Người Thy bỗng run lên khi em cúi sát mặt xuống mặt nó.
Nó không né tránh mà mở mắt trừng trừng nhìn em.
Nó đang sợ, em biết.
Nó đang sợ thằng bạn thân nhất của nó đang sắp mần thịt nó như nó bảo ngày nào cũng nghe nói mà có bao giờ thực hiện đâu.
Em tính chỉ hù cho nó sợ nhưng thú thật lúc đó nhìn Thy cực kì dễ thương.
Nếu không phải ở bệnh viện chắc em đã…. (tội lỗi :gach: )
Em cúi sát mặt chạm nhẹ môi mình với môi Thy.
Con bạn nảy người lên như bị điện giật vậy.
Lúc đó em bỗng lật người lại ngồi bên cạnh nó.
Thy vẫn chưa hoàn hôn
“Ừm vị kiwi. Thơm phết. Mày bị ốm mà vẫn trang điểm hả con kia” – Con Thy vẫn đớ người ra
“Ê con kia tỉnh lại chưa?” – Em lấy tay vỗ vỗ vào má nó
“Mày…mày…”
“Chưa tỉnh hở. Hay để tao hiếp rồi mày mới tỉnh?”
“Á á á á …..Á á á …..”
Nó tự dưng hét ầm lên rồi chui vào chăn.
Cũng may là nó nằm phòng riêng có đóng cửa chứ không chắc cả cái bệnh viện này điếc tai vì nó mất.
Tay với cái chân nó ra sức đập vào người em.
Hình như nó lại khóc.
Em thấy mình đùa hơi quá nên giữ người nó lại nói nhỏ nhẹ
“Tao xin lỗi. Đừng khóc nữa” – Nó vẫn còn ấm ức
“Thôi mà Thy. Tao chỉ đùa tí thôi mà”
“Mày đùa kiểu đó à thằng chó” – Nó bật dậy cầm lấy cái gối đập bôm bốp vào mặt em
Chuyện của Đặng
Trả lời3 tháng trước
Truyện này hay quá. Mình cũng có một cô bạn thân như thế nên đọc thực sự thấy đồng cảm. Tình cảm nó thực sự kỳ diệu, có thể hàn gắn hai con người xa lạ trở thành xem nhau hơn cả bản thân. Và gia đình, người thân của hoj trở nên thân thiết như của mình. Rồi sau đó tới một ngày cũng đang là tất cả trở về xa lạ..