Logo
Trang chủ

Chương 128

Đọc to

Tỉnh dậy bởi tiếng nói cười rôm rả bên ngoài. Em nhìn xung quanh và nhận ra mình đang ở một căn phòng lạ nhưng đầy mùi thơm của con gái. Em không nhớ được những gì đã xảy ra trước đó, chỉ loáng thoáng rằng trước khi say, em đã gọi cho một ai đó, miệng lẩm bẩm tên người ấy và gục xuống mặt bàn la liệt những lon bia đã uống hết.

Hễ lần nào uống xong, em lại có cảm giác đau đầu, cơn đau đến buốt cả óc khiến em đứng dậy bị loạng choạng suýt tí nữa thì đập đầu vào cái tủ để bên. Với tay lấy chai nước bên cạnh uống rồi ngồi thừ ra suy nghĩ mông lung một cái gì đó mà đến ngay cả em cũng không rõ là mình đang nghĩ gì. Bỗng tiếng mở cửa kéo em trở về hiện tại. Ngước mắt lên nhìn người con gái đang từ từ tiến lại gần em khiến em không khỏi ngạc nhiên.

"Sao... Sao em lại ở đây?" - Ấp úng.
"Anh tỉnh rồi à? Uống gì mà nhiều thế?" - Cô gái mỉm cười từ tốn hỏi.
"Anh đang ở đâu đây? Mà em vào đây khi nào vậy?"

Cô gái không trả lời em, chỉ mỉm cười đặt trên bàn một tô cháo và viên thuốc rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

"Em có ông anh họ sắp làm đám cưới nên mới bay vào đây khi sáng. Định gọi điện cho anh mà anh lại gọi trước. Em nhấc máy mà không thấy anh trả lời. Rồi được ông nào đó bảo là anh đang say nói em tới đưa về" - Cô gái từ tốn trả lời.

"Anh gọi cho em hả?"
"Ừm! Còn bằng chứng đây này. Coi không?" - Cô gái lấy cái điện thoại ra vuốt vuốt rồi đưa trước mặt em.

Người con gái đó không ai khác chính là Linh. Cô người yêu cũ của em, nhưng em cũng không hiểu tại sao, trong lúc say không phải ai khác mà người em gọi chính là cô ấy. Cái dấu hỏi to đùng đó khiến em đần mặt ra một lúc.

"Sao thế anh? Nghĩ ngợi gì mà nhiều vậy?"
"À không! Vậy đây là nhà của em hả?"
"Không! Nhà chị em. Anh ăn tạm tô cháo đi rồi uống viên giải rượu này vào. Hồi nãy nôn ói tùm lum chắc trong bụng cũng chẳng còn thứ gì rồi."
"Phiền em quá."
"Sao anh uống nhiều vậy?"
"Ừm! Anh có chuyện?"
"Chuyện buồn hả? Ngày trước khi gặp chuyện anh đâu có uống nhiều như thế? Anh thay đổi nhiều quá?"
"Vậy sao? Hình như ai cũng nói anh như thế" - Cười mỉm.
"My là ai?"
"Hả?"
"Em nghe thấy anh gọi cái tên ấy. Cả tên em nữa."
"À ừm...!"
"Cô ấy khiến anh phải uống say như thế này hả? Rồi khi say anh lại nhớ tới em chứ gì? Anh tham lam lắm Minh ạ."

Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Dân Đại Hàng Hải: Ta Bắt Đầu Một Đầu Tàu Ma
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chuyện của Đặng

Trả lời

4 tháng trước

Truyện này hay quá. Mình cũng có một cô bạn thân như thế nên đọc thực sự thấy đồng cảm. Tình cảm nó thực sự kỳ diệu, có thể hàn gắn hai con người xa lạ trở thành xem nhau hơn cả bản thân. Và gia đình, người thân của hoj trở nên thân thiết như của mình. Rồi sau đó tới một ngày cũng đang là tất cả trở về xa lạ..