Chương 57: Lại gặp cố nhân

Tiểu Tiêu cảm thấy thái tử trượng nghĩa xuất thủ, nếu lạnh nhạt với ân nhân cứu mạng, từ chối hảo ý của hắn thì quá thiếu nghĩa khí giang hồ. Đời người có rượu, há chẳng nên vui vẻ? Vả lại nàng tin rằng, cùng thái tử uống một chén rượu, nhất định sẽ nghe được đôi ba chuyện thú vị. Nghĩ vậy, nàng quay đầu nói với Ngụy Kiếp: “Đã thái tử thịnh tình mời, chúng ta không ngại uống một chén rồi hãy đi.”

Ngụy Kiếp mỉm cười, cầm lấy bầu rượu thái tử vừa đặt xuống, ngửi một cái rồi nói: “Rượu Tây Phượng ở Dung Thành? Nghe nói là loại ủ ba mươi năm lâu năm!”

Thái tử ha ha ha cười lớn: “Các hạ quả là người biết thưởng thức! Rượu này chôn dưới đất ba mươi năm, cuối cùng cũng đợi được tri âm, không uổng phí quãng thời gian ủ hương dài đằng đẵng này.”

Tình bằng hữu giữa nam nhân, đôi khi nồng nhiệt hơn cả lửa ái tình trai gái. Chờ Ngụy Kiếp thản nhiên vạt áo, ngồi xuống đối diện thái tử, cùng thái tử cùng nhau kính mấy chén, hai người vậy mà như bạn cũ lâu năm, tự rót rượu cho nhau, không hề có chút khách sáo, xa cách nào. Thái tử Hạ Nhận Hồng đã lâu không cùng người khác uống rượu một cách không phân biệt thân phận như vậy, cũng thản nhiên cười ha ha một tiếng, cùng Ngụy Kiếp thoải mái cụng chén xong, liền mời hai người dùng thức ăn để tiếp tục cuộc rượu.

Ba người bọn họ bèo nước gặp nhau, địa vị lại một trời một vực, theo lý mà nói, ngồi chung một bàn uống rượu hẳn sẽ khó xử vô cùng. Nhưng kì lạ thay, ba người này tính cách đều có chút phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, thế là vẫn cứ thản nhiên ngồi chung một bàn, nâng ly cạn chén cứ như người thân trong nhà. Thái tử mấy lần rót rượu cho Ngụy Kiếp, Ngụy Kiếp cũng không khách khí chút nào, uống một hơi cạn sạch.

Thái tử nhìn đôi nam nữ thiếu niên này. Mặc dù cô gái trang điểm đậm, lòe loẹt, nhưng vẫn có thể nhìn ra cốt cách thanh tú, còn về chàng trai, một thân thú văn càng tăng thêm vẻ hoang dã. Nếu là thích khách, lại không đeo khăn che mặt, còn ăn mặc như vậy mà nhập phủ hành thích, quả thật là độc đáo vô cùng. Thái tử cười cười, hỏi: “Không biết ta có thể hỏi một câu không, vị hoàng thúc kia của ta đã đắc tội hai vị thế nào mà các ngươi lại muốn đi hành thích hắn?”

Tiểu Tiêu gắp một miếng cá giấm chua, vừa híp mắt thưởng thức vừa nói: “Không phải hành thích, chúng ta chỉ là đi lấy một món đồ hắn đã trộm. Thầy trò chúng ta thật sự không phải kẻ đại gian đại ác đâu! Ngược lại là thái tử ngài, nhìn có vẻ không phòng bị người khác, vậy mà lại không uống phải thứ rượu có pha thuốc của hắn?”

Thấy thái tử nhíu mày, Tiểu Tiêu liền kể tình hình lúc nàng rình mò nhà bếp và phát hiện ra loại thuốc “Bảy ngày say” kia. Thái tử khẽ cười khổ, không trả lời vấn đề này mà nói: “Xin hỏi hai vị, có phải là Thôi Tiểu Tiêu của Linh Sơn Phù Tông, và Ngụy Kiếp của Vệ gia Kỳ Lão Sơn không?”

Tiểu Tiêu biết mặt mình và Ngụy Kiếp đã bị dán cáo thị khắp nơi rồi, nhưng bọn họ đã hóa trang như vậy mà thái tử còn có thể nhận ra, thật là lợi hại a! Chỉ là không biết nếu bọn họ thừa nhận, vị thái tử này có bị dọa đến hất đổ bàn rượu không. Thế là Tiểu Tiêu nhẹ gật đầu, thoải mái thừa nhận. Thái tử nghe vậy, lại cười một tiếng, nhưng dò xét kĩ lưỡng hỏi: “Vậy… những thôn dân ở làng kia, quả nhiên là do hai vị sát hại?”

Tiểu Tiêu có chút không nuốt trôi được lời buộc tội này, nàng đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Nếu thật là chúng ta làm, chỉ sợ chúng ta chạy còn không kịp, làm sao lại đến Lạc Ấp thành tự chui đầu vào lưới? Nếu như ta nói những vụ huyết án này đều do vị hoàng thúc kia của ngài phái người làm ra, mục đích chính là vu oan chúng ta, thái tử có tin không?”

Thái tử Hạ Nhận Hồng nhìn Ngụy Kiếp một cái, vô cùng chắc chắn nói: “Ta tin tưởng nhân phẩm của Vệ gia, cũng tin tưởng lời khen ngợi tột bậc mà tổ mẫu Vệ gia dành cho cháu mình, tuyệt không phải người có thể phạm phải án mạng đẫm máu như vậy!”

Ngụy Kiếp khẽ nhíu mày, không nghĩ tới thái tử lại đột nhiên nhắc đến tổ mẫu của mình. Thái tử mỉm cười, hơi có chút cảm khái nói: “Tổ mẫu của ngươi năm đó phong hoa tuyệt đại, từng quen biết với phụ hoàng ta. Giao tình riêng của Vệ gia và Hạ gia, trăm năm qua cũng chưa từng gián đoạn. Tình hình của ngươi, tổ mẫu ngươi từng viết thư nhắc đến với phụ hoàng ta rồi. Lần này ta đến, cũng được phụ hoàng nhắc nhở, nếu gặp phải chuyện khó giải quyết nào, có thể tìm người Vệ gia tương trợ…”

Nói xong, thái tử từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài có ấn ký hàng ma của Vệ gia, đặt cạnh hông Ngụy Kiếp để đối chiếu. Ngụy Kiếp trên eo quấn roi, mà chỗ tay cầm của roi cũng có ấn ký hàng ma của Vệ gia.

Tiểu Tiêu nghe đến đó mới giật mình. Hóa ra thái tử không phải nhìn ra dung mạo thật của bọn họ, mà là thông qua ấn ký trên roi của Ngụy Kiếp mà nhận ra thân phận của bọn họ. Hóa ra tổ mẫu Vệ gia và đương kim bệ hạ lại có giao tình sâu sắc như vậy. Theo lời thái tử, tổ mẫu Vệ gia từng trong lúc du ngoạn tuổi trẻ, đã cứu đương kim bệ hạ một mạng, vậy nên tình nghĩa Hạ – Vệ hai nhà lâu ngày cách trở cũng được tiếp nối. Hôm nay khi Tiểu Tiêu và Ngụy Kiếp xâm nhập phòng ngủ của thái tử, thái tử thấy được ấn ký Vệ gia, liền suy đoán ra thân phận hai người, lúc này mới bày kế cứu bọn họ ra khỏi vương phủ.

Về phần thái tử vì sao đề phòng Xán vương, cũng có liên quan đến Vệ gia chủ mẫu. Chỉ thấy thái tử Hạ Nhận Hồng thở dài một hơi: “Cô đến đây trước đó, đã nghe tổ mẫu ngươi nói Xán vương phủ nuôi cổ, thế nhưng trong trí nhớ của cô, tiểu hoàng thúc không phải là người thâm sâu khó lường như vậy. Lần này đến Lạc Ấp Thành, nghi vấn trong lòng cô không những không được giải đáp, ngược lại càng thêm chồng chất… Ngươi hỏi ta tại sao lại đề phòng chính hoàng thúc của mình? Bởi vì… hắn căn bản không phải Xán vương!”

Về điểm này, Tiểu Tiêu và Ngụy Kiếp đã sớm đoán được, xem ra vị thái tử này lúc nhập phủ, nhìn như tùy ý hồi tưởng tuổi thơ, kỳ thật mỗi câu mỗi chữ đều hàm chứa thâm ý, khiến vị Xán vương giả kia có chút không thể chống đỡ được. Nghe vậy, Tiểu Tiêu không nhịn được hỏi: “Nếu hắn không phải hoàng thúc của ngài, vậy là ai? Dám gan to bằng trời như thế, giả mạo hoàng tộc?”

Thái tử Hạ Nhận Hồng vẫn cười khổ, chậm rãi nói: “Nếu nói tướng mạo có thể thay đổi theo tuổi tác, thế nhưng có một số chi tiết cơ thể thì không thể nào thay đổi được. Ta và Xán vương hồi nhỏ cực kỳ thân thiết, dù cách biệt bối phận, lại như huynh đệ ruột thịt. Nhớ năm ta tinh nghịch, từng dẫn hắn leo cây bắt ve, kết quả bị nhánh cây làm bị thương sau tai, lúc ấy hắn không ngừng chảy máu, ta sợ hoàng tổ phụ trách phạt, liền lén lấy thuốc cầm máu. Về sau sau tai hắn liền lưu lại một vết sẹo lồi. Thế nhưng lần này ta gặp lại Xán vương, sau tai hắn lại vô cùng láng mịn, không có chút dấu vết sẹo nào. Ngược lại, vành tai bên kia lại có một nốt ruồi son… Một nốt ruồi như vậy, cả đời cô chỉ từng thấy trên người một người…”

Tiểu Tiêu nghe đến nhập thần, thấy thái tử đột nhiên ngừng lại, liền hỏi: “Là người nào?”

Thái tử dường như lâm vào trầm tư, một lúc thì như có điều suy nghĩ lắc đầu, một lúc lại khó hiểu nhíu mày. Cuối cùng, hắn dường như từ bỏ việc gạt bỏ những băn khoăn trong lòng, chỉ đưa tay uống rượu, tiện tay cầm một chiếc búa ngọc dùng để thưởng thức, trên mặt búa chậm rãi viết hai chữ “Tai Ấp”, sau đó lại lau khô vết nước đọng trên mặt búa.

Tiểu Tiêu nhíu mày, nhất thời không rõ thái tử đang ẩn ý điều gì. Thế nhưng Ngụy Kiếp lại lông mày khẽ động, dường như lập tức minh bạch ý của thái tử.

“Cái này… Thật ư? Vị đó rõ ràng đã không còn ở đây?”

Thái tử biết Ngụy Kiếp đã hiểu, không khỏi cười khổ nói khẽ: “Cô cũng hoài nghi mình nghĩ sai, thế nhưng nốt ruồi kia quá đặc biệt, giống như Phật nằm, không thường thấy. Hai vị là tu chân giả, chắc hẳn thông hiểu rất nhiều thần thông, không biết có biện pháp nào khởi tử hoàn sinh không?”

Tiểu Tiêu và Ngụy Kiếp liếc mắt nhìn nhau, không nói gì. Mấy ngày nay bọn họ gặp người “khởi tử hoàn sinh” dường như không ít. Vệ Địch kia, Vạn Liên Sư kia dường như đều là những người đáng lẽ đã chết. Thế nhưng bọn họ lại có thể thay hình đổi dạng, vẫn sống ở nhân thế. Nghe Vạn Liên Sư và Tần Hạ đối thoại, dường như Xán vương kia có năng lực sống gửi trên người kẻ khác!

Vì vậy Tiểu Tiêu nghĩ nghĩ rồi nói: “Thái tử hoài nghi có lý. Nếu một người có thể sống gửi trên người kẻ khác, vậy hắn chính là Diêm Vương hạ phàm, so… Hoàng đế còn hiển hách quý giá, quyền thế nắm trong tay cũng vững chắc hơn cả Hoàng đế!”

Thái tử nghe Tiểu Tiêu nói lời lẽ đại bất kính, lại không hề buồn bực, chỉ cười khổ nói: “Kỳ thật phụ hoàng ta bị lấn át quyền hành đã lâu rồi. Hắn cũng vậy, ta cũng vậy, khi cai trị triều chính cũng không thể làm theo ý mình. Tiên đế để lại đám lão thần kia nắm giữ triều chính quá chặt chẽ, phụ hoàng chính là con rối trên ngai vàng, thân bất do kỷ! Chỉ là nghi vấn này trong lòng cô quá đỗi kinh thiên động địa, nếu không có luận chứng mà tùy tiện vạch trần, nhất định sẽ gây ra sóng gió lớn cho thiên hạ.”

Ngụy Kiếp uống cạn một bầu rượu rồi nói: “Hôm nay uống được rượu ngon như vậy của ngài, tự nhiên muốn giải nỗi lo cho ngài. Thân phận của Xán vương, hạ sĩ sau khi xác nhận sẽ bẩm báo điện hạ. Bất quá nơi đây hung hiểm, Xán vương tai mắt khắp nơi, ngài hôm nay che chở chúng ta, chỉ sợ cũng sẽ chịu chút liên lụy, xin điện hạ hãy tự bảo trọng!”

Thái tử mỉm cười: “Trong mắt người khác, cô vẫn luôn là một kẻ phá của chỉ biết ăn chơi sa đọa, loại phế vật như vậy chắc cũng sẽ không khiến người ta quá để tâm tính toán. Hai vị yên tâm, cô chắc chắn sẽ cẩn thận hơn.”

Từ đó, Ngụy Kiếp và Tiểu Tiêu liền vội vã chia tay thái tử dưới ánh trăng. Dựa vào ý của Vạn Liên Sư, đổ thêm nước bẩn cho Thôi Tiểu Tiêu vẫn chưa đủ nhiều, bọn hắn còn muốn tàn sát thôn xóm mà Tiểu Tiêu và Ngụy Kiếp đã từng tá túc. Hiện tại việc này không thể chậm trễ, bọn họ muốn lập tức chạy về, bắt tận tay day tận mặt kẻ đứng sau màn này!

Trên đường trở về, Tiểu Tiêu chợt tỉnh ngộ, dừng bước nói: “Hắn là viết ‘Tai Ấp’ trên búa, ‘Tai Ấp’ đọc chệch âm là ‘Gia’ – chẳng phải là chữ ‘Gia’ sao?” Nàng tuy đọc sách biết chữ, nhưng đều là do thân mẫu dạy dỗ, trong việc giải đố chữ, lại chậm hơn Ngụy Kiếp một chút. Ngụy Kiếp ra hiệu cho nàng giữ im lặng, sau đó không tiếng động nhẹ gật đầu.

Cách xưng hô “Gia” (爺) trong thói quen của người phương Bắc, chính là ông nội. Nói cách khác, thái tử hoài nghi Xán vương kia chính là hoàng tổ phụ của hắn – Tiên đế Hạ Nguyên Tùng, người đã băng hà hơn hai mươi năm trước? Thế nhưng Xán vương nhìn chưa quá ba mươi, còn hoàng tổ phụ Hạ Nguyên Tùng của hắn lúc băng hà lại hơn chín mươi tuổi thọ a! Cũng khó trách thái tử vừa rồi muốn nói lại thôi, chính bản thân hắn cũng không thuyết phục được chính mình!

Nhưng nếu là như vậy, đủ mọi bí ẩn liên quan đến vị Xán vương này đều có thể được giải thích! Vị Xán vương thật sự kia quả thật lúc nhỏ nhiều bệnh, việc hắn đến đất phong Lạc Ấp năm xưa cũng là do Tiên đế Hạ Nguyên Tùng sắp xếp. Tiểu Tiêu mạnh dạn suy đoán, Xán vương thật sự kia có lẽ đã sớm chết yểu. Mà Hạ Nguyên Tùng không biết dùng biện pháp gì, lại có thể từ một lão nhân tóc bạc da nhăn nheo, quay về tuổi trẻ, sau đó mạo danh con trai nhỏ của mình, tiếp tục ở Lạc Ấp làm vương gia nhàn tản, dùng cách này để lừa dối kiếp nạn sinh tử, thoát khỏi số mệnh luân hồi.

Có thể cho dù người Lạc Ấp không biết Xán vương, nhưng một thiếu niên mười mấy tuổi và một thanh niên hai ba mươi tuổi cũng có sự khác biệt rất lớn. Việc tướng mạo và tuổi tác của Xán vương giả khác biệt quá lớn so với Xán vương thật, chính là nguyên nhân khiến Xán vương mười năm trời không gặp người ngoài sau khi đến đất phong. Mà đợi đến hơn mười năm trôi qua, vị Xán vương giả này tự nhiên có thể dùng lý do “trai lớn mười tám thay đổi” để giải thích sự khác biệt về dung mạo của mình. Tin rằng vị vương gia giả này đã sắp đặt lâu như vậy, chắc chắn phải chu toàn, tự nhiên cũng sẽ không khiến người khác sinh nghi. Chỉ là thái tử đột nhiên đến thăm, khiến Xán vương có chút trở tay không kịp. Dù sao thái tử là người hiểu rõ nhất hoàng tổ phụ và tiểu hoàng thúc của mình. Mà vị thái tử này lại là kẻ giả heo ăn thịt hổ, vậy mà nhìn ra sơ hở.

Nàng vốn cho rằng Xán vương này là vì tranh đoạt hoàng quyền. Nhưng nếu hắn thật sự là Hạ Nguyên Tùng, thì ngai vàng Hoàng đế cũng là thứ mà lão hoàng đế đã chán chơi rồi. Vậy Hạ Nguyên Tùng rốt cuộc đang mưu cầu điều gì? Chẳng lẽ là trường sinh bất lão mà mọi đế vương đều khao khát sao! Nghĩ đến đây, Tiểu Tiêu mở miệng nói: “Vạn Liên Sư nói, Xán vương này có thể sống gửi kéo dài tính mạng… Hắn vốn là một lão nhân gần đất xa trời, vậy hắn mượn mạng của ai?”

Ngụy Kiếp cũng đang suy nghĩ điểm này, thản nhiên nói: “Thọ mệnh của mỗi người đều đã cố định, hắn tham lam muốn nhiều hơn, tự nhiên là lấy của người khác… Nếu không đoán sai, Xán vương thật sự kia hẳn là cũng đã ‘tận hiếu’ với phụ hoàng tham lam của hắn rồi…”

Tiểu Tiêu trợn tròn mắt, lặng lẽ hít sâu một hơi. Nàng sớm đã nghe nói về tội nghiệt chốn hoàng cung, thế nhưng vẫn biết “hổ dữ không ăn thịt con”. Nếu quả thật như Ngụy Kiếp suy đoán. Vậy Hạ Nguyên Tùng theo đuổi thành tiên, quả thực đã đến mức tẩu hỏa nhập ma, chẳng lẽ hắn thật sự đã dùng con ruột của mình để kéo dài tính mạng cho bản thân? Nghĩ đến đây, lại nghĩ đến khuôn mặt cười ôn hòa, nhìn như nho nhã của Xán vương kia, Tiểu Tiêu đã cảm thấy một trận buồn nôn.

Hai người đại náo vương phủ một đêm, cũng coi như có thu hoạch. Tiểu Tiêu hoàn toàn làm suy giảm nhuệ khí của Vạn Liên Sư, cùng Ngụy Kiếp liên thủ trọng thương hắn, lấy lại danh tiếng cho Linh Sơn Phù Tông. Mà hai người càng là làm quen thái tử, biết được bí ẩn của Xán vương. Chỉ là hiện tại không biết thôn xóm mà bọn họ đang tạm trú thế nào rồi, Đường Hữu Thuật và Dư Linh Nhi bọn họ vẫn còn ở trong thôn. Nếu gặp phải người mà Vạn Liên Sư phái đi, người Hồ tộc thì còn đỡ chút, nhưng sư phụ nàng Đường Hữu Thuật thì không thể chống đỡ nổi a. Nghĩ đến đây, Tiểu Tiêu không khỏi bước nhanh hơn. Đáng tiếc Khinh Thân Thuật của nàng còn chưa luyện được chút gì, vì vậy muốn đi nhanh thì cần Ngụy Kiếp cõng nàng nhảy vọt mà đi.

Dược lực của trùng phấn gặp gió mát liền giảm đi không ít, thế nhưng khi Tiểu Tiêu bị Ngụy Kiếp cõng trên lưng, không thể không áp sát hắn, khẽ ngửi thấy mùi hương nam tính trên người hắn, lại kìm lòng không được đem khuôn mặt cọ xát lên lưng hắn… Ngụy Kiếp lông mày không nhịn được giật giật, không nhịn được dừng bước, quay đầu hỏi: “Ngươi muốn… Ngô…” Lời hắn còn chưa nói hết, liền bị bàn tay mềm mại của sư phụ một tay ngăn chặn miệng. Thôi Tiểu Tiêu đương nhiên biết mình có chút thất thường! Bất quá, lặng lẽ chịu đựng độc trùng gây dâm dục đã đủ rồi, nàng cũng không muốn nghe đồ đệ nói lời lẽ trêu ghẹo gì nữa! Vì vậy Tiểu Tiêu vừa dùng khuôn mặt cọ xát lên mặt và cổ đồ đệ, vừa nhắm mắt mềm nhũn nói: “Ta một lát nữa sẽ ổn thôi, không cho phép nói nhảm!” Ngụy Kiếp bị bàn tay nhỏ của nàng ngăn chặn miệng, không có cách nào nhắc nhở sư phụ: Lời nàng nói nghe cứ như một vị khách làng chơi vô lương tâm, kiểu “Gia đã trả tiền, vậy Gia muốn chơi thế nào cũng được”, lại còn là loại chưa đến một chén trà đã kéo quần bỏ đi! Bất quá hắn cũng biết, lúc này không thể chậm trễ thời gian, chỉ có thể gạt bỏ ý nghĩ trêu đùa sư phụ, hít sâu một hơi, chịu đựng những hành động nhỏ của sư phụ, một đường chạy vội.

Hắn trúng độc không sâu như Tiểu Tiêu, vả lại hắn vốn có huyết thống Nữ Mị, đối với loại mị dược này tự nhiên có sức chống cự tốt hơn người thường. Bất quá hắn biết, trên đường đêm khuya, chính hắn cũng suýt nữa không giữ mình được. Cô gái nhỏ hắn đang cõng sau lưng, không biết có ma lực gì, giống như là trời chuyên dành riêng cho một mình hắn điều chế thuốc, mỗi khi phát tác lại như lửa nóng thiêu đốt, vô phương cứu chữa… Cũng may khi hắn chạy nhanh, gió đêm phơ phất, chỉ chốc lát sau, Tiểu Tiêu, người đã “ăn đủ đậu phụ non” của đồ đệ, cuối cùng cũng khôi phục thái độ bình thường.

Đợi đến khi hai người một đường trở về thôn làng, từ xa nhìn lại, thôn xóm vẫn bao trùm trong một màn đêm tối mịt. Ngụy Kiếp và Tiểu Tiêu đối mặt nhau, quyết định tranh thủ thời gian vào thôn. Hai người bọn họ đang định bước nhanh về phía trước một bước, bên cạnh hai cây đại thụ lại đột nhiên biến ảo ra hai người tựa vỏ cây, đặt kiếm nằm ngang trên cổ hai người bọn họ, trầm thấp nói: “Đừng nhúc nhích!”

Tiểu Tiêu và Ngụy Kiếp liếc mắt nhìn nhau, liếc mắt nhìn về phía những người đang tới, chỉ thấy lại có mấy người mặc quần áo vỏ cây, từ nơi ẩn nấp lộ diện. Người cầm đầu đeo mặt nạ vỏ cây, nghe giọng giống như nữ tử, chỉ thấy nàng ta đặt đao kề vào cổ Tiểu Tiêu, lạnh lùng nói: “Xin hỏi hai vị ban đêm đi đường vội vàng, là muốn đi đâu a?”

Tiểu Tiêu cảm thấy giọng nàng quen tai, nhưng nhất thời nhớ không nổi là ai, chỉ nói: “Chúng tôi là dân làng dưới núi, chuẩn bị về nhà ngủ nghỉ, mấy vị hảo hán là muốn chặn đường đòi tiền mãi lộ sao?”

Người phụ nữ kia cười lạnh dò hỏi hai người bọn họ: “Các ngươi làm gì? Mà sao lại muộn thế này mới về thôn?”

Tiểu Tiêu biết mình hiện tại vẫn còn mang khuôn mặt trang điểm lòe loẹt, mà Ngụy Kiếp một thân hổ văn cũng chưa tẩy sạch, hai người nhìn xem hẳn là đều không giống người đàng hoàng, vì vậy nàng chỉ cười hòa nhã nói: “Đây không phải trong thành có xe hoa diễu hành sao, thím ba, chị họ hai của tôi ở nhạc phường thiếu người, nên tôi với đệ đệ tôi đi làm thuê, kiếm chút tiền tiêu vặt… Đây, đây là túi tiền, hảo hán cứ cầm hết đi.”

Tiểu Tiêu đang cười hì hì nói chuyện, Ngụy Kiếp đột nhiên hành động, lập tức đánh bất tỉnh mấy tên đại hán cầm đao kề cổ hắn. Mà Tiểu Tiêu một tấm Định Thân Phù cũng dán chuẩn xác lên cổ người phụ nữ đối diện. Trong khoảnh khắc, cảnh chặn đường cướp bóc liền biến thành thầy trò Phù Tông, người phụ nữ kia lập tức vội vàng hỏi: “Ngươi… Các ngươi muốn làm gì?”

Tiểu Tiêu cũng không nói nhảm, tiến lên lập tức lột mặt nạ của người phụ nữ kia. Thế nhưng lột lên xem xét, nàng có chút trợn tròn mắt. Bởi vì cô gái này không phải ai khác, chính là cung chủ Lưỡng Nghi Cung ở U Cốc hai trăm năm sau – Linh Chỉ San. Nàng là sư muội của Tần Lăng Tiêu, lúc trước nếu không phải nàng mang theo Ma Châu giận dữ mà tới, lại ghen tuông điên cuồng, cũng sẽ không xui xẻo để hai châu cùng tượng thần hợp thể, đưa Thôi Tiểu Tiêu và Tần Lăng Tiêu trở về hai trăm năm trước.

Hiện tại Tiểu Tiêu chợt thấy khuôn mặt quen thuộc của Linh Chỉ San, nhất thời cũng không xác định được là cố nhân hai trăm năm sau gặp lại, hay là gặp Linh Chỉ San của hai trăm năm trước. Bất quá nàng thấy khuôn mặt có vẻ non nớt của Linh Chỉ San, cùng với biểu cảm có chút hoảng sợ mà không thể động đậy, đại khái xác định vị này hẳn là Linh Chỉ San của hai trăm năm trước.

Ngụy Kiếp cũng không biết biến cố bên Tiểu Tiêu, hắn phong bế linh huyệt của mấy người kia rồi hỏi bọn họ có phải là người của Vạn Liên Sư không. Mấy người kia ấm ức, kìm nén sự bực tức nói: “Cái gì Vạn? Cái gì Sư? Chúng tôi không phải thổ phỉ chặn đường, chỉ là theo lệnh quan sai, đến đây truy nã hai tên ma đầu Linh Sơn Phù Tông, các ngươi mau thả chúng tôi ra, chúng tôi vốn dĩ chỉ tra hỏi các ngươi thôi, cũng không nghĩ tới sẽ làm gì các ngươi!”

Linh Chỉ San cũng vội vàng nói: “Vị tiểu cô nương này, chúng tôi thật sự không phải người xấu, không biết các ngươi có nghe nói về Diệu Tiên Sơn không, tôi là con gái của môn chủ Diệu Tiên Sơn đã qua đời, Linh Chỉ San. Chúng tôi đều là chính phái tu chân, chỉ là thấy các ngươi đã muộn thế này còn vào thôn, nghi ngờ các ngươi là hai tên cuồng ma hút máu kia, mới ngăn các ngươi lại!”

Tiểu Tiêu nghe xong, chỉ “A” một tiếng, sau đó tìm một tảng đá từ từ ngồi xuống, trong lòng lại tính toán các mối quan hệ nhân vật phức tạp rắc rối này. Nếu lời nàng nói là thật, hóa ra cung chủ Lưỡng Nghi Cung lại là con gái của môn chủ Diệu Tiên Sơn, một trong tứ đại phái! Dựa theo quỹ đạo ban đầu, khi đó mọi người đều cho rằng người hại chết môn chủ Diệu Tiên Sơn chính là Ngụy Kiếp. Nói cách khác, Linh Chỉ San năm đó bái Ngụy Kiếp làm sư phụ, giống như Tần Lăng Tiêu, đều là mai danh ẩn tích, nằm gai nếm mật, vì cha báo thù.

Ngụy Kiếp quả thật có đôi mắt tinh tường khi chọn đồ đệ! Xem ra ở kiếp trước muốn nhập dưới trướng Ma Tôn, trở thành đệ tử đắc lực, nhất định phải có nợ máu, không đội trời chung với hắn cả nhà! Hiện tại thế sự thay đổi, môn chủ Diệu Tiên Sơn tuy vẫn chết vì trúng khôi lỗi cổ quá sâu, không thể chữa khỏi, nhưng mọi người đều biết, đây là huyết án do cha con môn khách Vệ Địch của Xán vương gây ra, không hề có bất cứ quan hệ nào với nàng và Ngụy Kiếp. Tại sao cô gái này còn không bỏ qua, nhất định phải gây sự với Linh Sơn Phù Tông?

Nghe Tiểu Tiêu hỏi như vậy, Linh Chỉ San cũng không lấy làm lạ, nàng cũng nhìn ra hai người trang điểm lòe loẹt, không giống người đàng hoàng này dường như cũng có tu vi chân khí không thấp. Là tu chân giả, nghe nói về chuyện chưởng môn Diệu Tiên Sơn chết thảm, cũng rất bình thường. Hiện tại nàng không thể động đậy, chỉ có thể thành thật trả lời câu hỏi của người khác: “Ngụy Kiếp và Thôi Tiểu Tiêu tuy không liên quan đến cái chết của phụ thân ta, thế nhưng bọn hắn nhập ma làm hại người, là kẻ mà thiên hạ chính đạo đều phải tru diệt. Ta mang môn nhân đến truy nã bọn hắn, có gì không đúng? Xin hỏi hai vị, rốt cuộc là người nào? Có thể thả chúng tôi không?”

Hóa ra sau khi môn chủ Diệu Tiên Sơn qua đời, việc chọn tân nhiệm môn chủ liền diễn ra vô cùng kịch liệt. Mấy vị sư huynh đệ có thâm niên hơn của lão môn chủ đều muốn tranh giành vị trí chưởng môn. Mà mấy đồ đệ trung thành của môn chủ lại ủng hộ độc nữ Linh Chỉ San lên vị. Đáng tiếc Linh Chỉ San tư lịch còn quá non kém, bị mấy sư thúc lạnh lùng chế giễu, ám chỉ mỉa mai. Linh Chỉ San trong lòng biết cần lập được công trạng, mới có thể chấn nhiếp bọn họ. Kết quả nàng ở Diệu Tiên Sơn không chờ được nữa, khi dẫn người xuống núi, vừa lúc thấy bố cáo của quan phủ, phía trên còn bất ngờ có ấn tín của Thái tử, nói rằng sau khi bắt được, thái tử cũng sẽ đặc biệt ban thưởng. Linh Chỉ San cảm thấy có thể tìm được hai tên ma đầu này, liền có thể chứng minh thực lực của mình. Thế là nàng dẫn người đợi ngoài thôn, lại canh được hai người về muộn.

Tiểu Tiêu nghe xong chân tướng, liền nhẹ gật đầu, sau đó cùng Ngụy Kiếp hai mặt nhìn nhau. Cô nương này đều nói rõ là đến bắt bọn họ, bọn họ nếu che giấu, cũng có vẻ không quá chính nhân quân tử… Thế là Tiểu Tiêu nhìn hai bên, ở cạnh suối nước rửa mặt, sau đó đưa một chiếc khăn ướt nhẹp cho Ngụy Kiếp.

Đợi hai sư đồ này rửa sạch lớp son phấn, lộ ra dung mạo thật, một người đệ tử từng gặp qua bọn họ thất thanh kêu lên: “Tiểu sư muội, bọn hắn… Bọn hắn chính là Thôi Tiểu Tiêu và Ngụy Kiếp của Phù Tông!”

Linh Chỉ San giật nảy cả mình, nàng không ngờ mình vậy mà lại trò chuyện nửa ngày với kẻ mà mình muốn bắt. Đợi ánh mắt nàng từ khuôn mặt xinh đẹp linh động của Tiểu Tiêu, dời về phía nam tử cao lớn bên cạnh nàng, ánh mắt này lại như đã nhìn thấy Vân Hải Vu Sơn, từ đó về sau không còn muốn ngắm nhìn mây bay nơi khác… Nam tử đứng bên cạnh Thôi Tiểu Tiêu sau khi rửa sạch thuốc màu hổ vằn, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thập phần mị hoặc. Nhất là khuôn mặt mang vẻ yêu nghiệt này được mái tóc dài dày rũ tung làm nổi bật, càng tăng thêm vài phần dã tính.

--------------------Tác giả có lời muốn nói: Meo ~~ Thiếu các chủ Tần biểu thị: Vì sao cặp đôi định sẵn của ta lại có dấu hiệu lệch quỹ đạo?

Đề xuất Kinh Dị: Gương Vỡ
Quay lại truyện Sai Thế
BÌNH LUẬN