, đang chạy và lan tỏa khắp người tôi...
Ngọn núi lửa trong tôi đã thức tỉnh và đang chờ cơ hội phun trào... Lý trí của tôi đang mê man tận hưởng những xúc cảm từ cơ thể cũng đang nóng bừng và run rẩy của nàng... Tôi hôn nàng cuồng nhiệt hơn... Theo bản năng, lưỡi tôi tách đôi môi xinh của nàng ra rồi luồn vào trong... xoắn lấy lưỡi nàng...
Nàng có vẻ sửng sốt khi lần đầu tiên đón nhận nụ hôn táo bạo này... nhưng rồi cũng bị đắm chìm theo dòng cảm xúc của tôi... Tay tôi dần dần lần mò lên trên người nàng, chạm nhẹ vào lớp áo con, chỉ còn cách một lớp áo nữa thôi là tôi có thể khám phá một trong hai tuyệt phẩm của tạo hóa mà chúa đã ban tặng lên cơ thể của nàng... Tôi hồi hộp đến nghẹt thở... Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực... Tôi nhẹ nhàng luồn một ngón tay vào sau lớp áo con của nàng... Bỗng nhiên tay tôi bị chặn đứng lại... Nàng đưa tay lên nắm chặt cổ tay tôi, không cho phép tôi thám hiểm vào hơn nữa... Rồi nàng đẩy tôi ra:
- Hiếu... như thế này thì không thể... không thể... Hiếu hiểu không!?
Nàng nhìn tôi, hai dòng nước mắt tuôn dài trên má. Tôi sững sờ và bối rối, nỗi ân hận đang lớn dần lên trong tôi. Tôi vừa làm một chuyện cũng chẳng phải là trái với lương tâm của mình, nhưng lại không phải với nàng. Tôi cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Hiếu xin lỗi... Hiếu!!
Nàng nghiêm giọng:
- Phải xin lỗi bao nhiêu lần nữa mới đủ đây Hiếu... Hiếu cứ xin lỗi sau khi làm những điều mà người ta không muốn như vậy hả?
Bỗng nhiên tôi buột miệng:
- Có thật là Ngọc không muốn...!?
Nàng đỏ mặt:
- Đúng... là như vậy!
Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Thế cảm xúc khi nãy của Ngọc...
- Không nói về vấn đề này nữa! - Nàng gắt lên, ngắt lời tôi. Rồi cúi xuống lúi húi đeo giày.
- Gần quá trưa rồi! Hiếu thấy chúng ta đã làm mất bao nhiêu thời gian, khéo lớp mình lên đến đỉnh và đang trở xuống rồi cũng nên!
- Ơ! Thế lúc nãy ai cứ nằng nặc đòi nghỉ nhỉ... ?
Nàng lườm tôi:
- Người ta bảo nghỉ một chút thôi, tại Hiếu kéo dài thời gian!
Tôi tủm tỉm:
- Ở bên Ngọc, Hiếu chỉ muốn thời gian cứ kéo dài mãi!
Nàng bĩu môi:
- Xời... cái miệng bẻm mép... lại nói huyên thuyên rồi! Thôi nào, xuất phát đi!
Rồi nàng ngúng nguẩy bước đi trước. Tôi đứng trân trân nhìn theo nàng mà trong lòng lại rạo rực, tại sao tôi lại không thể gạt bỏ những ý nghĩ như thế trong tư tưởng của mình? Chúng tôi còn quá trẻ để nghĩ đến...
- Làm gì mà đứng như mất hồn vậy! Có định đi không đấy? - Tiếng nàng lảnh lót như chim oanh.
Tôi giật mình, lật đật xách ba lô lên vai:
- Đây đi đây, nhưng Ngọc không định ăn chút gì sao?
Nàng nhoẻn miệng cười:
- Không cần ăn đâu! Hít khí trời, uống nước suối cũng đủ sống mà!
- Tớ thì chẳng cần ăn cũng chẳng cần khí trời và nước suối vẫn sống tốt nè!
Nàng tròn xoe mắt ngạc nhiên:
- Vậy chứ Hiếu sống bằng gì?
Tôi nháy mắt:
- Tình yêu..!!
Nàng cười khúc khích, rồi đấm thùm thụp vào người tôi:
- Đúng là cái đồ bẻm mép... bẻm mép... bẻm mép..!!
Chúng tôi cùng cười giòn tan trong nắng, hòa theo tiếng chim hót, suối chảy róc rách... Thiên nhiên như đang rộn rã khúc hoan ca, vui với niềm vui của con người, với đất với trời và cả với đời nữa...