Bóng đêm dần buông, mưa nhỏ lất phất rơi, tí tách bên hiên.
Trong nhà, đám thợ sơn sửa đã cáo từ rời đi, chỉ còn lại hai sư đồ quây quần trong gian đan phòng nhỏ bé, giữa dãy phòng rộng lớn có thể chứa đến mấy trăm người. Lục Hành Chu lấy ra mấy viên linh thạch từ Đan Hà Bang, bày một cái tụ linh trận đơn giản quanh lò luyện đan đang cháy bập bùng.
Hai sư đồ ngồi khoanh chân tu luyện, chẳng mấy chốc, linh thạch đã mất hết linh khí, trở nên ảm đạm vô quang.
Đây là một cái tụ linh trận chất lượng cao, tốn không ít linh thạch để bày, vậy mà trong nháy mắt đã bị hút sạch.
Nếu có người ngoài tinh ý quan sát, sẽ phát hiện Lục Hành Chu thực tế chỉ hấp thu một phần nhỏ linh khí, phần lớn đều tiến vào thân thể bé nhỏ của A Nhu.
Chỉ mới mấy ngày, số linh thạch hắn vất vả kiếm được từ Đan Hà Bang đã tiêu hao gần hết. Đúng là kiếm được bao nhiêu tiền cũng không đủ cho cái Thôn Kim Thú này nuốt.
A Nhu là người mở mắt trước.
Cửa sổ không khép chặt, gió thu mang theo hơi nước mưa cuốn vào phòng, có chút se lạnh.
A Nhu chống cằm, ngắm nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của sư phụ đang ngồi khoanh chân nhắm mắt, vẫn bình thản ôn hòa như vậy. Nhưng nàng vẫn cảm thấy, từ khi sư phụ về Hạ Châu, trong lòng cũng giống như thời tiết này, ẩn chứa một nỗi túc sát.
Kia là một con ác quỷ bò ra từ địa ngục, trở về để báo thù. Bên ngoài sư phụ có thể giả vờ phong độ thế nào, nhưng vừa về đến nơi này liền kiềm chế sát ý ngút trời.
A Nhu năm nay căn bản không phải sáu tuổi, nàng đã mười tuổi rồi. Cái gọi là chuyện cũ mười năm trước, nàng chính là người đã tự mình trải qua. Chỉ là do thể chất đặc thù, ăn bao nhiêu đồ cũng không lớn nổi, nhất định phải dùng đan dược phẩm chất cao mới được, bởi vậy vô cùng khó nuôi, nhìn nhỏ hơn tuổi rất nhiều.
Lục Hành Chu vắt óc tìm kế kiếm đan kiếm tiền, phần lớn đều cho cái Thôn Kim Thú bốn chân này ăn, trải qua muôn vàn khó khăn mới nuôi lớn được như vậy.
A Nhu không chỉ có thể chất đặc thù, những phương diện khác cũng rất khác thường. Tựa như khi còn nằm trong tã lót, mọi chuyện xảy ra nàng đều biết rõ mồn một.
Năm đó nuôi nàng, Lục Hành Chu cũng chỉ mới chín tuổi.
Năm đó hắn tên là Hoắc Thanh.
Tuy cũng họ Hoắc, nhưng Hoắc là một họ lớn trong thôn, chẳng liên quan gì đến Hoắc Gia.
Thịnh Nguyên Dao tuy đã hỏi Hoắc Gia có ức hiếp người trong thôn kết xuống thù hận hay không, nhưng cuối cùng vẫn chỉ hướng ánh mắt về Hoắc Thất công tử. Dù sao nếu Hoắc Thương trả thù mới có ý nghĩa, mới là một vở kịch hào môn ân oán được cả quan phủ lẫn dân gian hoan nghênh, đặc biệt thu hút khách.
Những kẻ bị tùy tiện bỏ qua, bị ức hiếp, không có cố sự, không có điểm nhấn, chẳng ai quan tâm.
Dù cho cả nhà mười mấy người của họ đều chết hết, thi thể được bọc sơ sài bằng vải rách, ném xuống sau núi, cũng chẳng ai đoái hoài.
Trong số đó, có một đứa trẻ chín tuổi còn sót lại chút hơi tàn, lại càng không ai quan tâm.
Nếu có ai đó chịu khó nhìn một chút, sẽ phát hiện ở khe núi giữa hậu sơn của Hoắc trạch và Đan Hà Sơn, trong đất chẳng biết từ khi nào "mọc ra" một đứa bé. Hoắc Thanh khi bị ném xuống, đã lăn vào cạnh hài nhi, răng va vào đầu nhỏ của hài nhi, khiến máu chảy ra và dính vào miệng.
Hoắc Thanh, vốn đã sắp chết, không hiểu sao lại sống lại. Mở mắt nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử trước mặt đang khóc lớn, không biết do kích thích tiềm năng thế nào, lại gắng gượng ôm hài nhi bò lên Đan Hà Sơn, ngã xỉu ngay trước cổng đạo quán.
Nhưng không có chuyện một lão đạo sĩ tốt bụng nhận nuôi bọn nhỏ.
Lão đạo sĩ quả thật đã cứu sống Hoắc Thanh, nhưng không phải để nhận nuôi, mà vì hắn thấy một đứa trẻ đáng lẽ phải chết thấu như thế này sao có thể sống sót, còn leo lên núi được, nên nổi hứng thú. Thế là hắn dùng các loại dược vật tra tấn Hoắc Thanh trong hai năm, biến hắn thành dược nhân.
Để đối phó với việc quan phủ kiểm tra nhân khẩu, lão đạo sĩ đã làm giấy tờ cho hắn, biến hắn thành một truyền nhân Đan Hà Quan chính thống.
Hai năm sống trong cực hình như vậy, thân thể Hoắc Thanh bị giày vò như vải rách. Cái chân gãy vốn có thể chữa khỏi nếu được cứu chữa kịp thời, giờ đã mất hết hy vọng.
Để dược nhân không chết quá dễ dàng, lão đạo sĩ cũng dạy cho Hoắc Thanh một chút căn bản tu hành.
Còn nhỏ đã bị gãy chân, thể chất lại bị phá đến loạn thất bát tao, tương đương với việc đoạn tuyệt con đường võ tu mà hắn đã học từ nhỏ. Chỉ có thể cân nhắc chuyển sang tu đạo pháp, nhưng cũng gặp rất nhiều trở ngại.
Bởi vì khi khí cơ vận chuyển trong cơ thể, thiếu kinh lạc ở chân, nhất định sẽ không đạt được Dũng Tuyền. Trên có thể ứng thiên, nhưng dưới không chạm đất, không thể hoàn thành đại chu thiên. Thêm vào đó, thể chất quá kém, việc tu hành linh khí này chung quy khó mà thành tựu.
Huống chi đạo pháp còn cần ngộ tính và tư chất hơn nữa, không phải muốn học là có thể học được.
Nhưng Hoắc Thanh vẫn rất trân trọng cơ hội này. Làm dược nhân thì khổ, nhưng chân gãy thì không thể mang A Nhu rời đi. Rời đi cũng rất dễ bị Hoắc Gia phát hiện, chi bằng cứ ở lại đây chịu đựng, còn có thể học tập. Thế là hắn lặng lẽ học tập trong các loại thí nghiệm thuốc và cực hình, đồng thời tiết kiệm từng bát cháo loãng ít ỏi để nuôi A Nhu.
Tiểu Nhu Mễ Đoàn Tử, mở đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn hắn, là chút ấm áp duy nhất của Tiểu Hoắc Thanh trong cái địa ngục trần gian này.
Ban đầu A Nhu không lớn được, lão đạo sĩ cho rằng do thiếu dinh dưỡng nên rất bình thường, không để ý lắm, dù sao cũng chết yểu trong vài ngày thôi, cần gì quan tâm. Ai ngờ vật nhỏ lại có sức sống ngoan cường, thật sự sống được. Chỉ là sau hai năm vẫn bé tí, hoàn toàn ngừng phát triển, cuối cùng cũng khơi gợi sự tò mò của lão đạo sĩ, hắn định bắt A Nhu làm nghiên cứu.
Hành động này đã triệt để chọc giận Hoắc Thanh.
Hai năm qua, Hoắc Thanh luôn nhẫn nhục chịu đựng, khiến lão đạo sĩ mất cảnh giác. Hắn không biết rằng Hoắc Thanh khi còn bé đã có nền tảng về trận pháp, trong hai năm qua lại học trộm các hệ thống của hắn, đã lén lút phân tích rất nhiều thủ đoạn độc môn của hắn.
Nhân lúc lão đạo sĩ nhập định sâu, Hoắc Thanh lặng lẽ phá hủy pháp trận phòng hộ mà hắn bày ra, dùng một con dao phay dễ như trở bàn tay chém đứt cổ lão đạo sĩ.
Đáng tiếc lão đạo sĩ tuy không phải tu tiên giả mạnh mẽ gì, nhưng cũng có Thất Bát phẩm tu vi, trước khi chết phản kích không phải là thứ mà một thân thể vải rách như hắn có thể chịu được.
Cổ đã bị chém đứt, máu lão đạo sĩ phun trào, huyết tiễn cũng có thể lấy mạng hắn.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay trắng như ngọc phất qua, ngăn trở huyết tiễn. Giọng nói thanh thúy động lòng người vang lên bên tai hắn: "Tiểu đệ đệ thú vị đây... Ngươi vốn nên chết hai lần rồi, đây là lần thứ ba..."
Hoắc Thanh quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp vừa giận vừa vui của một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi.
Như một tia sáng chiếu vào địa ngục u ám.
Chết hai lần? Một lần là Hoắc Gia giết chết, còn một lần là... kiếp trước xuyên đến đây?
Hoắc Thanh hít một hơi thật sâu: "Cô nương là..."
"Ta là Xa Mệnh Nhân." Đôi mắt thiếu nữ đảo quanh: "Ngươi vốn nên mất mạng, ta cho ngươi mượn một cái, đến một ngày nào đó ngươi phải trả lại cho ta."
(người cho vay mạng)
Hoắc Thanh trầm mặc một lát: "Cô nương đã cứu ta, mạng của ta vốn dĩ là của cô nương, cô nương muốn lấy lúc nào cũng được."
"Ừm... Ngươi ở trên núi này bao lâu rồi?"
"Hai năm."
"Có nghe lão đạo sĩ này nhắc đến đan dược gì không?"
"Hắn mỗi ngày đều luyện đan, cô nương muốn hỏi loại nào?"
"Ừm... dĩ nhiên là loại cấp bậc rất cao, ăn vào có thể trực tiếp phi thăng thành tiên ấy."
"Nếu hắn có loại đan đó, đã không chỉ có Thất Bát phẩm tu hành, cũng không chết trong tay ta." Hoắc Thanh mặt không đổi sắc: "Có lẽ nằm mơ hắn cũng muốn luyện loại đan đó, làm mọi thứ há chẳng phải vì điều đó?"
"À..." Thiếu nữ cười hì hì: "Nghe cũng có lý, ta cảm thấy so với nơi này, Hoắc Gia có vẻ có khả năng hơn. Quẻ bói hẳn là có chút sai sót."
Hoắc Thanh lập tức giật dây: "Vậy sao cô nương không đến Hoắc Gia tìm kiếm?"
"À... Hoắc Gia rất mạnh, hiện tại ta không muốn trêu chọc." Thiếu nữ cười nói: "Ta trốn nhà đi, muốn làm một phen sự nghiệp riêng, đang thiếu nhân thủ. Ta thấy ngươi còn nhỏ mà ra dáng người lớn, rất thú vị, đến giúp ta thế nào?"
Thấy nàng không tìm Hoắc Gia gây phiền phức, Hoắc Thanh có chút tiếc nuối thở dài: "Nếu mạng của ta là của cô nương, cô nương bảo ta đi đâu ta đi đó, chỉ có một điều kiện là cho ta mang theo A Nhu."
Thiếu nữ quay đầu nhìn Tiểu Đoàn Tử trong tã lót, trong mắt cũng có mấy phần yêu thích: "Đương nhiên được."
Hoắc Thanh gật đầu, bắt đầu lục lọi đồ vật trong ngực lão đạo sĩ.
Thiếu nữ hứng thú nhìn hắn móc ra công pháp bí tịch, đan dược, thậm chí còn có một tờ khế đất.
Hoắc Thanh đưa hết cho nàng: "Không có gì báo đáp, đây là tạ lễ."
"Không cần, ngươi giữ lấy đi... Về sau ngươi chính là tiểu đệ của ta, ta tên là Nguyên Mộ Ngư, còn ngươi?"
"… Lục Hành Chu."
Duyên mộc cầu ngư, lục địa hành chu.
(Trèo cây tìm cá, đi thuyền trên cạn.)
Ngư tỷ tỷ là sự sống mới của sư phụ, nhưng sư phụ là mệnh của A Nhu.
.....
"Phanh!" Một tiếng vang lớn, cửa sổ đan phòng bị phá tan, hồi ức của A Nhu cũng như chiếc gương vỡ vụn, trở về hiện thực.
Ngẩng đầu nhìn lại, một điểm hàn quang trong màn mưa thu vụt đến, nhắm thẳng vào Lục Hành Chu đang ngồi nhắm mắt nhập định bên lò luyện đan.
Lục Hành Chu duỗi hai ngón tay, chẳng biết từ khi nào đã kẹp lấy một lá bùa, không lửa tự cháy.
Hàn quang không thể đến gần Lục Hành Chu, A Nhu vung tay áo, đã chặn nó lại, chỉ là một chiếc phi tiêu.
Cùng lúc đó, bùa cháy hết.
Bầu trời đêm lóe sáng kinh lôi, một đạo thiểm điện bổ thẳng xuống. Ngoài cửa sổ, một bóng đen đang muốn bỏ chạy, nhưng sao có thể thoát khỏi tốc độ của lôi đình?
"Oanh!" Một tiếng, tia sét chuẩn xác bổ vào thân bóng đen, bóng đen hét thảm: "Lục Hành Chu! Ngươi, ngươi căn bản không phải Bát phẩm Đạo Tu, ngươi dám giấu Diêm Quân chuyện tu hành! "
"Ta không giấu diếm bà ta điều gì, chỉ là giấu bọn ngu xuẩn như các ngươi thôi."
"Ta phụng mệnh Diêm Quân đến đây, ngươi dám giết ta! "
"Ngươi nói ngươi ngay cả tu vi của ta cũng không biết, sao dám mạo danh là người của bà ta điều động?" Lục Hành Chu thản nhiên nói: "Dám giả truyền mệnh lệnh của Diêm Quân trước mặt ta... đúng là giống chủ nhân của ngươi, ngu mà không tự biết."
Kẻ kia kêu la thảm thiết, khàn cả giọng: "Ngươi... Ngươi dựa vào cái gì mà kết luận ta là giả truyền! Mau thả ta! Nếu không... Á!"
Âm thanh càng nhỏ dần, trong chốc lát đã sắp chết.
Trong khoảnh khắc hấp hối, bên tai hắn vang lên tiếng thở dài của Lục Hành Chu: "Ta và bà ta chưa bao giờ có hiềm khích... Ta rời đi cũng không phải vì chủ tử của ngươi gièm pha ly gián, chỉ là vì... bà ta không yêu ta mà thôi."
Ngoài cửa sổ đã không còn tiếng động.
A Nhu bò dậy, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nước mưa xối lên thi thể, tựa như Hóa Thi Thủy, dần dần ăn mòn thi thể không còn gì, đến cả tro cũng không để lại.
A Nhu không biết kẻ kia trước khi chết có nghe thấy câu nói cuối cùng kia không, hi vọng là không, nếu không trước khi chết còn phải phun ra một ngụm máu, thật là đáng thương.
"Sư phụ, lần này sao không trả về như trước đây, không quan tâm đến hương hỏa tình sao?"
"Đám người này đã tìm đến tận Hạ Châu, trả về chỉ gây ra vô vàn phiền phức. Ta ở Hạ Châu có việc rất quan trọng, không có thời gian rảnh đối phó với đám ngu xuẩn chỉ biết tranh đấu."
"Vậy Ngư tỷ tỷ giận thì sao?"
"Tiên lộ cao xa... Ánh mắt của Nguyên Mộ Ngư căn bản không thể rơi vào những phàm phu tục tử như chúng ta dù chỉ một khắc, bất kể là ai." Lục Hành Chu thở dài: "Ngày mai lại phải nhờ người sửa cửa sổ, tốn tiền."
"Xí, vô vị." A Nhu vừa nhìn là biết gã đàn ông này lại đang đánh trống lảng, chẳng qua là không liếm được mỹ nhân thôi mà, còn làm ra vẻ thần bí.
Ngư tỷ tỷ đẹp thì đẹp, mặt lại không tròn bằng A Nhu.
Lò luyện đan rung nhẹ, đan hương tràn ngập.
Ba viên đan hoàn vàng óng nổi lên, linh khí ẩn chứa khiến A Nhu suýt chút nữa say ngất.
Thất phẩm Dưỡng Phách Đan, một lò ba đan, phẩm chất... cực phẩm.
A Nhu chảy cả nước miếng.
Lục Hành Chu nhưng vẫn rất không hài lòng với bản thân, thất thần nhìn đống phế thải trong lò, thấp giọng tự nhủ: "Phế hai viên... Thực lực vẫn chưa đủ."
A Nhu nói: "Đã rất lợi hại rồi sư phụ. Đan Sư Thất phẩm luyện đan Thất phẩm, con chưa thấy ai có thể ổn định luyện ra cực phẩm, còn luyện ra nhiều viên như vậy."
"Nhưng nếu thỏa mãn với điều đó, ta làm sao đột phá Lục phẩm được?"
"Ách..."
"Thất phẩm cuối cùng cũng chỉ là Hạ tam phẩm, vẫn còn thiếu chất lượng. Muốn thật sự chữa lành chân ta, nhất định phải đột phá đến Lục phẩm, mới có tia hy vọng…" Lục Hành Chu thở dài: "Còn về thời cơ đột phá... Hy vọng Hoắc Gia đừng làm ta thất vọng."
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nô Lệ Bóng Tối
ariknguyen
Trả lời1 tuần trước
ad dịch bộ này đi ad
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tuần trước
ok