Thực ra thì quyết định của em chỉ là nhất thời thôi, chứ cũng không suy nghĩ gì nhiều. Em là người đã quyết là làm, nhất là trong những chuyện liên quan đến đồ đạc hay ăn chơi.
Đêm đến, sau một hồi trò chuyện trên trời dưới biển với "Nó", em mới đi vào vấn đề chính:
- Thế tao phải chờ mày một năm nữa luôn à?
- Chứ sao! Chờ tao đi...
- Thế sao tao phải chờ?
- Tao chưa lớn, chờ tao lớn đã...
- Ơ! Thế mày là con nít à?
- Ừm! Hì hì...
- Thế thôi! Mày lớn đi! Còn con nít thì thôi. Tao chả thích con nít...
- Ơ! Hay nhỉ? Tao không còn là con nít nữa, được chưa? Lớn rồi! Nhưng mà tao chưa chín chắn, chờ tao chín chắn đã...
- Mày tự thấy mình chưa chín chắn à? Thế thì mày chín chắn lắm rồi chứ sao nữa... Thông minh mới tự nhận ra được chứ?
- Ừ nhỉ! Mà không! Tao chưa chín chắn! Mày chờ tao đi!...
- Ơ! Cái con dở hơi tập bơi này! Mày nói gì mà tao chẳng hiểu gì! Mày cứ khư khư giữ cái "chưa chín chắn" cho riêng mình là sao nhỉ? Trong khi mọi người đều tự nhận mình đã chín chắn. Có điều gì khuấtất đây rồi phải không? Mày không nói cho tao được à? Không nói cho người mày... thích được à?