“Trời hôm nay đẹp nhỉ?…”
“Ừm!..hì…”
“Lâu rồi mới ra đây đúng không?”
“Ừm!… Từ hồi hè đến giờ.”
“Mà giờ mình bình thường nhỉ?”
“Ừm! Bình thường mà. Bữa đó nói bình thường rồi mà…”
“Bình thường là sao? Như kiểu bạn bè hay là…”
“Không! Không phải như kiểu bạn bè….”
“Thế là người yêu à?”
“Ờ…. ”
Tim em nhảy cẩng lên trong lồng ngực. Không phải là em không cảm nhận được tình cảm của “Nó”, nhưng em muốn nghe “Nó” nói ra những điều đó. Bây giờ hai đứa ngồi nói chuyện, em kể hết tất cả mọi thứ của em cho “Nó”, kể cả những thứ mà khi em còn là bạn thân với “Nó”, em cũng chẳng cho “Nó” biết, vì em chẳng muốn cho ai biết mảng buồn trong đời mình. Em chỉ muốn trong mắt mọi người, em là một thằng vui tính, hay trêu người khác và là người “luôn có nụ cười trên môi”. Em cũng không hiểu động lực đâu lúc đó để em nói nữa, nhưng em cứ thao thao bất tuyệt, từ những mối tình (thích) trước đây cho đến lúc em biết yêu là như thế nào. Kể xong thấy “Nó” có vẻ buồn, nhưng em hiểu chứ, không buồn sao được khi mà em cũng đã trải qua khá nhiều. “Nó” buồn tức là tình cảm “Nó” dành cho mình nhiều – em nghĩ thế.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Kinh Dị: Quỷ Xá (Quỷ Khóc)