Logo
Trang chủ

Chương 1387: Phiên ngoại công sở thuật sư sở tay (thượng)

Đọc to

Chương 1372: Phiên ngoại – Sổ tay Thuật Sư Công Sở (Thượng)

Nước Anh, London, Chelsea, số 247 đường New King’s Road, công ty game Aurora London.

Felix hai tay ôm một chồng tài liệu lớn, khó nhọc xoay tay nắm cửa phòng giám đốc, dùng vai đẩy cửa bước vào. Có lẽ vì vội vã đi vệ sinh, nàng bước nhanh hai bước không cẩn thận trẹo giày cao gót, trực tiếp ngã nhào về phía trước.

“Á!”

Tài liệu rơi vãi khắp sàn, nhưng Felix nhận ra mình không hề ngã xuống thảm. Nàng quay đầu nhìn thấy Ash đang ôm lấy eo mình. Rõ ràng, trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch vừa rồi, vị giám đốc vốn không thích vận động này thế mà đã kịp thời ngăn chặn tai nạn.

Đang lúc Felix suy nghĩ nên làm thế nào để khéo léo bày tỏ rằng mình sẵn lòng dùng tiền bạc, thậm chí tăng ca, cùng mọi “cái giá sẽ không làm sâu sắc mối quan hệ giữa mình và Ash” để cảm ơn sự giúp đỡ của Ash, nàng đã được Ash kéo dậy đỡ lấy. Ngẩng đầu lên, nàng thấy Ash đang cầm điện thoại áp vào tai, ra hiệu nàng hãy nhanh chóng ra ngoài đừng làm vướng bận cuộc gọi của anh, thậm chí không cần nàng nhặt tài liệu lên.

“Không sao đâu,” Ash ngồi xổm xuống nhặt tài liệu, “chỉ là xảy ra một chút tai nạn nhỏ… Này này, cậu đừng nói xấu tôi nhé, tôi trông giống người yêu đương công sở sao? Làm việc mười mấy tiếng chưa đủ, tan ca lại tiếp tục đối mặt mười mấy tiếng nữa, tôi trông giống kẻ ngốc như vậy sao?”

Những lời này đương nhiên không phải nói với Felix, bởi vì Ash đang nói tiếng Trung.

Felix bước ra khỏi văn phòng, khép cửa lại nhưng để lại một khe hở nhỏ, dán tai sát cánh cửa, nghe thấy Ash nói: “Lần sau Nevermore cậu đến London chúng ta tìm quán bar nói chuyện từ từ, bây giờ rốt cuộc cậu có chuyện gì cần bàn với tôi?”

Felix lập tức nhận ra, đối tượng Ash đang nói chuyện là chủ tịch kiêm giám đốc Trà Tổng của tổng công ty, Nevermore Moore là tên tiếng Anh của Trà Tổng. Mặc dù dùng từ này làm tên riêng rất kỳ lạ, ở Trung Quốc thì tương đương với việc có người tự đặt tên là “Vĩnh viễn không”, nhưng dù sao đây là một công ty game, hơn nữa họ là người Trung Quốc, mọi người cũng đã quen rồi, không phải ai cũng giống Ash có cái tên pha trộn Trung-Anh như “Ash”.

“À? Tại chi nhánh London thành lập tổ dự án game di động mới… Ngân sách đầu tư ban đầu lớn như vậy sao?”

“Không, tôi đương nhiên rất vui, nhưng tại sao chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu tôi? Dù nghĩ thế nào thì đây nhất định là dự án lớn mà tất cả các phòng ban ở tổng bộ đều muốn tranh giành mà? Hơn nữa về mặt kỹ thuật…”

“Ừm, ừm, được rồi, đã bên các cậu đều quyết định rồi, tôi cũng không từ chối… Có yêu cầu gì sao? Là muốn tôi dẫn người về huấn luyện sao?”

“À? Kết hôn? Tại sao tôi phải kết hôn chứ!? Chuyện này liên quan gì đến tôi chứ!”

Felix trợn tròn mắt, tập trung tinh thần lắng nghe âm thanh bên trong.

“Cho dù tôi kết hôn ở đây cũng không có nghĩa là tôi sẽ ở lại vĩnh viễn, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn mà, cậu nghĩ tôi là Thần khí Dị hỏa gì mà một khi khóa lại sẽ không thay đổi ý định sao? Nếu các cậu không yên tâm, sợ tôi làm được một nửa rồi bỏ chạy, tôi ký hợp đồng cá cược với các cậu cũng được mà, chẳng lẽ tôi kết hôn ở đây thì hội đồng quản trị sẽ yên tâm sao?”

“Cho dù muốn phát triển một IP có thể ăn mấy chục năm, cũng không cần từ đầu đến cuối đều do một người phụ trách chứ? Hơn nữa nếu tôi thật sự có thể kinh doanh thành công, đến lúc đó cậu cần phải lo lắng không ai tiếp quản sao? Cho dù tôi về nước, phòng ban cũng sẽ không theo tôi đi đâu – tất cả mọi người đều đã ký hợp đồng cạnh tranh rồi.”

Âm thanh càng lúc càng xa, Ash dường như đã đi đến phía cửa sổ sát đất. Khoảng cách quá xa cộng thêm trình độ tiếng Trung của Felix chỉ dừng lại ở mức có thể chơi game điện thoại nội địa, nên nàng chỉ có thể nghe mơ hồ, sốt ruột đến mức không nhịn được đẩy hé thêm một chút khe cửa, muốn nghe rõ hơn.

“… Không cần suy nghĩ, cậu đã nói đến mức này tôi còn có thể suy nghĩ gì nữa? Thật ra tôi vốn đã có quyết định này, chỉ là bị công việc trì hoãn, mãi không hạ quyết tâm, tôi nên cảm ơn cậu đã chủ động đẩy tôi một tay.”

“Yên tâm đi, trước thứ Ba tuần sau, tôi sẽ chọn một người trong công ty.”

“Thật sự, tôi chính tai nghe thấy anh ấy nói với Nevermore, trước thứ Ba tuần sau anh ấy sẽ chọn một người trong công ty để kết hôn!”

Trong quán bar Soho, các nhân viên của Aurora chiếm hai dãy ghế dài, ở giữa còn có một bức tượng ngựa trắng. Không ai lắng nghe ban nhạc đang biểu diễn, Felix, trợ lý tổng giám đốc, ngửa đầu uống cạn ly rượu Lager, khuôn mặt ửng hồng nhàn nhạt, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar càng thêm mềm mại: “Anh ấy nói rất chắc chắn, như thể đã có người được chọn rồi!”

“Hơn nữa còn không phải một người được chọn.” Wesser, quản lý phòng vận hành, phân tích: “Anh ấy nói là ‘chọn một người’, nghĩa là trong công ty anh ấy có rất nhiều đối tượng tiềm năng để kết hôn, và anh ấy rất tự tin đối phương sẽ không từ chối lời cầu hôn của mình.”

“Anh ấy tự tin đến vậy sao?” Deya, quản lý bộ phận kỹ thuật, vẻ mặt hoang mang: “Anh ấy hình như cũng không thân thiết với ai lắm…”

“Có lẽ anh ấy cảm thấy với thân phận và địa vị của mình, không nữ nhân nào trong công ty có thể từ chối anh ấy.” Vichy, chủ quản bộ tài chính, cười lạnh nói: “Áp lực chức quyền, quy tắc ngầm, quấy rối tình dục, luôn có một cái phù hợp với anh ấy.”

“Có khả năng nào Ash thật sự có mấy cô bạn gái có thể kết hôn bất cứ lúc nào không?” An Nam, quản lý bộ phận nhân sự, trầm ngâm nói: “Tuy nhiên tôi chưa bao giờ thấy anh ấy thân thiết với ai, nhưng anh ấy còn nói là chọn trong công ty… Sonia, cô nghĩ sao?”

Sonia, phó tổng quản lý, đang xoay ly rượu. An Nam gọi hai tiếng nàng mới hoàn hồn, lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ, anh ấy vẫn luôn chuyên tâm công việc, cảm giác anh ấy không có chút thời gian riêng tư nào.”

“Ngay cả Sonia cô cũng không biết sao? Thần bí đến vậy à?” Wesser hơi kinh ngạc: “Cô là nhân viên có thâm niên lâu nhất và gắn bó với Ash lâu nhất mà.”

Trong số rất nhiều cán bộ quản lý cấp trung, Sonia, tổng bí kiêm phó tổng quản lý, là người trẻ nhất và có thâm niên nhất, bởi vì nàng là nhân viên đầu tiên gia nhập khi Ash đến London thành lập chi nhánh công ty ba năm trước. Khi đó nàng vẫn là sinh viên năm nhất đại học, không cẩn thận bị Ash lừa đến làm thêm. Đến năm thứ hai, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nàng dứt khoát bỏ học chuyên tâm làm việc. Có thể nói chi nhánh Aurora London chính là do Ash và Sonia cùng nhau xây dựng. Sự nỗ lực và quyết đoán này cũng mang lại cho nàng phần thưởng phong phú – 23 tuổi nàng đã có thể mua nhà ở khu Old Street. Mặc dù không phải biệt thự trung tâm thành phố, nhưng cũng coi như gần trung tâm thành phố, đối với một nữ sinh đến từ Epsom, đây đã là một thành tựu vượt bậc về giai cấp.

“Nhưng tại sao tổng bộ lại yêu cầu Ash kết hôn?” Tamashi, chủ quản dự án ACT, vẻ mặt mờ mịt: “Họ ngay cả đời sống cá nhân của nhân viên quản lý cũng muốn quản sao?”

Felix giải thích: “Dường như là vì tổng bộ muốn giao cho chúng ta một dự án lớn vô cùng quan trọng, nhưng Ash có thể về nước bất cứ lúc nào, nên tổng bộ yêu cầu anh ấy kết hôn và ở lại Anh vĩnh viễn, mới đồng ý để anh ấy tiếp nhận dự án này. Như vậy có thể tránh được tình huống thay đổi người phụ trách giữa chừng.”

“Cảm giác như có chút lý, nhưng lại cảm giác không có lý gì.” Deya càu nhàu: “Mạch não của tổng bộ thật kỳ lạ.”

“Nếu Ash thật sự kết hôn, có lẽ sẽ thật sự kiên quyết ở lại London.” Vichy lắc ly rượu nói: “Các cô lại không phải không hiểu tính cách của anh ấy.”

“Cho nên anh ấy cũng chỉ có thể chấp nhận.” Wesser buông tay: “Nếu bỏ lỡ cơ hội này, anh ấy có thể cả đời không có cơ hội phụ trách một thiết kế quan trọng như vậy. Cho dù vì sự nghiệp anh ấy cũng muốn kết hôn, huống hồ… anh ấy dường như đã có người tiềm năng ưng ý của mình rồi.”

“Có phải là Freya của bộ phận thương hiệu không?” Tamashi đột nhiên nói.

“Cũng có khả năng nha.” An Nam lắc ly rượu, cười nói: “Cho dù Freya lúc nào đó ôm con của Ash xuất hiện tôi cũng không ngạc nhiên… Nhưng theo tôi hiểu, hoặc là Freya đơn phương yêu mến, hoặc là Ash không thích phụ nữ, nếu không ba năm nay họ chắc chắn đã sớm có con rồi.”

Toàn công ty trên dưới đều biết Freya thích Ash, thậm chí Freya sở dĩ đi làm chính là để theo đuổi Ash. Không phải nói Freya là phú nhị đại, nhưng nàng thực sự không thiếu tiền – bởi vì cô bạn thân của nàng, Shivlin, quản lý bộ phận vận hành dự án hai, là một thiên tài đầu tư. Ba năm trước, khi Freya và Shivlin vừa gia nhập công ty, vừa vặn gặp phải trào lưu tiền ảo. Shivlin quyết đoán kéo Freya cùng tham gia, và sau một năm đã thành công nhân gấp trăm lần rồi rút lui. Nhưng có lẽ vì bản thân không mấy khi dùng tiền, hoàn toàn nhờ bạn thân nuôi nấng, Freya thế mà đã quên thay đổi trạng thái đầu tư này. Đến khi nàng nhớ ra, số tiền ảo nàng nắm giữ đã nhân ba ngàn lần. Chỉ với một thao tác này, thu nhập của Freya đã đánh bại 100% nhân viên toàn công ty. Tin tức này truyền ra sau một tuần, toàn công ty trên dưới bao gồm cả Ash đều rơi vào nỗi buồn “Tôi làm việc cả đời rốt cuộc đã làm được gì”.

Freya và Shivlin, hai tiểu phú bà tự do tài chính này sở dĩ vẫn còn ở lại công ty, cũng là vì Freya vẫn muốn Ash được ăn cơm chùa ấm áp, còn Shivlin thì ở lại bầu bạn với bạn thân làm việc giết thời gian, tiện thể “cọ” mạng công ty để đầu tư cổ phiếu.

Nói chuyện đến Ash kết hôn, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là Freya. Ash nhất định không ghét Freya, nhưng vẫn chưa chấp nhận lời tỏ tình của Freya, cảm giác như đang thả diều Freya, hoặc như đang nuôi con cá Hải Vương Freya. Tuy nhiên cũng chỉ có vậy, không ai cho rằng Ash là tra nam – nếu đổi thành người khác, Freya đã sớm bị ăn sạch cả người lẫn tiền. Đôi khi các nàng cũng nghi ngờ Freya có phải đang “câu cá” không, dù sao một cô gái Mị Oa tóc vàng vừa gợi cảm vừa đáng yêu vừa có tiền lại yêu đương mù quáng mỗi ngày quấn lấy bạn nói “Em cái gì cũng nghe theo anh”, người bình thường nào có thể chịu nổi sự giày vò của dục vọng phạm tội chứ.

“Không thể nào là Freya.” Wesser chắc chắn nói.

“Tại sao? Tìm một người thích mình không phải cũng rất tốt sao?” Felix hai tay chống cằm, mơ màng nói: “Nếu tôi là Ash, nhất định sẽ chọn một người trong mắt chỉ có mình.”

“Bởi vì Freya quá yêu trò đùa.” Sonia xoay ly rượu bình tĩnh nói: “Tình yêu nồng nhiệt như một ngày, quá không chân thực, quá hư ảo, quả thực giống như câu chuyện khoa học viễn tưởng. Ash trước đây mãi không chịu chấp nhận, chính là cảm thấy tình cảm của Freya chỉ là một trào lưu nhất thời, nếu anh ấy thật sự hẹn hò với Freya, Freya nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị… Anh ấy không thể khẳng định Freya rốt cuộc là yêu anh ấy, hay là yêu bản thân vì anh ấy mà trả giá tất cả.”

“Chỉ vì như vậy mà từ chối một cô gái tốt như vậy sao?” Tamashi dường như có chút tiếc nuối.

“Trong hiện thực không có nhiều mưa gió như vậy, anh ấy thậm chí không có cơ hội kiểm nghiệm.” Sonia cười nói: “Để không bị tổn thương, nên không tiếp xúc, anh ấy chính là người như vậy.”

“Felix, người bà con xa của cô đâu?” Vichy đột nhiên hỏi.

Felix khẽ giật mình, chợt kịp phản ứng: “Cô nói chị Tinh Đồ sao?”

Chị Tinh Đồ đương nhiên không gọi là Tinh Đồ, nhưng nàng là người phụ trách phòng làm việc Tinh Đồ, tương tự cũng là chi nhánh công ty Aurora ở Anh, nhưng phòng làm việc Tinh Đồ chuyên chú nghiên cứu phát triển game, còn Aurora London phụ trách phát hành, vận hành và các công việc khác.

“Không thể nào.” Deya buông tay cười nói: “Tinh Đồ và Vichy tuổi tác không chênh lệch nhiều đâu! Ash làm sao có thể thích loại già —”

*Bốp!*

Vichy đặt mạnh ly rượu xuống bàn kính, khóe miệng hơi nhếch lên liếc Deya một cái. Deya lập tức câm như hến, thành thật nhét bánh quy vào miệng.

“Ash và Tinh Đồ quả thực qua lại khá mật thiết, dù sao trên dự án cần thường xuyên giao lưu.” Wesser trầm ngâm nói: “Nhưng nhiều lắm chỉ có thể nói có chút khả năng… Khả năng Ash chọn Tinh Đồ không cao hơn bất kỳ ai trong số chúng ta ở đây.”

“Sẽ không phải đối tượng Ash thực sự muốn kết hôn…” An Nam nhẹ nhàng gảy chiếc khuyên tai đá tím của mình, ung dung nói: “Ngay trong số chúng ta sao?”

“Dù sao tôi không hứng thú,” Vichy nheo mắt nhìn về phía các nàng: “Các cô có hứng thú không?”

“Cũng không phải tôi.” Tamashi trả lời.

“Người đứng đắn ai sẽ có hứng thú với anh ta chứ!” Felix lập tức phụ họa.

“Tôi và Ash chỉ có giao lưu công việc.” Wesser cười nói.

“Nếu anh ấy theo đuổi tôi thì tôi còn có thể suy tính một chút, nhưng anh ấy lại muốn nhảy qua hẹn hò trực tiếp kết hôn, tôi mới không vui lòng đâu!” Deya nhìn về phía Sonia: “Sonia cô cũng nghĩ vậy chứ?”

“Đương nhiên.” Sonia uống một ngụm Tequila Sunrise, trên mặt lộ ra vẻ ửng hồng say rượu nhàn nhạt, nhún vai cười nói: “Hơn nữa ai sẽ yêu đương trong công ty chứ, làm việc tám tiếng chưa đủ tan ca còn phải nhìn nhau thêm tám tiếng nữa, không thấy chán ngán sao?”

“Xem ra đều không phải chúng ta ai.” An Nam cảm thán nói: “Xem ra phải đến thứ Hai mới biết rõ chân tướng rồi.”

“Không phải thứ Ba tuần sau sao?” Felix chớp mắt: “Ash nói là thứ Ba tuần sau sẽ chọn ra…”

An Nam cười nói: “Cô xem thứ Ba tuần sau là ngày mấy?”

“Ngày 15 à… khoan đã!” Deya lập tức kịp phản ứng: “Thứ Ba tuần sau là ngày 15 tháng 2!”

“Nếu Ash thật sự muốn cầu hôn, nhất định sẽ chọn vào thứ Hai tuần sau, tức là ngày 14 tháng 2, Lễ Tình Nhân.” Vichy dùng ngón tay di chuyển dọc theo vành ly rượu: “Mặc dù anh ấy cũng có khả năng hẹn người ta ra ngoài vào hai ngày cuối tuần sau đó, nhưng Ash là một người rất chú trọng cảm giác nghi thức, ngay cả chơi game cũng sẽ cố gắng giành cúp bạch kim, cầu hôn thì tuyệt đối không thể chọn một ngày bình thường vô vị.”

“Nói thật, cầu hôn vào Lễ Tình Nhân cũng không tính là rất có nghi thức cảm giác, hơi cũ rồi.” Wesser mặc dù đang càu nhàu, nhưng khắp khuôn mặt là ý cười: “Tuy nhiên với tính cách của anh ấy mà có thể chú ý đến điểm này, cũng đã là rất nỗ lực rồi.”

“Vichy, sao cô biết Ash chơi game sẽ cố gắng giành cúp bạch kim?” Deya tò mò hỏi: “Cô cũng có bạn bè game của anh ấy sao? Nhưng cô không phải rất ghét game sao, cô ngay cả game của chính chúng ta cũng không chơi…”

Vichy quay đầu lại: “Có lẽ anh ấy đã nói trên Instagram rồi —”

“Cô còn theo dõi Instagram của anh ấy à?”

“À, Ash có tài khoản mạng xã hội sao?” Felix cũng kinh ngạc: “Tôi là trợ lý của anh ấy mà sao tôi chưa bao giờ biết!?”

“Tôi tìm thấy tài khoản YouTube của anh ấy.” Wesser nói: “Nhưng anh ấy toàn lưu trữ mấy video rèn dao, câu cá, cải tạo nhà cửa, tôi còn tưởng có thể tìm ra một đống video mỹ nữ chứ.”

“Lễ Tình Nhân ở Trung Quốc và Lễ Tình Nhân ở Anh có gì khác nhau không?” Tamashi đột nhiên hỏi.

“Tôi chỉ biết Lễ Tình Nhân ở Nhật Bản nữ sinh sẽ chủ động tặng sô cô la.” Deya giơ tay, “Rất nhiều hoạt động Lễ Tình Nhân trong game điện thoại cũng đều là nhân vật nữ tặng sô cô la, tôi cảm thấy hẳn là như vậy!”

“Cảm giác như cũng không khác nhiều lắm nha, chúng ta cũng là sô cô la, hoa hồng đỏ, gấu Teddy và thiệp.” An Nam nói: “Tuy nhiên ở Anh thường là nam giới tặng quà cho nữ giới…”

Sonia lắc ly rượu, bình tĩnh nói: “Dù sao thì, hai ngày nữa đến thứ Hai là rõ ràng thôi.”

“Đúng vậy, cuối tuần này chính là cuối tuần độc thân cuối cùng của cấp trên chúng ta.” An Nam khẽ cười một tiếng, đứng dậy xách túi GUCCI Todd: “Tôi có việc, tối nay đi về trước đây.”

“Các vị, thứ Hai gặp.”

Sau khi An Nam rời đi, mọi người cũng lần lượt ra về, chỉ là khi chào tạm biệt, dường như cũng có một vài thâm ý không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Ngày 14 tháng 2, thứ Hai.

Ash bước ra khỏi xe, khoác áo khoác ngáp một cái. Cứ đến cuối tuần anh lại thức khuya chơi game, cái giá phải trả là sáng thứ Hai anh trông như Viên Thuật vừa mới phục sinh, hoàn toàn minh họa thế nào là “xương khô trong mộ”. Lúc lái xe còn có thể hơi tỉnh táo, mỗi lần bị gió lạnh thổi vào mặt lập tức cảm thấy vừa đau vừa buồn ngủ, anh vội vàng tăng tốc bước chân, chào hỏi bảo vệ đang trực bên ngoài rồi bước vào trong phòng ấm áp.

“Ash sửa một chút tu ~”

Ash lập tức tỉnh táo cả người, sẵn sàng ôm lấy cô gái đang nhào vào lòng mình, ấm áp mềm mại như ngọc. Mặc dù đối phương cũng mặc áo len, nhưng không thể che lấp đường cong cơ thể kinh tâm động phách kia. Chiếc váy cùng tất đen vừa giữ ấm vừa đáng yêu, ôm vào mềm mại lại đầy đàn hồi, giống như ôm một con mèo Ragdoll chắc nịch.

Cô tiếp tân nhìn thấy cảnh này cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn đặt điện thoại xuống không còn nhìn TikTok nữa, tránh bị lãnh đạo phát hiện mình vừa đi làm đã “câu cá”.

“Chào buổi sáng, Freya.” Ash vuốt ve mái tóc đỏ của nàng, cưng chiều thở dài: “Cho dù em muốn ôm một cái cũng không cần mỗi tuần một lần canh ở cửa bảo vệ anh đi… Phản ứng anh đã đồng ý với em mỗi tuần một lần, em lúc nào cũng có thể đổi.”

“Nhưng em mỗi tuần mong đợi nhất chính là thứ Hai đi làm mà ~” Freya nghiêng đầu cười ngây ngô, nói những lời chỉ có quỷ nhập vào người mới có thể nói ra: “Mỗi tuần số lần ôm được làm mới, em trải qua mỗi thứ Hai đều đang chờ mong thứ Hai kế tiếp! Hơn nữa Ash anh sáng thứ Hai luôn rất buồn ngủ rất đáng yêu, nói không chừng ôm ôm anh liền ngủ trong lòng em, sau đó em liền lén lút ôm anh về nhà em ~”

Freya đã sớm tấn công Ash, nhưng lời tỏ tình không phân biệt thời gian, trường hợp của nàng rõ ràng sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực không thể xóa nhòa đến môi trường công sở. Thông thường, trong tình huống này, Ash hoặc là “ăn” nàng đi hoặc là sa thải nàng, nói chung không thể để “con sâu làm rầu nồi canh” này ảnh hưởng đến hiệu suất sản xuất giá trị thặng dư. Tuy nhiên, Ash đã chọn con đường thứ ba: Ước pháp tam chương. Sau giờ làm tùy em hẹn hò thế nào, nhưng trong giờ làm việc tuyệt đối không được gây sự. Nhưng Ash sau giờ làm chưa bao giờ chấp nhận lời mời hẹn hò của Freya, hoặc là tăng ca hoặc là về nhà đối mặt với TV 98 inch và game để trải qua một đêm vui vẻ. Có lẽ cũng biết mình không chính đáng, Ash sau này đã nới lỏng miệng, đồng ý với Freya rằng trong giờ làm việc cũng có thể ôm một cái, nhưng mỗi tuần chỉ có một cơ hội. Kết quả là ba năm nay, Ash mỗi tuần một lần vừa bước vào công ty đều sẽ bị Freya ôm một cái. Thỉnh thoảng Ash chán nản không muốn đi làm còn bị Freya gọi dậy, nếu không nàng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ hàng tuần.

Kỳ lạ là trong công ty thực ra không có quá nhiều tin đồn, sức tương tác nổi bật, tính cách ngây thơ và vẻ ngoài không tì vết của Freya khiến toàn công ty đều vui vẻ “nuôi” cô con gái này. Mọi người đối với sự tương tác giữa Freya và Ash đều vui vẻ thấy họ thành đôi, cảm giác như đang nhìn thấy con gái mình chơi trò “chơi nhà chòi” với bạn nhỏ ở nhà trẻ vậy.

Ash nhìn nàng một lúc, tiến lại cọ xát khuôn mặt nàng, giống như hai con mèo liếm lông cho nhau: “Freya.”

“Ừm?”

“Em thật ấm áp nha.”

“Hì hì.” Freya vui vẻ ngẩng đầu lên, chóp mũi khẽ động đậy, “Cảm giác Ash anh hôm nay hình như có chút không giống, có phải có chuyện muốn nói với em không?”

“Đúng vậy.”

“Thật sao?” Freya mắt sáng lên, biểu cảm lập tức căng thẳng: “Em, em, anh chờ một chút, em đi trang điểm đã —”

“Trước 11 giờ gửi báo cáo điều tra nghiên cứu cho anh.” Ash gảy trán nàng: “Anh vội dùng.”

“Biết rồi —” Freya sờ sờ trán, vẻ mặt khó chịu: “Tối nay có rảnh không?”

“Không có, anh phải tăng ca.” Ash không nhịn được ngáp một cái: “Hình như tổng bộ bên kia có họp video…”

“Em biết ngay mà.” Freya lấy ra một phần quà: “Sô cô la em tự làm!”

Ash nhận lấy cười nói: “Cảm ơn, tối nay tăng ca có đồ ăn vặt rồi.”

Freya nhón chân lên hôn một cái vào má Ash, sửa sang lại cổ áo anh, giòn tan nói: “Vậy em về làm việc đây!”

Nhìn nàng nhảy nhót rời đi, mặc dù vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng Ash cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, ngay cả nỗi buồn đi làm ngày thứ Hai cũng bị hòa tan, anh ngân nga bài hát đi thang máy đến tầng ba.

*

Freya đi đến phòng nghỉ thấy cô gái tóc đen đang pha cà phê, trực tiếp từ phía sau ôm lấy nàng khóc thút thít: “Shivlin — Ash vẫn không cầu hôn em — ô ô ô —”

“Tôi đã nói rồi mà.” Shivlin vẻ mặt bình tĩnh: “Anh ấy sẽ không đưa cô vào danh sách vợ, nếu không anh ấy đã sớm ‘ăn’ cô trong ba năm qua rồi.”

“Vậy Shivlin cô tại sao còn nhắc em hôm nay phải tặng sô cô la?”

“Đây là để tạo tiền đề cho tương lai.” Shivlin nói: “Theo tính cách của Ash, trước khi anh ấy kết hôn cô căn bản không có hy vọng gì. Bản chất anh ấy là kiểu người bảo thủ truyền thống, tính cách của cô khiến anh ấy không có cảm giác an toàn, trừ phi xảy ra chuyện gì đó để kiểm nghiệm tình cảm giữa hai người, nếu không anh ấy tuyệt sẽ không tùy tiện chấp nhận tình cảm của cô.”

“Nhưng anh ấy kết hôn rồi em không phải càng không hy vọng sao!?”

“Đây chính là giới hạn của loại đàn ông như anh ấy, anh ấy sở dĩ không chịu chấp nhận cô, là vì anh ấy coi trọng tình cảm quá mức, lo lắng sẽ làm lỡ dở cô…”

“Em cũng coi trọng tình cảm rất nặng!”

“Cô trước nghe tôi nói hết đã. Anh ấy coi trọng tình cảm rất nặng, nhưng anh ấy hết lần này đến lần khác lại chưa từng yêu đương, nói cách khác anh ấy đối với cuộc sống hôn nhân ôm ấp những ảo tưởng phi thực tế. Thật sự kết hôn rồi anh ấy mới có thể biết rõ cuộc sống của hai người ở chung sẽ có bao nhiêu phiền phức. Chờ khi ‘lớp lọc’ hôn nhân vỡ vụn, cô lại xuất hiện trước mặt anh ấy, chỉ bằng tình yêu từng chút một của cô dành cho anh ấy, thì tương đương với việc kéo anh ấy về thiên đường khi anh ấy rơi vào địa ngục. Đến lúc đó anh ấy mới có thể kiên quyết thuộc về cô.”

“Cho nên cô hiểu rồi chứ?” Shivlin tổng kết: “Mối tình đầu là không có hy vọng, trở thành người thứ ba mới là phương pháp tất thắng duy nhất của cô!”

“Được!” Freya nghe đến nhiệt huyết sôi trào, dường như đã đang huyễn tưởng hình ảnh Ash tìm mình tìm kiếm an ủi, nắm chặt nắm đấm nói: “Em nhất định sẽ trở thành người thứ ba có thể phá hỏng hôn nhân của Ash!”

*

Ash trở lại văn phòng ngồi xuống, đầu tiên bật máy tính lên kiểm tra tin nhắn, nhìn lịch trình ngày hôm nay. Ghế còn chưa ngồi ấm thì có người gõ cửa.

“Mời vào.”

An Nam bưng hai ly cà phê bước vào. Hôm nay nàng mặc chiếc váy dài ôm sát màu đen cùng khăn quàng cổ màu trắng, còn đội một chiếc mũ tròn nhỏ, vừa có vẻ lãng mạn của thiếu nữ văn nghệ vừa có vẻ cấm dục của nữ tu. Nàng đi đến bên cạnh bàn làm việc, “Thức đêm thì uống một ly đi, trừ phi anh muốn ngủ ở đây chảy nước miếng để toàn công ty đều biết.”

Ash uống một ngụm, đắng đến cả người đều giật mình, vẻ mặt đau khổ nói: “Dù là thêm chút sữa cũng được, cà phê đen tôi thật sự chịu không nổi.”

“Chịu không nổi mới có thể tỉnh táo.” An Nam vươn vai, ung dung nói: “Anh muốn sữa thì tự mình cho vào nha.”

Theo An Nam ngẩng đầu ưỡn ngực, hai bầu ngực đầy đặn bị chiếc váy đen ôm sát càng thêm run rẩy, khiến người ta liên tưởng đến quả đào mật chín mọng. Ánh mắt Ash cũng không khỏi tự chủ rơi vào đó. Anh liếc trộm hai lần cảm thấy mình rất bất lịch sự, kết quả là quay lại nhìn thẳng một cách quang minh chính đại, nhấp từng ngụm cà phê hỏi: “Sáng sớm tìm tôi có chuyện gì không?”

An Nam hai tay chống lên bàn, cánh tay kẹp lấy bộ ngực, khiến hai bầu ngực mềm mại bị ép đến biến dạng càng thêm tụ lại, “Tôi nghe nói… Gần đây có phải sẽ có sự điều động nhân sự rất lớn không?”

“Tin tức của cô cũng quá linh thông rồi?” Ash cười nói: “Hai ngày nữa sẽ xác định, rất nhanh cô sẽ bận rộn, công ty chúng ta muốn tuyển rất rất nhiều người.”

“Nhưng tôi không hài lòng lắm với vị trí hiện tại của mình,” An Nam nói: “Tôi nghĩ… thử thách một công việc có giá trị hơn.”

“Ừm —” Ash hai tay ôm trước ngực, biểu cảm có chút xoắn xuýt: “Tôi sẽ cân nhắc một lần, nhưng cô đừng quá hy vọng, bởi vì tôi đã có người được chọn trong lòng rồi.”

“Anh biết không, câu trả lời như anh, đã có thể coi là ám hiệu quy tắc ngầm rồi.” An Nam đưa tay vuốt ve mu bàn tay Ash, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nếu tôi có bút ghi âm, anh cứ đợi mà thân bại danh liệt đi.”

Ash chớp mắt: “Nhưng cô thật sự có bút ghi âm.”

“Đương nhiên.” An Nam từ cổ tay lật ra một chiếc bút ghi âm: “Tôi thế mà rất chú trọng bảo vệ mình, tránh không cẩn thận bị sếp ‘ăn’ mà không có chứng cứ để tống tiền anh ta.”

“Tuy nhiên, anh có muốn ‘quy tắc ngầm’ tôi một lần không?” Nàng cúi người tiến đến trước mặt Ash, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lưu chuyển đầy vẻ vũ mị: “Vì tiền đồ, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, ví dụ như…” Nàng xoay tay phải lại, trong tay thêm ra một phần quà: “Làm cho anh một phần sô cô la Lễ Tình Nhân.”

“Cảm ơn.” Ash không khách khí chút nào nhận lấy: “Năm nay sao lại tặng tôi sô cô la?”

“Lại không cần bỏ tiền lại không cần bỏ thời gian là có thể hối lộ anh, cớ sao mà không làm chứ?” An Nam mỉm cười, nghiêm túc nhìn anh một lúc, khi rời đi tiện tay cầm lấy chiếc cốc của anh: “Anh không uống sao?”

“Không uống, uống hơn nửa tôi cảm thấy tôi đã đủ tỉnh táo rồi.”

“Thật lãng phí.” An Nam uống cạn phần cà phê còn lại của Ash, giọng hơi có chút sa sút: “Tôi thật ra còn rất thích hương vị đắng này, đủ tỉnh táo, đủ thâm thúy… Tuy nhiên anh dường như thích hợp với hương vị Geisha hơn, lần sau tôi sẽ pha cho anh uống.”

“Được.” Ash cười nói: “Tuy nhiên tôi cảm thấy tất cả đều không bằng Coca.”

“Không có phẩm vị.” An Nam hừ một tiếng, đẩy cửa rời đi, vừa lúc thấy Tamashi bên ngoài muốn vào. Hai người liếc nhau, An Nam hé miệng cười một tiếng, vỗ vỗ vai Tamashi khẽ cười nói: “Thêm dầu (cố lên).”

Ash ngẩng đầu, thấy Tamashi đeo khẩu trang, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao? Là thiết bị hỏng rồi hay là?”

“Không, trong phòng làm việc không có chuyện gì.” Tamashi vội vàng lắc đầu.

“Vậy…” Tamashi trầm mặc mấy giây, đột nhiên tháo khẩu trang xuống, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ không gì sánh được. Nàng lấy ra một hộp sô cô la rõ ràng mua từ cửa hàng thương mại đặt lên bàn, sau đó hít sâu một hơi, cổ nổi lên màu hồng đào nhàn nhạt, thoải mái nói: “Ash, Lễ Tình Nhân vui vẻ.”

“… Cảm ơn.” Ash chớp mắt, thăm dò hỏi: “Cô… còn có việc gì sao?”

“Không có!” Tamashi đón ánh mắt anh, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Lần sau sẽ cùng nhau đánh quyền kích!”

“Được.”

Cũng giống như trang phục máy tính bảng, quần jean, áo khoác và trang điểm của nàng cả ngày, tính cách của Tamashi chính là đơn giản trực tiếp như vậy, không hề dây dưa dài dòng, nói xong liền rời khỏi phòng làm việc, như thể thật sự chỉ chuyên đến để tặng sô cô la. Hoặc là đối với nàng và Ash mà nói, chỉ hành động tặng sô cô la này, là đủ bao hàm tất cả những lời chưa nói ra.

Ash chỉ cảm thấy đầu óc một mớ hỗn độn, có chút không biết làm sao. Anh xoa xoa thái dương, quyết định đi vệ sinh rửa mặt tỉnh táo một chút. Chờ anh đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh nam, phía sau đột nhiên có người đẩy anh vào trong buồng.

“Suỵt.”

Cô gái cao ráo buộc tóc đuôi ngựa đôi đặt Ash dựa vào vách ngăn, một chân nàng đặt giữa hai chân Ash, hai người gần như dính chặt vào nhau. Ash thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nàng phả vào mặt mình, bắp đùi đầy đặn, eo thon, bầu ngực đầy đặn bị ép đến biến dạng. Ash chỉ cần thông qua xúc giác cũng có thể phác họa ra hình dáng mê hoặc lòng người bên trong bộ vest nhỏ của nàng.

“Vichy!? Cô làm sao —”

“Cầm lấy.” Vichy nhét một hộp quà vào tay anh. Ash liếc nhìn, y hệt nhãn hiệu mà Tamashi đã tặng. Anh vẻ mặt ngơ ngác: “Cô tặng sô cô la mà phải vào nhà vệ sinh tấn công tôi sao? Không thể đến văn phòng của tôi sao?”

“Anh ngốc sao, nếu bị người khác nhìn thấy, mặt mũi tôi để đâu?” Vichy lườm anh một cái: “Anh có muốn không?”

“Tôi cảm thấy tôi nói không muốn cô sẽ nhấn đầu tôi vào bồn cầu.”

“Biết rõ là tốt rồi.” Vichy hừ hừ hai tiếng, “Đã anh nhận rồi, vậy anh chính là muốn chọn —”

Đúng lúc này có mấy người bước vào nhà vệ sinh, Vichy lập tức im lặng, hai người trốn trong buồng không nhúc nhích. Ban đầu tưởng rất nhanh sẽ xong, nhưng khoảng thời gian này dường như là thời gian họ “câu cá” trước khi làm việc, không những không rời đi mà còn bắt đầu hút thuốc.

“Tối nay có hoạt động Lễ Tình Nhân online không?”

“Tôi có hoạt động Lễ Tình Nhân offline với người yêu, không rảnh như cậu.”

“Vậy mà lại sỉ nhục tôi như thế, tôi với cậu bạo!”

“Cậu muốn hoạt động offline thì tìm bạn gái đi, bộ phận tài chính của các cậu không phải rất nhiều mỹ nữ sao?”

“Không có cơ hội đâu, đều có bạn trai rồi.”

“Một người cũng không còn lại sao?”

“Một người cũng không còn lại!”

“Không thể nào, người đẹp nhất bộ phận tài chính tuyệt đối không có bạn trai, cậu không thử một chút sao? (cười)”

“… Tôi đi làm hít thở cùng không khí với chủ quản đã thấy muốn ngạt thở rồi, cậu nghĩ tôi dám theo đuổi nàng sao? Tính cách của nàng như vậy, thật sự là… Nếu không phải lương cao tôi đã nghĩ đến việc chuyển việc rồi, thật sự mỗi ngày đều là dày vò.”

“Có một số người không ai muốn là có nguyên nhân.”

“Cũng không phải không ai muốn, tôi cảm thấy người thực vật vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng sự tra tấn của chủ quản, nếu không chịu nổi thì đó chính là muốn xảy ra kỳ tích y học.”

Hai người trò chuyện vài câu, hút xong một điếu thuốc cuối cùng chịu rời đi. Chờ họ đi khỏi, Ash mới đưa ánh mắt trở lại Vichy. Vichy sắc mặt âm trầm, rõ ràng là nghe ra người vừa nói xấu nàng chính là cấp dưới kia, lát nữa trở về tất nhiên là có thù báo thù, đại khai sát giới.

“Đừng để ý,” Ash nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khẽ nói: “Hai chúng ta đều không ai muốn.”

Vichy không nhịn được bật cười, không vui trừng Ash một cái, hơi có chút đắc ý hừ hừ hai tiếng, bóp lấy eo Ash: “Tôi mới không có để ý đâu!”

“Ra ngoài đi.” Ash nói: “Tấm lòng của cô, tôi nhận được rồi.”

“Vậy anh…” Vichy ngẩng đầu muốn hỏi tiếp, lại đối diện với ánh mắt sáng ngời của Ash, khóe miệng cười yếu ớt, không nói gì. Nàng lập tức hiểu ra điều gì đó, mím chặt môi ôm Ash một lần, đột nhiên lại hung hăng nhéo nhéo má Ash, giật lại món quà: “Không cho anh!”

Ash vừa bực mình vừa buồn cười, đi theo nàng rời khỏi nhà vệ sinh. Sau đó, Vichy đột nhiên mở món quà ra, nắm lấy cằm anh trực tiếp nhét vào một miếng sô cô la.

Ngọt, ngấy, còn có chút mùi rượu, là sô cô la rượu tâm.

“Ngon không?”

“Ngon.”

“Nếu bây giờ anh nói muốn tôi còn có thể cân nhắc —”

“Tôi muốn.” Ash đưa tay cười nói: “Cô Vichy, có thể cho tôi phần sô cô la Lễ Tình Nhân này được không?”

Vichy dường như không nghĩ tới phản ứng này của anh, ngẩn người, chợt khẽ cắn môi dưới, biểu cảm cực kỳ phức tạp nhìn anh.

“Cầm lấy.” Nàng nhét món quà trở lại tay Ash, đột nhiên lại gần chỉ vào khóe miệng Ash: “Anh xem anh ăn đến miệng đầy đều là…” Nàng chạm vào, hôn một cái vào khóe miệng Ash, chợt không quay đầu lại quay người rời đi, như chạy trốn vậy.

Ash ngây người mấy giây, khẽ thở dài, vừa quay người đã thấy Deya xông tới kéo mình chạy.

“Sao vậy sao vậy?”

“Không có thời gian giải thích, mau đi với tôi!”

Ash bị kéo đến văn phòng Deya, trong sự hoang mang nhìn Deya mở cuộc họp video, sau đó biểu cảm của anh lập tức từ mơ màng biến thành kinh hãi.

“Giới thiệu một chút, đây là ba người chị của tôi, lần lượt là White, Black và Red.” Deya chỉ vào ba người trên màn hình nói: “Tôi còn có một em gái, nhưng hôm nay không liên quan đến nàng, cũng không giới thiệu.”

“Chào các cô.” Ash đầu tiên là chào hỏi một tiếng, không nhịn được hỏi: “Các cô là tứ bào thai sao?”

Bốn chị em Deya trên màn hình, rõ ràng đều lớn lên giống nhau như đúc, chỉ là màu tóc và khí chất có sự khác biệt. White đoan trang phóng khoáng, Black trầm ổn lễ phép, Red cuồng dã chuyên chú, cùng Deya hoạt bát cởi mở là bốn phong cách hoàn toàn khác biệt, nhưng có thể nhận ra những khác biệt này là dựa trên điều kiện Ash biết rõ họ là bốn người – trước khi Deya nói ra, Ash cảm thấy họ gần như không có gì khác nhau!

“Đúng vậy, rất lợi hại đúng không!” Deya hai tay kết ấn, kiêu ngạo nói: “Nếu chúng tôi đứng chung một chỗ, anh nhất định sẽ cho là tôi biết Phân Thân thuật!”

“Rất lợi hại.” Ash gật đầu: “Nhưng em vội vàng đưa tôi đến đây làm gì?”

“Tôi có một chuyện phải nói cho anh,” Deya dừng một chút: “Thật ra công việc hiện tại của tôi, là bốn chị em chúng tôi cùng nhau phụ trách.”

“À?”

“Là như vậy, White đang học tiến sĩ, Black đang chơi ban nhạc, Red là hot girl thể thao mạo hiểm, nhưng công việc của họ đều rất khó trang trải chi phí sinh hoạt, vừa lúc tôi cũng rất lười, kết quả là bốn chị em chúng tôi cùng nhau phụ trách công việc của Aurora, đại khái là mỗi người thay phiên đi làm một tuần. Mặc dù tiền lương phải chia bốn người, nhưng chúng tôi mỗi tháng đều có thể nghỉ ngơi 25 ngày, có nhiều thời gian hơn để chuyên tâm vào sở thích của mình.”

Ash nghe đến trợn mắt há hốc mồm, mất mười mấy giây mới tiêu hóa xong thông tin phức tạp như vậy, hít sâu một hơi hỏi: “Tại sao em phải bây giờ mới nói cho tôi biết?”

Deya cùng các chị em trên màn hình liếc nhau, mở ngăn kéo lấy ra một gói quà lớn: “Đây là sô cô la Lễ Tình Nhân do bốn chị em chúng tôi cùng làm.”

Ash mơ màng nhận lấy, với giọng điệu vô cùng không chắc chắn đáp lại: “… Cảm ơn?”

“Ash anh không hiểu sao?” Deya nhấn mạnh: “Đây là sô cô la của bốn chị em chúng tôi!”

“Ừm, tôi biết, sau đó thì sao?”

“Anh vẫn không hiểu!” Deya gấp gáp nói: “Bốn chị em chúng tôi đều đã từng đi làm, nói cách khác Liz Deya mà anh biết là hình ảnh chung của bốn chị em chúng tôi!”

“Nói cách khác, nếu anh theo đuổi tôi, anh có thể có bốn cô bạn gái!”

Ash kinh ngạc: “Còn có chuyện tốt như vậy!?”

“Đương nhiên là tạm thời.” Deya nói: “Giống như bốn chị em thay phiên đi làm vậy, bốn chị em chúng tôi cũng có thể thay phiên làm bạn gái của anh, cho đến khi anh xác nhận thực lòng thích thật ra chỉ có một mình tôi, các nàng mới có thể cam tâm tình nguyện từ bỏ.”

Deya vừa nói vừa nhấn nút tắt tiếng máy tính, như thể không nhìn thấy biểu cảm tức giận của các chị em trong cuộc họp video muốn xông ra màn hình đánh nàng một trận. Nàng hơi có chút căng thẳng nhìn Ash, “Rất xin lỗi đã lừa dối anh lâu như vậy, anh sẽ ghét tôi sao?”

“Ghét thì đương nhiên sẽ không, chỉ là có chút kinh ngạc.” Ash gãi gãi đầu: “Bỏ ra một phần lương mời bốn người, tôi đều không biết công ty là lỗ hay là lời…”

“Vậy…” Lông mi Deya hơi rung động, lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Ash: “Anh cảm thấy bốn chị em chúng tôi thế nào?”

Deya sở dĩ nhất định phải bại lộ bí mật bốn chị em mình, đương nhiên không phải muốn cùng các chị em cạnh tranh đàn ông, mà là muốn dùng ưu thế về số lượng để phá vỡ phòng tuyến của Ash. Đây chính là cơ hội cực kỳ hiếm có để quang minh chính đại có được bốn cô bạn gái, hơn nữa còn là bốn chị em phong cách khác nhau dung mạo giống nhau, Deya không tin Ash không động lòng!

“Rất tốt nha.” Ash cười nói: “Bất kỳ công việc gì tôi giao cho em đều có thể hoàn thành rất đẹp, thành tựu lớn nhất của tôi trong ba năm nay không ai qua được việc tuyển em, hoặc là nói bốn chị em các em vào công ty chúng ta. Tuy nhiên em nên nói sớm cho tôi biết, công ty lại không phải tôi mở, mặc dù không thể nào trả lương bốn phần cho các em, nhưng hai phần lương có lẽ vẫn không thành vấn đề.”

“Thật sao? Tuyệt vời quá!” Nghe nói tăng lương Deya lập tức phấn khích ôm lấy Ash nhảy nhót. Cứ tưởng Ash đã thành công “lách” qua được, nhưng anh lại phát hiện một đôi tay ôm chặt lấy eo mình.

“Nhưng tôi hỏi không phải cái này đâu.” Deya đầu chôn vào lưng Ash, trong giọng nói mềm mại ẩn chứa sự quật cường của thiếu nữ: “Nói quá uyển chuyển tôi có thể sẽ không hiểu.”

“Cho dù không phải câu trả lời em mong đợi?”

“Cho dù không phải câu trả lời em mong đợi!”

Ash gãi gãi đầu, quay lại nhìn Deya. Thật ra Deya lớn hơn Sonia, Felix, Freya một tuổi, nhưng Ash luôn cảm thấy nàng vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, nũng nịu, tùy hứng, ngây thơ, lãng mạn, cùng với sự trong trẻo ngốc nghếch trong ánh mắt. Giống như Freya, An Nam, Tamashi, Vichy những người đã trưởng thành trong xã hội sẽ không truy vấn như vậy, chỉ có Deya mới có thể tuyệt không hết hy vọng, như một đứa trẻ khóc thầm cầu xin kỳ tích.

“Thật xin lỗi.” Cơ thể Deya khẽ run lên, nhưng vẫn kiên quyết nhìn chằm chằm Ash, hốc mắt nổi lên hơi nước, nhanh chóng làm mờ ánh mắt, tràn lan trở nên đẫm lệ.

Ash lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt nàng, ghé sát vào tai nàng khẽ nói: “Tôi cũng thích em.”

À? Deya sững sờ, vội vàng dụi dụi mắt kéo ống tay áo anh: “Anh vừa nói gì?”

“Tôi cũng thích em.”

“Lặp lại lần nữa.”

“Ừm, tôi có thể không phải thích em.” Ash trầm ngâm nói: “Nói không chừng là thích bốn chị em các em.”

“Không muốn!” Deya tức giận nói: “Lùi về câu trên!”

“Chậm rồi.”

“Vậy anh tại sao phải xin lỗi?”

“Bởi vì…” Ash khẽ hôn một cái vào má nàng, vuốt ve đầu nàng: “Tôi có thể đáp lại em chỉ có những thứ này.”

Deya ngây người, ngơ ngác nhìn Ash bưng lấy món quà rời đi, cuối cùng mềm nhũn ngồi xuống ghế, ôm đầu gục xuống bàn. Nàng còn rất nhiều lời muốn nói, nàng cũng có thể bây giờ đuổi theo tìm Ash, như vừa rồi vậy, như một đứa trẻ không cam lòng truy vấn… Nhưng nàng đã không làm vậy.

Nụ hôn của Ash giống như một lời nguyền dịu dàng, một cảm giác tồi tệ nằm giữa sự rã rời và đau đớn lan tràn khắp cơ thể Deya. Nàng chỉ muốn trốn vào thế giới bóng tối, hoặc về nhà đắp chăn co ro thành một cục. Có lẽ là vì nàng ý thức được, nếu tiếp tục hỏi nữa, ngay cả chút dịu dàng này cũng có thể không giữ nổi. Thế giới này không có nhiều điều vừa lòng đẹp ý như vậy, mà nàng cũng đã không còn là đứa trẻ.

“Quả nhiên cô cũng thất bại rồi.” Deya ngẩng đầu, thấy Wesser bước vào ngồi đối diện nàng, chống cằm mỉm cười nhìn nàng. Nàng rút khăn giấy xoa xoa mũi, không vui hỏi: “Cô đến làm gì?”

“Hội nghị dự án ngày mai muốn cùng cô nói chuyện chi tiết trước một chút.” Wesser cười nói: “Không ngờ không cẩn thận nghe được có người đang tỏ tình.”

“Ai tỏ tình! Tôi mới không có tỏ tình, tôi chỉ là tặng sô cô la.”

“Tôi lại không phải nói cô, tôi nói là Ash đó.” Wesser cười nói: “Anh ấy tỏ tình với cô, vui vẻ không?”

Deya triệt để không nhịn được, nghẹn ngào một tiếng gục xuống bàn ôm đầu khóc rống: “Tại sao chứ, tại sao anh ấy thích tôi lại không chịu chấp nhận tôi chứ! Trên đường cái nhiều người không thích nhau như vậy đều có thể ở bên nhau, tại sao hai chúng ta thích nhau lại không thể!”

“Bởi vì người anh ấy thích, không chỉ có một mình cô.” Wesser bình tĩnh nói: “Cho nên đối tượng kết hôn của anh ấy, sẽ chỉ là tôi.”

Deya ngừng tiếng khóc, sững sờ nhìn nàng, trong đầu lập tức hiện ra rất nhiều nghi vấn: Ash không chỉ thích mình một người? Anh ấy còn thích ai? Anh ấy làm sao có thể thích mình lại còn thích người khác? Tại sao Wesser lại tự tin như vậy…

“Cho dù vừa rồi nghe lén các cô ‘đền bù’, cô cũng có thể quay lại nghe lén tôi làm sao ‘hạ gục’ Ash.” Wesser vũ mị cười một tiếng, giẫm lên giày cao gót rời khỏi văn phòng Deya.

Deya hít mũi một cái, lau sạch khuôn mặt liền vội vàng chạy tới, đến bên ngoài văn phòng Ash thì phát hiện mọi người thế mà đều ở đó — Sonia, Vichy, An Nam, Felix, Tamashi, Freya, Shivlin, các nàng thấy Deya tới còn chủ động nhường ra một vị trí tốt để nghe lén.

“Các cô làm sao đều ở đây?”

“Là Wesser nói cho chúng tôi biết nàng bây giờ sẽ ‘hạ gục’ Ash.”

“Không chỉ giết người, còn muốn tru tâm.”

“Nàng cố ý chờ chúng ta đều tỏ tình xong mới lấy tư thái người thắng để ‘thông quan’ trò chơi này.”

“Đáng ghét, nàng cứ như vậy chắc chắn Ash sẽ không chấp nhận chúng ta sao!?”

“Tôi không tin Ash sẽ chấp nhận nàng!”

“À?” Sonia kinh ngạc hỏi: “Các cô đều tỏ tình với Ash rồi sao?”

Đám người chớp mắt, nhưng không đợi các nàng trả lời, âm thanh trong văn phòng vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

“… Cũng chỉ có năm điểm vấn đề nhỏ này cần chú ý, cứ theo phương án này mà làm, chi tiết không cần hỏi tôi, cô quyết định là được rồi.”

“Được rồi.” Wesser cất tài liệu, lấy ra một phần quà đóng gói tinh xảo: “Lễ Tình Nhân vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Ash gãi gãi đầu: “Hôm nay nhận được sô cô la cảm giác tháng sau cũng ăn không hết.”

“Nói rõ rất nhiều người thích anh nha.” Wesser chống cằm, cười không ngớt hỏi: “Cho nên anh đã chọn được đối tượng kết hôn chưa? Hay là nói lựa chọn quá nhiều, hoa mắt nhất thời quyết định không được, cảm thấy cái này cũng tốt cái kia cũng không tệ, không nỡ vì một cái cây mà từ bỏ cả một rừng cây.”

“Đừng nói tôi giống như Hoa Hoa công tử vậy chứ.” Ash vẻ mặt đau khổ nói: “Tối nay tôi còn phải tăng ca, thời gian chơi game cũng không có, càng đừng nói yêu đương rồi…”

“Vậy anh cảm thấy tôi thế nào?” Wesser nhếch chân lên, ung dung hỏi.

“À?” Ash nhìn nàng một cái, chợt ánh mắt quay lại trên màn hình, giọng nói nhẹ nhàng: “Đừng đùa tôi nữa, còn đang đi làm mà…”

“Tôi biết rõ anh thích các nàng.” Wesser chớp mắt: “Tôi không ngại anh ‘vượt quá giới hạn’ đâu.”

Ash ngơ ngẩn, dường như đang nghi ngờ thính lực của mình: “À?”

“Tôi thích anh, nhưng tôi càng thích chính mình.” Wesser ung dung nói: “Tôi là loại người rất chú trọng không gian riêng tư, không thích quan hệ thân mật, nhưng hết lần này đến lần khác lại hướng tới tình yêu.”

“Nói đơn giản, chính là mỗi tuần muốn thỏa mãn một lần nhu cầu tình cảm, sau đó sáu ngày tiếp theo tôi đều chỉ muốn một mình, tan ca về nhà cũng chỉ muốn yên lặng đọc sách.” Nàng dang tay ra: “Tôi chính là người phụ nữ phiền phức như vậy.”

“Cô rốt cuộc là tìm đối tượng kết hôn hay tìm tình nhân…” Ash càu nhàu.

“Ban đầu tôi muốn chờ anh kết hôn rồi làm tình nhân của anh, nhưng bây giờ xem ra kết hôn với anh cũng có thể.” Wesser cười nói.

Bên ngoài, Freya nhướng mày, cảm giác con đường mình tìm được hình như đã bị người khác đi mất rồi.

“Ban đầu theo tính cách của tôi, trừ làm tình nhân của người khác ra thì không có khả năng nào khác, không ai có thể chấp nhận vợ mình sáu ngày trong tuần không muốn thân mật.” Wesser nói: “Đặc biệt anh càng là như vậy — anh nhìn là biết ngay là loại người rất bám người, cảm giác yêu đương với anh cố nhiên là vô cùng tốt, nhưng tôi nghĩ khi tôi muốn một mình anh chắc chắn sẽ không chịu được, đến lúc đó không phải tôi ghét anh thì cũng là anh oán hận tôi.”

“Trừ phi… người anh thích, không chỉ có một mình tôi.” Nàng hướng Ash chớp mắt: “Chỉ cần anh mỗi tuần đều đúng giờ ‘nộp bài tập’, tôi có thể chấp nhận anh có những tình nhân khác. Chỉ cần anh có thể tìm được, anh có bao nhiêu tình nhân tôi cũng không ngại, thế nào?”

“Chờ một chút,” Ash vịn trán: “Tư tưởng của cô quá tiền vệ, đối với người thế kỷ 21 mà nói hình như có chút là thời gian còn sớm…”

“Anh kết hôn với bất kỳ người nào khác, đối phương cũng không thể cam tâm tình nguyện chấp nhận anh phát triển tình nhân bên ngoài, dù là ngay từ đầu đồng ý sau này cũng sẽ cáu kỉnh. Chỉ có loại người như tôi, từ trên sinh lý đã không thể thiết lập quan hệ thân mật bình thường, mới có thể cần anh không muốn chỉ thích một mình tôi.”

“Cho nên, tôi hẳn là đối tượng kết hôn hoàn hảo nhất của anh.” Wesser nghiêng đầu nhìn anh: “Dù sao, người anh thích không chỉ có một.”

Trách không được Wesser tự tin như vậy! Người bên ngoài phòng làm việc bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng thầm mắng Wesser vô sỉ trong vòng. Cho dù là Deya không có giới hạn nhất, cũng chỉ cho phép Ash trước cùng bốn chị em họ yêu đương sau đó lại “bốn chọn một”, ai có thể ngờ Wesser thế mà cho phép Ash quang minh chính đại mở hậu cung! Hiện tại coi như mọi người cùng nhau đấu thầu một dự án nào đó, các nàng nhiều lắm cũng chỉ là ép lợi nhuận xuống thấp nhất hoặc cho thêm chút tiền hoa hồng, nào có Wesser cái kiểu “đền hết gia sản” cũng muốn đấu thầu như vậy. Hẳn là phải văn bản rõ ràng lập pháp cấm chỉ loại hành vi này, quá phạm quy rồi!

“Lại còn có thể như vậy…” An Nam cắn cắn móng tay, bất lực nói: “Lần này chúng ta thua rồi.”

“Thật ra tôi cũng có thể mà.” Freya hạ giọng kéo tay Shivlin, vẻ mặt thất vọng nói: “Tôi cũng có thể chấp nhận Ash ‘vượt quá giới hạn’, sớm biết tôi cứ như vậy nói với Ash, còn có thể trở thành vợ hợp pháp của anh ấy nữa chứ.”

Shivlin không phản bác được, mặc dù nàng yêu cầu Freya lấy thân phận người thứ ba tham gia đời sống tình cảm của Ash, nhưng xét cho cùng vẫn là giúp Freya nắm bắt trái tim Ash, quanh co thực hiện kết cục độc chiếm Ash, tiểu tam thượng vị thành chính cung, chứ không phải thật sự muốn Freya làm người thứ ba cả đời. Nếu như những người cạnh tranh khác đều muốn thiết lập quan hệ tình yêu bình thường với Ash, “lộ tuyến người thứ ba” của Freya đương nhiên có thể thông qua việc phá hủy hôn nhân của Ash để giành lấy Ash… Nhưng ai có thể nghĩ đến có người lại sẵn lòng chấp nhận Ash “vượt quá giới hạn” chứ!

“Đôi cẩu nam nữ này…” Vichy nghiến răng nghiến lợi.

“Đàn ông đều là như vậy mà.” Felix một bộ ngữ khí khám phá thế sự: “Không có một thứ tốt.”

“Ash…” Tamashi khẽ thì thầm.

“Sẽ không.” Sonia đột nhiên nói: “Anh ấy sẽ không vì loại lý do này mà chấp nhận Wesser.”

Đám người kinh ngạc nhìn Sonia một chút, đúng lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, Wesser xuất hiện trước mắt các nàng, biểu cảm không vui không buồn. Mọi người lập tức làm bộ điềm nhiên như không có việc gì quay người rời đi, nhưng Wesser lúc này gọi: “Sonia.”

“Ừm?”

“Ash gọi cô vào.”

“Không cần.” Ash đi tới thấy các nàng đều ở đó, không nhịn được nhíu mày: “Các cô tụ tập trước cửa văn phòng tôi làm gì?”

“Đi ngang qua.”

“Tôi cũng đi ngang qua.”

“Thật là đi ngang qua.”

“Còn rất trùng hợp, các cô thế mà cùng nhau đi ngang qua văn phòng tôi ở góc khuất tầng lầu này.” Ash bĩu môi, quay đầu nhìn về phía Sonia: “Sonia, buổi chiều có công việc gì không?”

“Có.” Sonia lập tức trả lời, “Tôi buổi chiều muốn cùng người của tổ dự án ba —”

“Hoãn lại đi, cô bây giờ theo tôi ra ngoài một chuyến,” Ash ngẩng đầu sải bước vượt qua các nàng, đi đến trước cửa thang máy hô: “Mau theo lên đi, còn ngẩn người làm gì.”

“Ồ nha!” Sonia lên tiếng, đột nhiên lại quay đầu chạy về văn phòng của mình: “Chờ một chút, tôi về lấy túi!”

Mọi người cứ như vậy đưa mắt nhìn hai người họ rời đi, sau đó ánh mắt lại tập trung vào Wesser.

“Ash đồng ý cô sao?” Vichy hỏi.

“Cô cũng chỉ chú ý loại chuyện thấp kém này sao?” Wesser mặt không biểu cảm liếc nàng một cái, “Thật sự là ao ước cô nha.”

Dứt lời Wesser quay người rời đi, những người khác vội vàng đè lại Vichy đừng để nàng nổi giận. Lúc này Wesser dừng bước lại, lại bổ sung một câu: “Chờ hai người họ trở về, sẽ có tin tức trọng đại tuyên bố.”

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Hợp Pháp Tu Tiên, Dựa Vào Cái Gì Gọi Ta Ma Đầu?
Quay lại truyện Sổ Tay Thuật Sư
BÌNH LUẬN