Rồi kỳ thi cũng đến, thời điểm quan trọng để đánh giá cả một học kỳ đầy vất vả. Chẳng biết số em nhọ thế nào, đến lúc nước sôi lửa bỏng, lại thêm cái nắng nóng làm con người ta khô héo, thì chuyện không hay lại xảy ra. Em bị đau răng, đau đến mức không ăn được gì ngoài cháo, nói còn đau huống hồ chi ăn. Đời sinh viên, dù không khó khăn như các thế hệ trước, nhưng em lại thuộc nhóm sinh viên thiếu tiền nhất. Một thằng sinh viên nghèo. Ăn cháo thì em cũng chỉ nấu cháo hoa thôi, đúng kiểu "đơn sơ, giản dị": chỉ có gạo, nước và gia vị. Hết tiền nhưng em không muốn nói cho bố mẹ biết vì sợ họ lo, cũng không muốn xin. Em cố gắng chờ đến tháng "lãnh lương Obama". Suốt ngày cứ đi đi về về, em chỉ tâm sự chuyện này với cô bé. Em không muốn mở lời mượn tiền ai để rồi lại lo lắng trả nợ, thiếu trước hụt sau. Em cố gắng chi tiêu tiết kiệm để đủ sống qua mùa thi. Nhưng dù có tiết kiệm đến đâu cũng không đủ. Đã thế cái miệng cứ đau, không tập trung học tập được gì cả. Em là đứa lì lợm, không thích thuốc thang, chỉ khi đau đớn lắm mới chịu uống thuốc. Lần này thì em hết tiền mua thuốc luôn. Em suy nghĩ mãi rồi mới quyết định mượn tiền cô bé. Cô bé sẽ cho thôi, nhưng một thằng con trai đi mở lời mượn tiền người yêu... thật sự là một việc khó khăn kinh điển. Nhưng biết làm sao giờ, thế là đành phải nhắn tin cho cô bé:
"Em! Anh... hết tiền rồi! Em cho anh mượn 200k, ít bữa anh gửi lại được không?"
"Anh hết lâu chưa? Hết tiền sao không nói? Thế mấy bữa nay lấy gì ăn?"
"Anh mới hết hôm nay thôi?" (Em đã hết sạch mấy ngày rồi, toàn cháo hoa)
"Anh còn đau răng nữa? Anh mua thuốc uống chưa?"
"Ừ thì... anh mua rồi. Đang uống đây. Hi hi..."
"Thật không đó?"
"Thật mà... hi hi"
"Để tí em chạy lên gửi tiền vào cho anh."
Đề xuất Voz: Bạn thân bây giờ là bạn gái (come back...)