Logo
Trang chủ

Chương 115

Đọc to

Sáng nay dậy sớm bỗng nhiên thấy cái cổ đau rát, người như nặng cả tấn không nhấc nổi cái chân.
Uể oải bước xuống giường rồi dò dẫm ra phòng khách tìm nước uống.
Khi cầm được ly nước trên tay bỗng nhiên em cảm thấy đầu óc quay cuồng rồi đổ xuống như cái cây bị đốn trước khi nghe được tiếng thủy tinh vỡ vang lên.

Tỉnh dậy, trước mắt em là một căn phòng màu trắng, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên tóc em, không phải là ai khác mà là của mẹ.
Gương mặt hiền lành và ánh mắt dịu dàng nhìn em, hình như trên khóe mắt hơi ướt.
Mẹ khóc thì phải.

"Tỉnh dậy rồi à con?"

Em ngước lên nhìn thì thấy bố đang đứng cạnh đó, bố vỗ nhẹ vai em.

"Trông thế này mà ốm yếu thế con trai? Mẹ lo cho con cả buổi hôm nay đó."

"Con sao rồi có mệt hay đau ở đâu không? Anh ra ngoài kêu bác sĩ vào đi."

Bố em gật đầu rồi chạy ra ngoài, mẹ vẫn ngồi đó nhìn em.
Tự dưng em cảm thấy mình như trở lại thời còn bú tí, muốn được sà vào lòng mẹ và làm nũng hay vòi vĩnh một cái gì đó.

"Sao vậy con? Đau chỗ nào hay sao mà tự nhiên lại khóc?"
- Câu hỏi của mẹ càng làm em khóc to hơn, mẹ cuống cuồng chạy ra cửa gọi bố.
Một lúc sau thì bác sĩ đi vào hỏi em.

"Sức khỏe của cháu nó bình thường rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi 1 - 2 ngày là khỏe thôi. Anh chị đừng lo lắng, chỉ bị sốt siêu vi nên không sao đâu."

"Con bị sao vậy mẹ?"

"Anh còn hỏi nữa. Bị sốt đùng đùng thì kêu bố mẹ một tiếng. Nghe tiếng ly vỡ bố anh chạy ra thì thấy anh nằm sóng soài dưới mặt đất. Rồi chở anh vào đây. Người ta bảo anh bị sốt siêu vi với ăn uống thất thường nên thể trạng bị yếu dẫn tới ngất. Anh đấy! Về nhà liệu cái thần hồn với tôi."
- Mẹ lấy tay dí vào trán em.

"Con đang ốm mà mẹ."
- Em cằn nhằn.

"Thôi. Con nó cũng tỉnh rồi. Anh phải chạy ra công ty có việc chút. Em ở lại nha."

"Vâng anh đi đi!"

"Con chào bố."

Vậy là em cũng ngất đi cả buổi sáng.
Mà chết cha, buổi sáng nay đi học không biết có ai điểm danh dùm không nữa.
Cứ nghỉ liên tục kiểu này không khéo bị đình chỉ thi mất.

"Mẹ cho con mượn điện thoại tí."

"Làm gì?"

"Con gọi điện cho thằng Huy bảo sáng nay có điểm danh dùm không?"

"Hồi sáng con Thy có gọi điện rồi. Nó bảo tí nữa ghé qua và nhờ thằng Huy điểm danh rồi. Cứ nằm đó mà nghỉ đi. Mà có ăn gì không để mẹ về nấu."

"Vậy mẹ nấu cho con bát cháo nha. Con cũng hơi đói."

"Ừm! Vậy đợi tí nữa Thy nó vào rồi mẹ về nấu cho."

Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chuyện của Đặng

Trả lời

4 tháng trước

Truyện này hay quá. Mình cũng có một cô bạn thân như thế nên đọc thực sự thấy đồng cảm. Tình cảm nó thực sự kỳ diệu, có thể hàn gắn hai con người xa lạ trở thành xem nhau hơn cả bản thân. Và gia đình, người thân của hoj trở nên thân thiết như của mình. Rồi sau đó tới một ngày cũng đang là tất cả trở về xa lạ..