30 phút sau, xe tiếp tục lăn bánh. My cũng cảm thấy khỏe hơn. Không còn tựa người vào ngực em nữa, cô ấy lấy điện thoại ra lướt facebook rồi chém gió với ai đó cười cười. Em tò mò ngó sang thì cô ấy che lại, mắt gườm gườm nhìn em
“Vô duyên”
“Chat với anh nào mà vui thế?”
“Kệ em. Anh ghen à?”
“Ừm. Anh ghen nè” – Em làm mặt khinh khỉnh quay đầu ra phía cửa xe. My cười khúc khích
“Gớm. Chat với chị Thy chứ ai. Nè” – My đưa điện thoại ra trước mặt em. Máu trêu gái của em lại nổi lên
“Sao phải giải thích với anh?”
“Thì em sợ anh ghen” – My vô tư trả lời
“Nhưng anh có là gì của em đâu mà em sợ anh ghen hay em muốn anh là gì của em” – Mặt gian gian :look_down:
“Anh…anh…”’ – My đỏ bừng hai má. Trông cô ấy dễ thương thôi rồi
“Vậy anh sẽ là gì của em nhé. Lúc đó em sẽ không phải lo anh ghen nữa” - :gach:
“Anh…anh toàn chọc em. Không chơi với anh nữa” – My quay mặt đi, chúi vô điện thoại tiếp hai má vẫn đỏ ửng. Nhìn thấy cảnh đó em khoái trí lắm, cười ha hả. Mi quay lại nhéo em một phát vào eo
“Ái…đau”
“Không được cười. Không được chọc quê em nữa” – My trừng đôi mắt
“Rồi rồi…Không chọc quê em nữa” – Em vừa xuýt xoa vừa nói
Khoảng hơn 1 tiếng sau thì tới Nha Trang, gió biển và tiếng sóng xô vào nhau làm em cảm thấy dễ chịu. Xe chạy thêm đoạn nữa thì dừng ở một ngôi nhà lớn. Tất cả xuống xe, ông quản lý dẫn mọi người vào. Lúc này mới biết đây là ngôi nhà của ổng ở dưới này không có người ở, chỉ có một bà osin hằng ngày vẫn tới quét dọn. Giàu vãi các thím ợ, nhà không người mà toàn bằng đồ gỗ, nhìn ngợp thôi rồi lại thiết kế theo kiểu hiện đại nữa. Mặt tiền hướng ra biển, xa một chút còn thấy cả Vinpearl. Nhà có 5 phòng ngủ mà phòng nào cũng rộng như cái phòng khách nhà em ấy. Ai vô cũng phải xuýt xoa, khen thầm.
“Đấy. Mọi người chia nhau ra mà đi nghỉ đi. Nhớ trai gái không được ngủ chung đâu đấy. Đặc biệt là mấy thằng mang theo gấu ngoại trừ anh” - Ổng cười đểu đểu rồi nhìn bà người yêu bên cạnh
“Kế hoạch là như thế này. Mọi người giờ đi tắm, tranh thủ nghỉ mệt khoảng 30 phút rồi đi ăn. Sau đó ai muốn làm gì, đi đâu thì làm. Đừng về trễ quá. Ngày mai dậy sớm đi tắm biển rồi ra Vinpearl chơi đến hết ngày. Tối mai quay trở lại nhà. Sáng chủ nhật anh sẽ dẫn những ai chưa đi Nha Trang đi tham quan thành phố, ai đi rồi không muốn đi có thể đi riêng nhưng 1h chiều phải có mặt tại nhà để chuẩn bị về núi. Ok chưa?”
“OK” – Mọi người đồng thanh
“Vậy thì triển thôi”
Em với hai thằng nữa ở cùng một phòng, Hai ông bạn của ông quản lý ở một phòng, My với 3 người khác ở một phòng. Ông quản lý với người yêu của ổng ở một phòng, mấy người còn lại nhét hết vô một phòng
Tắm rửa xong xuôi cũng gần 8h tối. Mọi người lại lên xe kéo nhau đi ăn hải sản. Thời tiết đang nóng nên ai cũng ăn mặc khá là thoáng. Nhưng cánh phụ nữ dường như muốn đốt cháy lũ đàn ông bằng những trang phục chỉ có áo mà không thấy quần đâu, khoe những chiếc chân dài miên man, trắng ngần không một chút tì vết :sexy: (ngày đó đang có mốt mất quần của chị em phụ nữ. Toàn diện áo sơ mi trắng, áo phông dài che đi quần đùi họ đang mặc. Đôi lúc bọn em còn hỏi nhau xem con kia có mặc quần hay không nữa cơ :gach )
Ăn uống xong xuôi, mọi người kéo nhau ra bờ biển nhậu. Em với My ngồi một chút rồi hai đứa đánh quả lẻ đi chơi riêng.
“Đến Nha Trang lần nào chưa?”
“Em đến được 2 lần rồi nhưng toàn đi với gia đình. Còn anh?”
“Anh mới đi có một lần hồi cấp 2. Cũng lâu lắm rồi mới quay lại đây. Thành phố phát triển nhanh quá ha”
“Ừm!”
Chuyện của Đặng
Trả lời4 tháng trước
Truyện này hay quá. Mình cũng có một cô bạn thân như thế nên đọc thực sự thấy đồng cảm. Tình cảm nó thực sự kỳ diệu, có thể hàn gắn hai con người xa lạ trở thành xem nhau hơn cả bản thân. Và gia đình, người thân của hoj trở nên thân thiết như của mình. Rồi sau đó tới một ngày cũng đang là tất cả trở về xa lạ..