Logo
Trang chủ

Chương 121

Đọc to

Kể từ sinh nhật, đã hơn một tuần em không gặp My. Gọi điện thì không ai bắt máy, nhắn tin cũng chẳng thấy trả lời. Hỏi Thy thì nó bảo chắc My bận, hỏi Linh thì chỉ nghe được vài câu chị ấy còn giận. Muốn xin lỗi thôi mà sao khó quá :sosad:

Mà nhắc tới Linh. Từ ngày ở nhà em đến giờ, con bé cứ biến mất dạng. Rủ đi ăn thì bảo bận, đi chơi cũng thế, mà lão Hưng quản lý cũng vậy. Chẳng lẽ hai người này dính nhau thật rồi chăng?

"Anh Hưng?"
"Ơi!" - Ông ấy đang cắm cúi kiểm tra sổ sách.
"Em có chuyện rất nghiêm cmn túc muốn nói với anh" - Mặt em hình sự :sure:
"Nói! Anh nghe" - Ông ấy vẫn cắm đầu vào quyển vở.
"Anh với Linh sao rồi?"
"Sao là sao?"
"Tức là đã đến giai đoạn nào rồi? Đừng nói với em là anh tính tán con bé đó thật đấy nhé?" - Em vừa dứt lời thì ổng ngước lên nhìn em chòng chọc, làm em khó chịu, rồi gấp quyển vở lại.
"Vớ vẩn? Tán tỉnh gì? Tao mà tán, con bồ tao nó xé xác ra à" - Ổng lườm em nguýt nguýt.
"Em đùa mà, anh tán thật thì con bé đó giết anh chết mất?"
"Chả có gì là khó cả. Tán gái đối với anh cũng dễ thôi. Tính chăn con bé, nhưng nghĩ lại thấy cũng tội nên thôi."
"Chăn? Em gái người yêu em đấy. Ngồi đó mà chăn? Anh làm gì nó chưa?" :waaaht:
"Ủa? Nó là em nhỏ kia hả? Hên quá anh chưa làm gì nó cả. Chỉ dắt đi ăn nói chuyện vài bữa thôi" :smile:
"Thật không đấy? Nghi anh lắm" :canny:
"Thật! Mà em này lạ lắm, đi chơi với anh rất sòng phẳng. Anh trả tiền ăn thì em ấy trả tiền coi phim, hay cái gì cũng không muốn bắt anh trả một mình. Con gái thời nay có đứa như thế hả? Phải nhân giống gấp mới được" - Tay ổng xoa cằm :gach:
"Ưm! Bé đó là người như thế đấy. Nhưng mà anh không được làm gì nó đâu đấy nhé. Em mách chị đấy!"
"Rồi anh biết rồi."

Em lườm ông quản lý cháy mặt rồi cầm khay đi thu dọn đống đồ uống của khách trên bàn. Sau đó lại chui vào bếp, mở hộp cơm mẹ làm cho từ trước rồi ngồi ăn. Từ hôm bệnh tới giờ, mẹ bắt em nghỉ làm ở nhà, em không chịu nên mẹ đành thôi, nhưng chuyển sang bảo em phải ăn uống đúng bữa. Thế là từ đó, mẹ cứ làm cho em một hộp cơm đầy đủ thịt cá để trên bàn, cứ đến khoảng 6h30 - 7h thì ăn.

Cuối tuần này có một anh trong đội bóng của em cưới. Vợ ổng là một chị làm ở chỗ em, hai anh em cũng khá thân nhau. Ổng có mời em đi bưng quả giúp, tiện thể phụ ổng mấy việc trong đám cưới luôn. Tính cuối tuần được nghỉ sẽ chạy đi tìm My nói lời xin lỗi, nhưng chuyện hệ trọng của anh em nên đành gác lại vậy.

Sáng sớm, tiếng xe cộ bên ngoài đường làm em tỉnh giấc. Loạng choạng đứng dậy đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đi học. Đã 2 tuần rồi không tập tành gì hết, người em teo lại trông thấy, mấy cái múi bụng ngày xưa là niềm tự hào giờ chỉ còn chút gì đó hao hao. Thôi không được rồi, nốt tuần này phải đi lấy lại phong độ thôi :sure:

Thằng bồ con Thy lại phải chạy show, hôm qua Thy nhắn tin gọi điện bảo em sáng đến chở nó đi học, xe bị hỏng. Bon bon đến nhà nó thì thấy bên ngoài có 2 chiếc ô tô đang đậu, vài chiếc xe máy, cổng nhà vẫn mở. Em nhìn vào trong nhà thấy có rất nhiều người. Nhà này có khách sớm thật đấy. Thường thì em sẽ tự mở cổng rồi phóng xe thẳng vào hiên nhà luôn, nhưng nhà đang có khách nên em dựng xe trước cổng rồi lấy điện thoại gọi cho Thy.

Một lát sau nó bước ra. Hôm nay, Thy mặc một chiếc áo sọc caro màu đỏ, đeo cái gọng kính to bản và tóc búi cao. Trông cực kì giống một cô nàng tomboy. Lâu lâu nó lại đổi phong cách, khiến em - một thằng tiếp xúc với nó khá nhiều - cũng bất ngờ.

(Hình minh họa)

"Gì đây? Lại thay đổi phong cách à?"
"Ừm! Được không?" - Nó xoay xoay vài vòng cho em ngắm :smile:
"Good" - Em giơ ngón tay cái lên LIKE.

Quán bánh canh là điểm đến tiếp theo của hai đứa. Gì chứ có thực mới vực được đạo. Điểm này cả hai giống y chang nhau. Gọi 2 tô rồi khi ăn xong lại đùn đẩy nhau trả tiền, và rốt cuộc em phải là người trả, vì có mấy bé bên cạnh ngồi đó thấy em bắt con Thy trả tiền, chúng nó nhìn em như sinh vật lạ vậy :sosad:

Ngày hôm đó cũng như bao ngày khác thôi, học hành, ăn cơm, làm việc, đi ngủ rồi lại học hành. Cái vòng tuần hoàn đó cứ thế chạy cho tới cuối tuần - ngày đi bưng quả.

Sáng thứ 7, khi đang còn say trong giấc nồng thì tiếng điện thoại đã réo om lên. Bực mình với tay tắt thì vài phút sau nó lại réo. Mắt nhắm mắt mở, em cũng chẳng thèm nhìn tên nữa, vừa đặt cái điện thoại lên tai thì đầu bên kia phát ra tiếng hét:

"ĐM! MÀY CHẾT ĐẰNG NÀO RỒI? SAO CÒN CHƯA TỚI?"

Giật mình nhìn lại điện thoại. Là ông anh gọi đi bưng quả. Hôm qua ổng bảo 5h sáng có mặt tại nhà ổng để chuẩn bị, mà tối qua có bộ phim hay quá nán lại coi nên đi ngủ muộn, lại quên đặt báo thức. Kiểu này chết mất rồi!

"Đợi... đợi em... một tí. Em sang giờ!"

Đề xuất Voz: Em, nước mắt và mưa
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chuyện của Đặng

Trả lời

4 tháng trước

Truyện này hay quá. Mình cũng có một cô bạn thân như thế nên đọc thực sự thấy đồng cảm. Tình cảm nó thực sự kỳ diệu, có thể hàn gắn hai con người xa lạ trở thành xem nhau hơn cả bản thân. Và gia đình, người thân của hoj trở nên thân thiết như của mình. Rồi sau đó tới một ngày cũng đang là tất cả trở về xa lạ..