Cuối cùng, dù là trong di vật của Hoang Dạ hay Lâu Tú, đều không thể phát hiện bất cứ manh mối rõ ràng nào để tiếp tục truy tìm nguồn gốc sự việc.
Muốn đi sâu hơn, chỉ có thể tìm ra hung thủ.
Rốt cuộc là ai? Tình hình Thần Sơn chỉ có Phượng tộc là rõ tường tận nhất, Đông Thắng chỉ tham gia ở mức độ hạn chế, cũng chỉ có thể để Phượng tộc tự điều tra.
Đông Thắng đã bí mật điều động người nghi ngờ Phượng Tỳ. Sau này ngẫm lại, lại cảm thấy khả năng không lớn, nếu Phượng Tỳ thật sự thao túng Phượng tộc giở trò, thì bên này không thể nào bắt được Hoang Dạ và Lâu Tú. Hơn nữa, việc Hoang Dạ đột ngột bỏ trốn trước đó rõ ràng là do có ám tuyến mật báo.
Những tình huống trên là do người dẫn đầu đội ngũ bí mật của Đông Thắng, sau khi mang di hài và di vật của nghi phạm về Đông Thắng Vương Đình, đã gặp Hữu Bật Hầu Giáp Hoàn và người thân cận của Vương Hậu để bẩm báo chi tiết.
Sau khi vị thủ lĩnh kia lui ra, Giáp Hoàn đi vòng quanh hai thi thể yêu tu đã hiện hình, tự mình kiểm tra vết thương. Cuối cùng, sự chú ý của ông ta đổ dồn vào mấy con Câu Hồn Đại kia.
Phu nhân mặt tròn vận cung trang từ từ nói: "Trong tình huống hai nghi phạm bị phong bế tu vi, muốn giết bọn chúng dễ như trở bàn tay. Vấn đề là, toàn bộ Thần Sơn đã tiến vào trạng thái báo động cao độ, ngay cả việc tiếp cận đại lao cũng khó khăn, huống hồ là xông vào trong lao giết người diệt khẩu, còn có thể giết cả thủ vệ. Quả thực có thể là người trong Phượng tộc làm, mà lại rất có thể là cao tầng Phượng tộc."
Một cung nữ mặt trái xoan đang cầm ngọc giản ghi chép nói: "Như vậy nói đến, chuyện phòng riêng của nương nương không phải do Sư Xuân làm sao?"
Giáp Hoàn cầm một con Câu Hồn Đại lên lật xem, nói: "Việc đó có phải do hắn làm hay không không quan trọng. Quan trọng là, rốt cuộc Ma đạo làm những việc này là có mục đích gì?"
Nghi phạm bị diệt khẩu, manh mối bị chặt đứt, không ai có thể đưa ra đáp án...
Trăng tỏa ánh xanh, trong lầu các cổ kính, ánh đèn sáng tỏ. Hồng y nữ đang nằm ghế thưởng thức không khí, lật giở sách, bị A Lan vội vã đến bẩm báo làm hỏng tâm cảnh.
"Tất cả đều đã chết?"
Hồng y nữ nghe báo, bỗng buông sách, ngồi dậy chất vấn.
Dù là Hoang Dạ hay Lâu Tú, đều là những kẻ Sư Xuân từng nói với nàng, bảo nàng tiếp cận.
A Lan cũng đành chịu nói: "Sau đó mới điều tra rõ, là người bí mật của Đông Thắng Vương Đình cùng Phượng tộc âm thầm bàn bạc xong, đột nhiên động thủ. Người chúng ta theo dõi muốn phản ứng cũng không kịp. Thân phận Hoang Dạ bại lộ, không thể nghi ngờ là Ma đạo. Sau khi hai người bị bắt, nhân mã Đông Thắng muốn mang người đi, Phượng Tỳ muốn giữ lại thẩm vấn trước rồi nói. Ngay lúc hai bên giằng co không xong, có kẻ đã thừa cơ diệt khẩu hai người ngay dưới mắt bọn họ."
Hồng y nữ đứng dậy, không xỏ giày, chân trần đi đi lại lại, suy tư, lẩm bẩm: "Kẻ ngươi theo dõi bị diệt khẩu, kẻ ngươi được lệnh bắt là Ma Thập Lục, dùng chúng vây bắt, lại để hắn chạy. Gần đây những việc ngươi làm, hình như không có gì là có thể hoàn thành."
Lời này vừa nói ra, A Lan muốn nói lại thôi, lời giải thích đến miệng lại nuốt vào. Trong lòng nàng cũng cảm thấy ấm ức, không nói những cái khác, chỉ riêng Ma Thập Lục, có thể hai lần thoát khỏi tay Kiếm Thánh Phất Khuyết, há có thể đơn giản.
Trong đại lao tối tăm, Sư Xuân pháp lực bị phong bế nên không thể khoanh chân tĩnh tọa điều tức, chỉ có thể dựa vào ngồi ở góc tường làm hao mòn thời gian, không biết bên ngoài ngày đêm trôi qua bao lâu.
Không biết bị nhốt mấy ngày, đang mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh thì chợt có gió thổi qua mặt.
Trong lao ở đâu ra gió? Sư Xuân đột nhiên tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy ngoài lao lung đứng một người cao lớn mặc áo choàng đen bịt mặt. Trang phục và thân cao đều rất quen thuộc, hiển nhiên chính là Ngư Huyền Binh.
Nhưng, đây chính là lao lung giam giữ trọng phạm của Đông Thắng Vương Đình, phòng giữ nghiêm ngặt, Ngư Huyền Binh làm sao tiến vào?
Hắn vội vàng bò dậy, đi đến trước lao lung, chần chờ nói: "Ngươi..."
Đối phương thấp giọng nói: "Thanh Khâu đã đi qua."
Giọng nói này, cùng với việc nói ra chuyện này, Sư Xuân nghe xong liền biết đúng là Ngư Huyền Binh không thể nghi ngờ. Hắn càng lúc càng ngạc nhiên nghi hoặc nhỏ giọng hỏi: "Ngươi vào bằng cách nào?"
Ngư Huyền Binh: "Ta tự có biện pháp của ta."
Sư Xuân vẫn tò mò: "Làm sao ngươi biết ta bị giam ở đây?"
"Nơi giam giữ quan nhân địa phương bên này đơn giản cũng chỉ là mấy chỗ này." Ngư Huyền Binh nói xong nhìn quanh bốn phía, "Cùng tám trăm năm trước không có gì thay đổi, vẫn như cũ."
Sư Xuân nghe xong liền đã hiểu, hóa ra tên này cũng không phải lần đầu tiên đến nơi này, người ta tám trăm năm trước liền không biết đã đến làm gì. Đoán chừng người ta cũng sẽ không nói rõ, hắn lúc này hỏi chính sự: "Hai kẻ bị bắt kia đã được giải quyết?"
Ngư Huyền Binh: "Không có bắt được, người tại Thần Sơn bị bắt lúc, thấy có cơ hội, sợ mang về bên này đụng phải cao thủ chân chính không tiện ra tay, liền trực tiếp tại chỗ giải quyết. Tóm lại không có làm trái ý đồ ngươi dặn dò."
Sư Xuân cảm thấy mờ mịt. Bên kia tại chỗ bắt người, vị này tại chỗ ám sát? Độ khó trong đó, hắn suy nghĩ một chút, có chút không biết là làm sao làm được, nghi vấn hỏi: "Ngươi không có bại lộ?"
Ngư Huyền Binh: "Không có, yên tâm, những kẻ thấy ta đều đã chết. Về sau, kẻ nào tiết lộ ta từ Minh giới ra cũng sẽ chết."
Câu nói cuối cùng rõ ràng ẩn chứa ý vị uy hiếp.
Sư Xuân có chút không khống chế nổi biểu cảm trên mặt, nhếch miệng, lộ ra răng cấm. Hôm nay mới xem như chân chính lĩnh giáo sự lợi hại của sát thủ đệ nhất tu hành giới, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Đồng thời, lại có chút tiếc hận, xác nhận Hoang Dạ đã chết.
Thật sự là ma khí trong cơ thể Hoang Dạ quá dồi dào, vốn định giữ lại tự mình hưởng dụng, mãi đến khi hồng y nữ nói ra việc hắn lấy được phòng riêng của Đông Thắng Vương Hậu, biết là làm quá mức, vì mạng sống, hắn mới không thể không dùng Hoang Dạ làm con cờ thí.
Dù sao Ma đạo còn có rất nhiều, mạng mình chỉ có một.
Vì mạng sống, hắn lại tiếp tục xác nhận nói: "Thứ ngươi đặt trong phòng Hoang Dạ, đã giấu kỹ chưa?"
Ngư Huyền Binh: "Không có giấu kỹ, thấy có cơ hội, tiện tay bỏ vào túi càn khôn tùy thân của hắn. Điều này hẳn là đáng tin cậy hơn việc giấu trong phòng hắn để vu oan chứ?"
Mặc dù Sư Xuân không nói với hắn là muốn vu oan, nhưng hắn lại không ngốc, xem xét chính là muốn chơi trò vu oan hãm hại.
"..." Sư Xuân ngừng lại, ngậm miệng.
Hắn nguyên bản cảm thấy là hết sức khó khăn, lo lắng sẽ có sai sót, không ngờ đối phương lại dùng tiêu chuẩn cao hơn để hoàn thành.
Kỳ thật lúc ấy đưa ra kế hoạch này, hắn còn có chút lo lắng đối phương có thể hay không hoàn thành, muốn cùng đối phương thật tốt bàn bạc một chút, xem có gì cần sửa đổi. Ai ngờ đối phương nghe kế hoạch xong liền chỉ "Ừ" một tiếng mà thôi.
Sau đó liền không có sau đó.
Đây chính là muốn cho ngươi đi Đông Thắng Vương Đình diệt khẩu a, ngươi "Ừ" một tiếng liền xong rồi sao?
Kế hoạch ban đầu trong tưởng tượng, Đông Thắng bên kia một khi động thủ bắt người, khẳng định là muốn lập tức mang người rời khỏi địa bàn của người ta trở về địa bàn của mình, cũng không thể để Ngư Huyền Binh lao ra cứng đối cứng. Thật muốn miễn cưỡng, đoán chừng thực lực của Ngư Huyền Binh cũng quá sức.
Nhưng mặc hắn lại thế nào lo lắng, lại thế nào truy vấn, người ta đều ôm cánh tay trước ngực một bộ ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Để cho người ta thật xấu hổ, hết lần này tới lần khác không tin người ta còn không được.
Lúc này Ngư Huyền Binh rõ ràng cũng không muốn cùng hắn kéo dài chuyện này, thông báo qua sự tình thành công là được. Hắn cũng mở miệng nói ra mục đích lần này: "Nói cho ngươi một tiếng, hôm nay là ngày cuối cùng của mười ngày. Qua hôm nay, ta còn thiếu ngươi một cái mạng. Ngươi đã nghĩ kỹ giết ai chưa?"
Sư Xuân ngừng lại, có chút dở khóc dở cười. Hóa ra vị này mạo hiểm chạy tới chỉ vì nói chuyện này. Lúc này hắn thở dài nói: "Việc này, ta ra ngoài rồi hãy nói không được sao?"
Ngư Huyền Binh: "Ta không biết ngươi còn có thể sống sót ra ngoài hay không. Giết người ta đi, cứu ngươi ra ngoài làm không được, nhất là nơi này. Ta tới nhắc nhở ngươi, ngươi bây giờ không nói dễ giết người nào, ngươi sau khi chết món nợ này coi như là thanh toán xong."
Sư Xuân mỉm cười nói: "Yên tâm, không có nắm chắc ra ngoài, ta cũng sẽ không thúc thủ chịu trói."
Ngư Huyền Binh: "Ngày cuối cùng, còn muốn làm gì?"
Sư Xuân suy nghĩ một chút, nói: "Tình huống trước mắt, không thể lại kéo thêm bất cứ nghi ngờ nào, một động không bằng một tĩnh."
Đã như vậy, Ngư Huyền Binh cũng liền không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Sư Xuân trơ mắt nhìn đối phương từng bước một tan biến trong lối đi nhỏ tối tăm mà thị giác có thể chạm tới. Mặc dù không biết người ta là làm thế nào rời đi, nhưng bản lĩnh có thể ra vào tự nhiên trong trọng địa lao ngục này, hắn là thật bội phục.
Ý nghĩ tạo cơ hội để Ngô Cân Lượng thi triển 《Chư Tướng Công》 học công pháp của đối phương, trong lòng hắn cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Những ngày tiếp theo, hắn tiếp tục trong lồng giam không biết đêm cùng trắng mà hồ đồ trôi qua, lại không biết bên ngoài nhà tù rất nhiều người đã bị hắn quấy nhiễu không được an bình.
Liên lụy tới Ma đạo, Hoang Dạ bị diệt khẩu, Phượng tộc quả thực khó mà rửa sạch tình nghi, cũng dẫn đến Phượng Tỳ càng ngày càng kiên định quyết định trước đó, đem Bạch thị cùng các thành viên Cực Hỏa Tông bị bắt giao cho Đông Thắng Vương Đình để bàn giao.
Nhưng đối với Bạch thị còn tính là niệm chút tình cũ, chủ yếu là bởi vì Khải mỗ mỗ.
Khải mỗ mỗ được biết toàn tộc muốn được đưa đi Đông Thắng Vương Đình sau khi kinh hãi, vì thế cầu khẩn gặp Phượng Tỳ một mặt, tại chỗ quỳ xuống dập đầu khẩn cầu, nguyện một mình đi tới, khẩn cầu không muốn liên lụy tộc nhân.
Nể tình ân dưỡng dục của nàng, Phượng Tỳ cuối cùng lui nửa bước, lúc sự việc xảy ra, tất cả nhân viên Bạch thị ở Thần Sơn đều bị giao cho Đông Thắng Vương Đình thẩm vấn, mặt khác tộc nhân Bạch thị đều được buông tha.
Cực Hỏa Tông cũng bị Đông Thắng Vương Đình giày vò đau cả đầu, bởi vì trong lời khai của Sư Xuân, liên quan đến Ấn Thiên Lục cùng Giang Du Nhi đám người truy sát Sư Xuân.
Ấn Thiên Lục là đệ tử Cực Hỏa Tông, Giang Du Nhi một đám thì có thể là Ma đạo. Cực Hỏa Tông chạy đến Đông Thắng Vương Đình bên này cứu người không thành, ngược lại lâm vào phiền toái không rõ ràng, dẫn đến phải dùng hết khả năng chu toàn.
Những kẻ trên đều bị động giày vò, còn có kẻ chủ động giày vò, ví như Đông Thắng Vương Đô Quán Nam công tử. Gần đây vì nghĩ cách cứu viện Sư Xuân, hắn đã thật sự bốn phía bôn ba đi quan hệ, có thể nói đã chạy khắp lượt những mối quan hệ mình có thể dùng tới.
Nhưng những mối quan hệ ngày xưa kia, lần này phần lớn đều đối với hắn tránh như rắn rết, khiến hắn có tiền tặng lễ cũng không đưa ra được.
Một số người nhớ chút giao tình đã tự mình nói rõ với hắn, rằng người lớn trong nhà đã bàn giao, việc này không thể nhúng tay, cũng không xen tay vào được.
Hắn nhiều lần đi bái phỏng Hữu Bật Hầu cũng là nhiều lần ăn bế môn tạ khách.
Ngay lúc hắn thực sự không còn chỗ nào để đi, đã là không biết lần thứ mấy chạy đến cổng biệt thự Hữu Bật Hầu cầu kiến, thì người gác cổng ngày xưa từng lộ diện khiến hắn mời vào, lần này đột nhiên thốt ra một câu: "Mời vào."
Tại chỗ khiến hắn ngây người, suýt chút nữa cho là mình nghe lầm. Nhìn thấy đối phương lần nữa ra dấu tay xin mời xong, hắn mới mừng rỡ như điên tạ ơn rồi cùng vào.
Trong sân sâu nơi cảnh núi, bên hồ nước biếc, Giáp Hoàn đứng chắp tay nhìn xem bóng mình trong nước. Nghe tiếng, ông quay đầu, nhìn về phía Nam công tử đang bước nhanh đến.
Hắn dĩ nhiên biết Nam công tử tìm đến mình là để làm gì. Trước đó sở dĩ không gặp, là bởi vì kết quả cuối cùng của chuyện còn chưa định ra, liền cũng không phải do hắn làm chủ. Hắn gặp Nam công tử cũng không thể đưa ra bất cứ bàn giao nào.
Bây giờ có thể gặp, tự nhiên là bởi vì sự tình đã có kết luận.
Nam công tử đến trước mặt cung kính hành lễ tự nhiên là tránh không được, đồng thời lấy ra một chiếc hộp, một kiện lễ vật nhỏ đã chuẩn bị tỉ mỉ.
Lễ vật đều là chuyện nhỏ, Giáp Hoàn phất tay để người ta cầm đi xuống, tiếp theo hỏi: "Vì Sư Xuân tới?"
Nam công tử hạ thấp người nói: "Không thể gạt được ngài, sự tình nguyên nhân bắt nguồn từ ta, vãn bối dù sao cũng phải đến nơi đến chốn. Việc này chẳng biết tại sao, các phương đều nói không rõ ràng, chỉ có thể tới quấy rầy ngài."
Giáp Hoàn: "Ngươi chạy khắp nơi ta cũng nghe nói, vì cái nho nhỏ Sư Xuân, đáng giá không?"
Nam công tử cười khổ: "Nếu là oan uổng hắn, như không giúp đỡ trả lại hắn công đạo, vãn bối về sau cũng không dễ lăn lộn."
Giáp Hoàn: "Có được hay không lăn lộn, cũng không cần lại chạy khắp nơi, vô dụng. Ngươi cứu không được hắn, đã định. Sau ba ngày, công khai vấn trảm, răn đe!"
Đề xuất Tiên Hiệp: Võng Du Tử Vong Võ Hiệp
Nguyễn Phúc Lâm
Trả lời1 giờ trước
Hic, chưa có hàng à ad ơi @@
Tulisa
Trả lời6 ngày trước
2 chương mới nhất 701 701 đọc giống đang convert quá ad ạ, câu chữ không mượt và khó hiểu so với các chương khác
ndphat8996
Trả lời2 tuần trước
chương mới nhất bị lộn xộn câu rồi ad
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tuần trước
ok
Tulisa
Trả lời2 tuần trước
Chương 694 câu chữ và nội dung lộn xộn quá ad, đọc không hiểu
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tuần trước
ok đã fix
gadk03
Trả lời3 tuần trước
ad ơi chương 685 này bị lộn xộn câu từ rồi @@
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tuần trước
ok nha
gadk03
Trả lời3 tuần trước
truyện hay và hấp dẫn quá cảm ơn ad !!!
Tulisa
Trả lời1 tháng trước
1 tuần rồi ad ơi, nay có 7 chaps không ad 😂
Tiêu Dao Tiên
Trả lời1 tháng trước
mai có ra ko ad,hóng chap tiếp lắm r
Tulisa
Trả lời2 tháng trước
Ad ơi nay cũng 5 ngày rồi, hóng 5 chaps 😂 thanks ad
Xgame Game
1 tháng trước
Hấp đc yêu hậu mới ghê
Tulisa
Trả lời2 tháng trước
5 ngày rồi ad ơi, nay có 5 chaps không ad 😂