Logo
Trang chủ
Chương 37: Tà tính

Chương 37: Tà tính

Đọc to

Hàn Tiêu cảm giác xe dừng lại, có người đẩy hắn xuống xe. Hắn đứng đó một mình đón gió một lát, sau đó nghe thấy tiếng xe ầm ĩ rời đi. Lúc này, hắn mới cởi chiếc mặt nạ đen, nhìn quanh hai bên. Hóa ra, hắn đang đứng ở một giao lộ cách tiệm sửa chữa vài con phố.

Trăng sáng treo trên bầu trời.

"Khiến cho chân thần bí," Hàn Tiêu bĩu môi.

Mục đích đã cơ bản đạt được. Hàn Tiêu khẽ hát, thong thả đi bộ. Không lâu sau, hắn đến trước cửa tiệm sửa chữa, thấy bên trong vẫn còn sáng đèn. Nhất thời, hắn thấy áy náy. Hắn đã mất tích ba ngày, e rằng đã khiến Lữ Thiến rất lo lắng.

Vừa vào cửa, hắn đã thấy Lữ Thiến với vẻ mặt lo lắng đang đi tới đi lui.

Lữ Thiến sa sầm mặt, lập tức xông tới, dừng lại và trách mắng: "Sao bây giờ ngươi mới về?! Ngươi có biết ta lo lắng thế nào không? Ngươi là người từ nơi khác đến, ta còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện gì, suýt chút nữa thì báo cảnh sát rồi!"

Hàn Tiêu thấy đuối lý, đơn giản mở to mắt cá chết, tỏ thái độ lợn chết không sợ nước sôi.

"Ngươi rốt cuộc đi làm gì?"

"Tản bộ."

Lữ Thiến giận dữ: "Ngươi có thể tìm cái cớ nào đáng tin một chút được không?"

"Ta thấy rất đáng tin mà..."

"Ngày hôm qua ta xem tivi đưa tin, bãi phế liệu Cloe xảy ra nổ súng, còn tưởng rằng ngươi gặp chuyện ngoài ý muốn."

Thì ra Lữ Thiến lo lắng vì chuyện đó. Hàn Tiêu nghe Lữ Thiến nói mà không hề sốt ruột, trái lại trong lòng một mảnh ấm áp.

Có một người quan tâm mình thật không dễ dàng.

Nhưng sự cảm động này trong giây lát đã bị Lão đầu Lữ đánh nát.

"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không sống sót trở về, thật thất vọng."

"Ha ha."

Lão già đáng chết!

Lữ Thiến trách mắng một hồi, mới bày tỏ hờn dỗi, cắn răng, đau lòng nói: "Qua mấy ngày ta mua cho ngươi một cái điện thoại di động, không muốn lại mất liên lạc... Tiền điện thoại sẽ trừ vào lương của ngươi."

"Không cần, ta đã có điện thoại di động." Hàn Tiêu lấy ra chiếc điện thoại màu đen.

Cục Mười Ba nói số điện thoại này không thể cho người khác biết?

Không nghe hay không, vương bát niệm kinh.

Lão đầu Lữ mắt sáng lên, kéo Hàn Tiêu sang một bên, cau mày hỏi: "Đây là điện thoại di động mã hóa của Cục Mười Ba, ngươi gia nhập Cục Mười Ba rồi sao?"

"Yêu, lão gia ngươi có kiến thức." Hàn Tiêu qua loa khen một câu.

"Hừ, nếu đã gia nhập Cục Mười Ba, tại sao còn ở trong tiệm của ta làm công? Mau cút cho ta."

"Muốn lăn ngươi lăn, ngược lại ta không lăn."

"Ai nha, tên tiểu tử thối nhà ngươi, dám nói như vậy với ta, ngươi ở lại trong cửa hàng của ta lẽ nào có mưu đồ..."

Lão đầu Lữ tức giận không nhẹ, đột nhiên biến sắc mặt, nhìn chằm chằm Hàn Tiêu, gằn từng chữ một: "Ngươi sẽ không phải là coi trọng tôn nữ của ta đi!"

"Ngươi hiểu lầm rồi!" Hàn Tiêu đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.

Sắc mặt Lão đầu Lữ biến hóa nhiều độ, một giây trải qua địch ý, trầm tư, thoải mái, hưng phấn, đánh giá, thỏa mãn, vui mừng, hiền lành v.v... Trạng thái, quả thực còn thần kỳ hơn cả Xuyên kịch biến mặt, khác nào ánh mắt nhìn cháu rể khiến Hàn Tiêu sởn cả tóc gáy.

Chờ các loại, kịch bản không phải như vậy!

"Tiểu Hàn à, Tiểu Thiến nhà ta tuổi cũng không nhỏ rồi, nếu không... ngươi đến?"

Sắc mặt Hàn Tiêu cứng ngắc, "Lão Lữ đầu, có câu nói được, dưa hái xanh không ngọt."

"Không mạnh xoay thì ngay cả dưa chuột cũng không được rồi. Cái thằng con trai xui xẻo của ta, cống hiến duy nhất chính là cho ta sinh một đứa cháu gái. Nhà chúng ta cần kéo dài đời kế tiếp mà, ngươi nỗ lực một chút, làm cho ta có cháu trai đi."

Ai cùng ngươi là "nhà chúng ta", ngươi đừng muốn cho ta làm chuyện!

"Ha ha, các ngươi người trẻ tuổi đàm luận tình cảm nên oanh oanh liệt liệt, sao có thể chậm rì rì. Ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây." Lão đầu Lữ vỗ vỗ vai Hàn Tiêu, vẻ mặt cao thâm khó dò, chậm rãi đi dạo rời đi, để lại Hàn Tiêu trong gió ngổn ngang.

Mong ngóng ôm cháu chắt lão nhân gia thật đáng sợ rồi!

Hàn Tiêu xoay người, đã thấy Lữ Thiến chẳng biết từ lúc nào đứng sau lưng hắn. Đôi mắt sáng lưng tròng phảng phất lúc nào cũng có thể sẽ chảy nước, trừng trừng nhìn chằm chằm Hàn Tiêu, hé miệng không nói lời nào.

"Ta nói đây là một hiểu lầm, ngươi tin không?"

"Đáng ghét, kẻ xấu." Lữ Thiến che gương mặt đỏ bừng, xoay người thình thịch đạp chạy lên lầu.

Xem ra là không tin.

Hàn Tiêu vẻ mặt đau khổ, bốp một tiếng che trán.

Chuyện ngày hôm nay đi, quá tà tính.

...

La Huyền mấy ngày nay có chút đứng ngồi không yên, lo lắng Hàn Tiêu tương lai gia nhập bộ phận hậu cần, ảnh hưởng địa vị của hắn.

Rốt cục, La Huyền không nhịn được, tìm bộ trưởng hỏi thăm lai lịch của Hàn Tiêu.

"Thông tin cụ thể về hắn là cơ mật." Bộ trưởng bộ phận hậu cần là một tên béo bụng phệ, vĩnh viễn mang theo khuôn mặt tươi cười vui mừng. Ông nhìn xung quanh, thấy không có ai, thấp giọng nói: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi, hắn đã gia nhập Cục Mười Ba."

La Huyền chỉ cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, căng thẳng hỏi: "Hắn sẽ gia nhập bộ phận hậu cần hay bộ phận nghiên cứu phát triển?"

Nếu như gia nhập bộ phận hậu cần, hắn có thể chèn ép đối phương. Nếu đối phương gia nhập bộ phận nghiên cứu phát triển, hắn sẽ ngoài tầm với.

Bộ trưởng bộ phận hậu cần lắc đầu, "Đều không phải, hắn được đặc cách tiến vào bộ phận hành động bí mật, qua mấy ngày liền phải đi đưa tin."

La Huyền bất ngờ không kịp phòng, bị tin tức này làm cho ngơ ngác.

Người ta căn bản không đến bộ phận hậu cần cùng hắn chơi, thế này thì chèn ép cái quỷ gì!

Hắn cẩn trọng công tác mấy năm, vẫn chưa có tư cách gia nhập bộ phận hành động bí mật, mà tên đồng nghiệp bí ẩn kia khiến hắn ăn quả đắng ngay ngày đầu tiên đã được đặc cách vào. Hắn vẫn theo đuổi tiêu chuẩn của bộ phận hành động bí mật, cứ như thế âm thầm bị người khác nhanh chân đến trước. La Huyền hầu như tức đến vỡ phổi.

Thật không công bằng!

...

Một tuần sau sự kiện nổ súng tại bãi phế liệu Cloe, sáu lão đại khác của Tây Đô tụ họp lại, thảo luận một việc lớn gần đây xảy ra — địa bàn khu thứ bảy mất đi người kiểm soát, Báo đen biến mất khỏi thế gian.

Các lão đại khác thông qua nhiều con đường khác nhau, hiểu rõ từng chi tiết nhỏ nhặt. Báo đen biến mất, hóa ra có liên quan đến Cục Mười Ba với quyền lực cực lớn. Nhất thời, tất cả các lão đại đều chấn động.

Báo đen rốt cuộc đã làm gì, mới chọc đến vị quái vật khổng lồ này?

Lão đại khu thứ hai mơ hồ là người đứng đầu trong số họ, đồng thời cũng là người khởi xướng cuộc họp lần này. Ông trầm trọng mở miệng nói: "Báo đen mất tích, hắn chọc phải người không nên chọc. Phỏng chừng sẽ không bao giờ còn được gặp lại hắn."

Các lão đại ngồi đó hơi có chút cảm giác mèo khóc chuột. Đừng nhìn họ mỗi người bên ngoài uy phong vô cùng, trên thực tế ai cũng biết, Cục Mười Ba bất cứ lúc nào cũng có thể khiến bất kỳ ai đang ngồi ở đây vĩnh viễn biến mất trên thế giới. Các thế lực ngầm như họ, căn bản không thể lật nổi một bọt nước.

Tây Đô suy cho cùng là thủ đô của một quốc gia. Họ nhìn có vẻ phong quang, trên thực tế bất quá chỉ là những con chuột ở góc tối ăn chút tàn canh thức ăn thừa. Thậm chí không sánh được với những người kinh doanh súng đạn, thông tin trong các khu ổ chuột. Người ta đều có chỗ dựa, còn những lão đại như họ, bất quá chỉ là công cụ trong tay một số quan chức cấp cao của Tinh Long. Ngày nào đó dùng không hài lòng, một câu nói có thể đẩy họ vào chỗ chết.

"Địa bàn khu thứ bảy ai đến tiếp quản?"

Các lão đại nhìn nhau, không một ai nói chuyện.

Đáng lẽ ra việc tiếp quản địa bàn phải là một vòng mới tranh giành phân phối lợi nhuận, nhưng không ai mở miệng. Không phải là không thèm khát địa bàn của Báo đen, mà là tình hình vẫn còn chưa rõ ràng. Khu thứ bảy trong mắt họ đã biến thành một đầm rồng hang hổ. Ai biết mình có thể hay không như Báo đen mà chọc chuyện.

Lão đại khu thứ hai nhìn quanh một lượt, trầm giọng nói: "Đều không muốn tiếp nhận?"

Mọi người trầm mặc.

"Được, vậy thì chờ người mới lên vị đi." Lão đại khu thứ hai mặt không biểu cảm.

Khu vực xám của khu thứ bảy mất đi người kiểm soát, tất nhiên sẽ dẫn tới một trận gió tanh mưa máu. Một số "người thông minh" từng bị Báo đen đè nén, sẽ nhìn thấy cơ hội để tiến lên một bước.

Nhưng đó không phải là cơ hội mà các lão đại đồng ý cho người mới, mà là thờ ơ lạnh nhạt, muốn chờ một "bia đỡ đạn" có dã tâm dò đường cho họ, làm rõ tình hình khu thứ bảy. Chờ đến lúc đó, các lão đại đang ngồi mới động thủ, dùng thế lực đan xen chằng chịt của họ, quét sạch những người mới quật khởi, rồi phân phối lại địa bàn khu thứ bảy.

Miếng bánh lợi ích cố hữu có thể ít đi một người chia, tự nhiên là một chuyện tốt. Họ sẽ không cho phép thực sự xuất hiện người mới ngang hàng với họ.

...

Hàn Tiêu ở tiệm sửa chữa đợi mấy ngày, nhõng nhẽo đòi ứng trước lương tháng đầu tiên, đặt hàng một lô vật liệu từ Cục Mười Ba.

Một viên đạn màu đỏ sẫm lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay Hàn Tiêu, đầu đạn khắc hoa văn hình lửa.

[Đạn dược cháy mạnh: Sau khi trúng mục tiêu, bắt đầu thiêu đốt trong phạm vi đường kính ba mét, gây sát thương thiêu đốt kéo dài.]

Giới thiệu rất đơn giản, nhưng Hàn Tiêu biết hiệu quả thực tế mạnh hơn nhiều so với giới thiệu.

Nguyên lý của viên đạn cháy mạnh là thêm vào một loại khí hóa lỏng cực dễ cháy làm thuốc cháy đầu đạn. So với đạn cháy xuyên giáp, điều kiện thiêu đốt đơn giản hơn, không cần vật liệu có thể cháy cũng có thể tự cháy. Đây là một loại đạn chuyên dùng để thiêu đốt. Loại khí hóa lỏng này cần thu thập thông qua phản ứng hóa học, và trộn lẫn với một loại khí trơ khác theo tỉ lệ mới không cháy. Dùng khí làm thuốc cháy, so với chất lỏng, hạt tròn thuốc cháy khó chiết xuất hơn. Một khi đầu đạn bị mở ra, dù ở trong môi trường chân không, khí dễ cháy cũng có thể cháy hết bản thân trong thời gian ngắn, tự nhiên có tính bảo mật.

Phương thức tinh luyện khí thể có các bước thí nghiệm nghiêm ngặt trên bản vẽ. Hắn còn chưa học được nhánh năng lượng (sinh hóa cơ bản), không rõ nguyên lý, cứ theo đó mà làm là được.

Đạn dược có thể chế tạo thành các đường kính khác nhau, từ đạn súng lục đến đạn bắn tỉa. Hơn nữa dễ dàng chế tạo, rất thực dụng, nguồn tiêu thụ càng rộng. Những ngày qua hắn tranh thủ chế tạo mấy chục viên đạn cháy mạnh.

Hàn Tiêu tiện thể dùng thép chất lượng tốt hơn, chế tạo một con dao gập chiến đấu. 5.3 pound, 0.65 mét, khi gập lại chuôi dao 0.12 mét, lực tấn công cận chiến 13~19, toàn thân đen bóng, thân đao chia thành từng đoạn xếp chồng lên nhau, mũi đao là góc vuông, giống như dao khắc công bút. Loại vũ khí cận chiến dành cho người mới này không có tác dụng lớn với hắn, làm ra có chút ít còn hơn không.

Kinh nghiệm chế tạo đạn cháy mạnh và dao gập chiến đấu, hắn dùng để nâng cấp [Cơ bản về cơ khí], lên cấp bốn.

[Cơ bản về cơ khí] đầy cấp là cấp năm, còn thiếu 15.000 kinh nghiệm. [Cơ bản về xạ kích] hiện tại cấp tám, lên đầy cấp cần 45.000 kinh nghiệm. Chỉ cần tiêu thêm 60.000 kinh nghiệm, liền có thể nhận thêm hai điểm tiềm năng.

Mỗi quốc gia đều nắm giữ tri thức tiến giai khác nhau. Là cơ mật, một trong những tác dụng của nó là dùng để thu hút những người siêu năng mạnh mẽ hành động đơn độc. Hành tinh Hải Lam chỉ có ba loại tri thức nghề nghiệp chính: hệ dị năng, hệ võ đạo, hệ cơ khí.

Không có bất kỳ hành tinh tân thủ nào có đầy đủ tri thức của năm nghề nghiệp chính. Khuynh hướng nghề nghiệp của người chơi khi mới bắt đầu quyết định hệ thống sẽ phân phối họ đến loại hình hành tinh tân thủ nào.

Ví dụ như hành tinh tân thủ bối cảnh cổ đại, ngươi muốn nói chế tạo ra máy móc, có thể sao?

Ai, đừng nói, vẫn đúng là có thể.

Nhưng mà, ngươi phải tự tay đánh thép, rèn đúc, nung chảy, không có máy tiện, thiết bị phụ trợ, muốn tạo cái gì đều phải làm thủ công. Hơn nữa rất nhiều thứ còn không tạo ra được, nguyên liệu cũng không đầy đủ, hiệu suất hạ thấp đến mức khiến người ta tức sôi.

Cục Mười Ba nắm giữ tri thức tiến giai, vừa vặn có tri thức tiến giai của nhánh vũ trang hệ cơ khí, chỉ mở ra cho nhân viên có quyền hạn cao. Ít nhất phải đạt đến quan hệ [Tôn kính] mới có thể xem lướt qua, tốn thời gian quá dài.

Hàn Tiêu thầm nói, nếu hắn muốn trong thời gian ngắn có được tri thức tiến giai, nhất định phải mượn cơ hội làm việc, đi đường vòng. Nhiệm vụ thăng cấp của chính mình lại phụ thuộc vào Cục Mười Ba.

Hiện tại không có cơ hội, chỉ có thể chờ đợi.

Hàn Tiêu cũng chưa quên các đơn đặt hàng của tiệm sửa chữa. Đối với hắn mà nói căn bản không tính là công việc, vô cùng ung dung.

Mấy ngày nay Lữ Thiến khắp nơi né tránh hắn, không dám nhìn thẳng Hàn Tiêu, nói không được mấy câu liền đỏ mặt chạy trốn, khiến Hàn Tiêu rất bất đắc dĩ.

Đều là lỗi của Lão đầu Lữ!

Ông lão ngốc này còn ở bên cạnh cười. Có giỏi thì lại đây, ta cho ngươi xem một báu vật lớn.

Lữ Thiến đối với Hàn Tiêu cảm giác rất phức tạp, không chỉ một lần tự hỏi mình, ta ghét Hàn Tiêu sao? Đáp án là phủ định.

Nhưng ta thích Hàn Tiêu sao? Cũng là phủ định, tuyệt không phải là tình cảm giữa nam nữ. Miêu tả chính xác hẳn là "thưởng thức".

Có thể nếu như mình rõ ràng từ chối Hàn Tiêu, Hàn Tiêu có thể hay không tức giận bỏ đi? Lữ Thiến không nỡ một trợ thủ tốt (rẻ) như vậy.

Vì vậy Lữ Thiến vẫn rất xoắn xuýt, né tránh Hàn Tiêu, lo lắng Hàn Tiêu yêu cầu nàng trả lời trực diện. Trong lòng loạn tung tùng phèo đang tung đồng xu: Nếu như hắn tỏ tình, ta nên làm gì?

Trong khi Lữ Thiến tự mình tự xoắn xuýt, điện thoại di động của Hàn Tiêu reo.

Phùng Quân gửi tới một tin nhắn: "Giấy chứng nhận của ngươi đã được phê duyệt rồi, hôm nay đến trình diện."

"Cuối cùng cũng đến rồi."

Mắt Hàn Tiêu sáng lên.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Thiên Tài Câu Lạc Bộ
Quay lại truyện Siêu Thần Cơ Giới Sư
BÌNH LUẬN