Phát giác sát ý của Lữ Thiếu Khanh, Đoan Mộc Thanh sợ hãi đến mức suýt phát điên.
Hắn tuyệt đối không ngờ tới Lữ Thiếu Khanh lại không màng linh thạch, mà chỉ muốn lấy mạng hắn.
Hắn gầm lên: “Vì sao?”
Đến nước này, hắn còn sợ gì nữa, nếu không hỏi rõ, chỉ sợ chết không nhắm mắt.
Lữ Thiếu Khanh không đáp lời, mà chỉ liếc nhìn Nhan Hồng Vũ.
Nhan Hồng Vũ thông minh, lập tức hiểu ý, nói với Đoan Mộc Thanh: “Khi Đoan Mộc gia các ngươi âm mưu đối phó Ngọc Đỉnh Phái, chính Lữ công tử đã ra tay phá giải âm mưu của các ngươi.”
Cha con Đoan Mộc Thanh chấn kinh. Lúc này Đoan Mộc Quần cũng cuối cùng hiểu ra vì sao Lữ Thiếu Khanh khi gặp hắn lại hỏi có nhận ra hắn không, thì ra là vì chuyện này.
“Ngươi, ngươi. . . . .”
Sau khi hiểu rõ điểm này, hai cha con Đoan Mộc Thanh càng thêm sợ hãi. Đang định nói thêm điều gì, thì Lữ Thiếu Khanh đã không cho bọn họ cơ hội.
Mặc Quân Kiếm vung lên, kiếm quang lăng lệ bao phủ lấy hai người. Cha con Đoan Mộc Thanh thét thảm một tiếng rồi biến mất trong kiếm quang, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp thoát ra.
Xử lý xong cha con Đoan Mộc gia, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi trên người Ô Hùng.
Ô Hùng lúc này cũng đã mất đi thái độ thô cuồng ngày xưa, chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp, ngay cả một nam nhân cường tráng như hắn cũng phải sợ mất mật.
Phát giác sát ý trong mắt Lữ Thiếu Khanh, hắn hoảng sợ thốt lên: “Ta, ta cùng công tử không có thù oán gì chứ?”
Trước mặt tử vong, hắn nói nhanh như gió: “Dù ta có gọi ngươi là tiểu bạch kiểm, nhưng ta nào biết thân phận của ngươi, cũng là vô tình mà thôi.”
“Ngươi, ngươi không phải nói ngươi đại độ nhất sao?”
Nhan Hồng Vũ bên cạnh lại lên tiếng: “Con trai ngươi mạo phạm sư muội của Lữ công tử, đã bị giết rồi.”
Thôi rồi, con trai mình đã gây ra đại họa.
Ô Hùng hoảng sợ tột độ, liền xoay người bỏ chạy.
Nhưng dù hắn có trốn nhanh đến mấy cũng không thoát khỏi kiếm của Lữ Thiếu Khanh.
Sau khi một kiếm giết chết Ô Hùng, Lữ Thiếu Khanh bĩu môi nói: “Ta sẽ không vì ngươi gọi ta là tiểu bạch kiểm mà giết ngươi, càng sẽ không vì ngươi nói xấu ta mà ra tay, ta rất đại độ...”
Đám người sau khi nghe được, nhao nhao thầm hô trong lòng: “Tuyệt đối là vì ngươi gọi hắn tiểu bạch kiểm, nói xấu hắn nên mới bị hắn hạ tử thủ!”
Cuối cùng, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi vào cha con Nhạc Tật. Nhạc Tật biết mình không thể trốn thoát, hắn ngược lại có mấy phần kiên cường: “Đã như vậy, công tử xin cho một cái chết thống khoái đi.”
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Bốn ngàn vạn mai linh thạch, cho ngươi ba ngày thời gian.”
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Nhạc Tật nhất thời không kịp phản ứng.
Con trai hắn, Nhạc Hòa Phong, liền lớn tiếng hô lên trước: “Công, công tử yên tâm, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không thiếu công tử một viên linh thạch nào.”
Kịp phản ứng, Nhạc Tật cũng vội vàng hướng Lữ Thiếu Khanh cam đoan nói: “Công tử yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để công tử thất vọng.”
Lúc này, đừng nói bốn ngàn vạn linh thạch, cho dù là bốn ức linh thạch, bọn hắn cũng phải đưa.
Cũng bởi vì vậy, trong lòng cha con Nhạc Tật ngược lại có mấy phần cảm kích đối với Lữ Thiếu Khanh.
Cảm thấy hắn không phải loại người chỉ biết thị sát.
Xử lý xong xuôi, Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay liếc nhìn đám người một chút.
Tất cả mọi người câm như ve mùa đông, không dám thở mạnh một hơi, cẩn thận nghiêm túc, chỉ sợ chọc giận Lữ Thiếu Khanh.
Gia hỏa này một lời không hợp liền khiến mọi người chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, thật khiến người ta sợ hãi.
Sau đó Lữ Thiếu Khanh dời ánh mắt lên bầu trời. Mấy vị Hóa Thần đều đang ẩn mình trong bóng tối chú ý mọi chuyện nơi đây.
Lữ Thiếu Khanh vẫy tay với bọn họ, tiếp đó mấy đạo bóng người xuất hiện trước mặt mọi người, cung kính hô với Lữ Thiếu Khanh: “Gặp qua công tử!”
Nhìn xem mấy lão nhân râu tóc bạc phơ lại cung kính với Lữ Thiếu Khanh trẻ tuổi, tất cả mọi người đều cảm thấy không hài hòa.
Nhưng đây chính là thế giới tu hành.
Thực lực vi tôn, dù ngươi là một đứa bé, chỉ cần ngươi có thực lực, tất cả mọi người đều đối đãi ngươi như tổ tông.
Đã có thể xác định Lữ Thiếu Khanh chính là tồn tại Luyện Hư kỳ, cho dù nhiều Hóa Thần cộng lại cũng không cách nào gây ra nửa điểm tổn thương cho hắn.
Các vị Hóa Thần cung kính, có người như đứa trẻ đối mặt người lớn, cẩn thận nghiêm túc mở miệng: “Không biết công tử có gì phân phó?”
Trong lòng bọn họ thấp thỏm bất an, không biết Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
Nhưng vô luận Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì, bọn hắn đều không có cách nào phản kháng. Hiện tại dù là Lữ Thiếu Khanh bảo bọn hắn đi diệt Thương Lôi Tông, bọn hắn đều phải ngoan ngoãn đi.
Bất quá Lữ Thiếu Khanh gọi bọn hắn tới, cũng không phải là muốn để bọn hắn đi diệt Thương Lôi Tông.
Lữ Thiếu Khanh gọi bọn hắn ra, chỉ là vì một chuyện nhỏ. Hắn hỏi: “Nghe nói Thương Lôi Tông là minh chủ liên minh, ở Hoàng Thành này hắn là người làm chủ, đúng không?”
“Không sai!” Mấy vị Hóa Thần gật đầu.
Lữ Thiếu Khanh hỏi: “Ta làm thịt hắn, các ngươi có ý kiến gì không?”
Ai dám có ý kiến? Cho dù là Hóa Thần có quan hệ tốt nhất với Cam Hạo Nam cũng không dám thốt một tiếng.
Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng với phản ứng của mọi người, tiếp tục nói: “Thương Lôi Tông thân là minh chủ, không đi đối phó Ma Tộc, ngược lại ở chỗ này gây nội chiến, phá hoại đoàn kết. Ta cảm thấy người minh chủ này hẳn là nên để người khác tới làm, thế nào?”
Chư vị Hóa Thần liên tục gật đầu: “Hết thảy nghe theo ý của công tử.”
Người có tâm tư linh hoạt một chút, tranh thủ thời gian nịnh nọt nói: “Công tử tới làm minh chủ là phúc của Đông Châu.”
“Nghĩ hay lắm!” Lữ Thiếu Khanh nhìn vị Hóa Thần kia như nhìn thằng ngốc một chút: “Loại việc phá sự này cho ta tiền lương ta cũng không làm.”
Lần này đến lượt đám người nghi ngờ, ngươi không làm minh chủ, ai tới làm?
Lữ Thiếu Khanh chỉ chỉ Nhan Hồng Vũ bên cạnh nói: “Cô nương này tuổi không lớn lắm, năng lực rất mạnh, xử lý Nhan gia đâu ra đấy.
Ta cảm thấy nàng tới làm minh chủ là tốt nhất, đây mới là phúc của Đông Châu, các ngươi có ý kiến gì cứ việc nói.”
Xách?
Ngu xuẩn mới dám xách, muốn chết cũng không phải dạng này tìm cách.
Tro cốt của Cam Hạo Nam bây giờ còn đang phiêu tán trong không trung kia kìa.
Người có tâm tư linh hoạt lập tức cảm thấy mình đoán được Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
Ẩn cư phía sau màn, điều khiển chỉ huy, Nhan Hồng Vũ chỉ là con rối của hắn.
Cho nên mấy vị Hóa Thần này càng thêm không có ý kiến.
Một vị Luyện Hư kỳ đại lão tới làm minh chủ phía sau màn, là chuyện cầu còn không được, bọn hắn còn ước gì đây, ai dám có ý kiến?
Lữ Thiếu Khanh lại hỏi các tu sĩ khác: “Các ngươi có ý kiến gì không? Có ý kiến liền nói, ta người này rất dân chủ.”
Dân chủ?
Đám người im lặng.
Nhìn ngươi thế nào cũng không giống.
Mấy vị Hóa Thần ngưu bức hống hống còn không dám thả một tiếng rắm, tu sĩ phổ thông ai dám có ý kiến?
Còn Nhan Hồng Vũ bên cạnh lúc này sắp khóc lên: “Công, công tử, ta...”
Đề xuất Voz: Em đã là thiên thần
hungnm001
Trả lời4 tuần trước
Chap1501 lỗi nha. Về chap đầu tạ sùng ngô thiên tung
Henry Nguyen
Trả lời1 tháng trước
chap 1501 cũng bị nhầm rồi ad, về mấy chap đầu đấy.
Henry Nguyen
Trả lời1 tháng trước
chap 1408-1409 bị nhầm rồi ad, nhầm về mấy chap hồi đầu
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ok nha
Mẩu
Trả lời1 tháng trước
1383- 1384 lỗi r add ạ
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
done
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
687 bị lỗi òi ad ơi
Nguyễn Đức
Trả lời2 tháng trước
ad ơi chương 2466 bị lỗi rồi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok
Nguyễn Đức
Trả lời2 tháng trước
ad ơi fix lại chương 2290 đi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok