Giọng Hàn Chương bình thản, nhưng lại ngập tràn bá đạo.
Mọi người đều hiểu rõ, hắn đến là vì Lữ Thiếu Khanh, những người khác không hề được hắn để vào mắt.
Không ai dám lên tiếng, dù là cường giả Hóa Thần cảnh như Địch Bỉnh Châu và Ôn Thương cũng không dám tùy tiện xen lời.
Đối với họ, Hàn Chương là một đòn đả kích hàng duy; một khi ra tay, dù liên thủ họ cũng không phải đối thủ của hắn.
Cuối cùng, thấy không ai lên tiếng, Hàn Chương khẽ nhíu mày, khó chịu hừ lạnh một tiếng: "Loài người các ngươi gan bé như chuột nhắt, tất cả đều điếc sao?"
Giọng nói như sấm sét, khiến huyết khí tất cả mọi người cuồn cuộn, những kẻ thực lực yếu kém lập tức thổ huyết tại chỗ.
Không hề khoa trương chút nào, Hàn Chương, một cường giả Luyện Hư cảnh, thậm chí không cần ra tay, chỉ cần hừ lạnh vài tiếng đã có thể khiến hoàng thành hóa thành tro bụi.
Vào thời khắc mấu chốt, Nhan Hồng Vũ vẫn là người đứng ra.
Nàng thu hết dũng khí, nén nỗi sợ hãi trong lòng, tiến lên vài bước, đối diện Hàn Chương nói: "Tiền bối, Lữ công tử đã rời khỏi nơi này rồi."
"Rời đi rồi?" Hàn Chương lập tức nhíu mày.
Nghe được Lữ Thiếu Khanh đã rời khỏi đây, dù hắn không nói gì, nhưng mọi người đều có cảm giác Hàn Chương dường như có vẻ thất vọng.
Ngừng lại vài nhịp thở, hắn nhìn những Nhân tộc đang căng thẳng nhìn mình, nhàn nhạt lên tiếng: "Đầu hàng đi, ta có thể làm chủ tha cho các ngươi một mạng."
Mấy vị Hóa Thần bên cạnh dường như có kẻ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Lời Hàn Chương vừa dứt, khiến lòng nhiều người chấn động. Có kẻ lộ vẻ đắng chát, phẫn nộ, nhưng cũng không ít người ánh mắt lóe lên, động lòng.
Nhan Hồng Vũ dù cảm thấy áp lực cực lớn, nhưng nàng vẫn giữ vẻ kiên định, lắc đầu đáp Hàn Chương: "Tiền bối, xin thứ cho vãn bối khó lòng tuân mệnh."
Hàn Chương hơi kinh ngạc: "Ngươi không sợ chết sao?"
Nhan Hồng Vũ cũng chỉ mới vài chục tuổi, đối với Hàn Chương, nàng chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa lại là một nữ nhi.
Đối mặt hắn, lại biểu lộ vẻ không sợ chết, quả là hiếm thấy.
Nhan Hồng Vũ mỉm cười, nụ cười mang theo vài phần thê thảm và bi tráng: "Dù có sợ hãi đến mấy, có những việc cũng không thể làm, chẳng phải sao?"
"Chẳng lẽ chỉ vì sợ chết mà vứt bỏ tôn nghiêm của mình, khúm núm làm một con chó sao?"
Lời này đâm thẳng vào lòng Đoan Mộc Kính Thiên, hắn đỏ mặt, không nhịn được gầm thét: "Nha đầu thối, đại nhân cho phép ngươi đầu hàng là vinh hạnh lớn lao của ngươi, ngươi đừng có không biết điều!"
Nhan Hồng Vũ thậm chí còn chẳng thèm nhìn Đoan Mộc Kính Thiên một chút.
Nếu không phải kẻ này gian xảo, thế cục chưa chắc đã tệ đến mức này.
Hàn Chương nhíu mày, không vui nói: "Ta đang nói chuyện, đến lượt ngươi chen miệng vào lúc nào?"
Hắn hừ lạnh một tiếng, Đoan Mộc Kính Thiên trong nháy mắt như gặp phải trọng kích, miệng phun tiên huyết.
Hắn hoảng sợ cúi đầu xuống, không dám nói thêm lời nào.
Nhưng oán hận trong hai mắt thì không thể nào che giấu được.
Bị đồng tộc ngày xưa xem thường, bị gọi là chó, mà chủ nhân của chó cũng chẳng đối xử tốt với hắn.
Trong lòng hắn thầm quyết tâm: "Đừng để ta tìm được cơ hội!"
Sau đó, Hàn Chương lần nữa nói với Nhan Hồng Vũ: "Ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, ngươi không đồng ý, tất cả mọi người nơi đây đều phải chết."
Vô số người trong lòng phát run. Một số người đều muốn mở miệng, nhưng Nhan Hồng Vũ vẫn kiên định không muốn tùy tiện thay người khác đưa ra quyết định.
Nhan Hồng Vũ vẫn kiên định lắc đầu: "Chỉ có một con đường chết mà thôi."
Hàn Chương thấy thế cũng không nói nhiều. Với thân phận của hắn, lên tiếng thuyết phục đã là rất nể mặt, Nhan Hồng Vũ không nể mặt. Nếu hắn còn tiếp tục thuyết phục, sẽ lộ ra vẻ yếu thế.
Hắn xoay người nói: "Động thủ đi."
Mấy vị Ma Tộc Hóa Thần, bao gồm cả Đoan Mộc Kính Thiên, cũng nhịn không được hưng phấn.
Phòng tuyến Nhân tộc trước mắt dù nhìn lên rất hùng vĩ, nhưng đối với cường giả Hóa Thần mà nói, chỉ cần tốn một chút công sức là có thể triệt để phá hủy.
Vị Hóa Thần Ma Tộc áo trắng cười lên, giọng nói âm nhu, tựa như một con rắn độc phun lưỡi: "Ha ha, Nhân tộc, Hàn đại nhân đã cho các ngươi cơ hội mà các ngươi không nắm bắt, đừng trách chúng ta."
"Hôm nay, các ngươi đều phải chết ở nơi này, dùng tiên huyết của các ngươi để tuyên cáo sự trở về của Thánh tộc chúng ta."
Mấy vị Hóa Thần khác cũng cười lên, ánh mắt tất cả đều lộ ra vẻ hung ác và tàn nhẫn.
"Ha ha..."
Bọn hắn lớn tiếng cười lên, không hề cố kỵ phát ra khí tức của mình.
Uy áp cường đại không ngừng đánh thẳng vào hoàng thành, trận pháp phòng ngự của hoàng thành không ngừng tỏa ra ánh sáng.
Đông đảo tu sĩ Nhân tộc thậm chí nghe được tiếng "rắc rắc" phát ra từ pháp trận, dưới uy áp của Hóa Thần, pháp trận lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Trời sắp sập.
Vô số người trong lòng sinh ra tuyệt vọng.
Mà lúc này, Đoan Mộc Kính Thiên lại cười ha ha một tiếng, nói với mấy vị Hóa Thần bên cạnh: "Mấy vị đại nhân, chi bằng việc này cứ giao cho ta đi."
"Giết bọn chúng, không cần làm ô uế tay của mấy vị đại nhân."
Chó săn nên có giác ngộ của chó săn.
Biểu hiện của Đoan Mộc Kính Thiên khiến mấy vị Hóa Thần Ma Tộc rất hài lòng.
"Không tệ," vị Hóa Thần Ma Tộc áo trắng hài lòng gật đầu, "Đã như vậy, cứ giao cho ngươi đi."
Mặc dù là ngữ khí hài lòng, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Đoan Mộc Kính Thiên lại tràn đầy khinh bỉ và coi nhẹ.
Đạt được cho phép sau đó, sát ý trong lòng Đoan Mộc Kính Thiên tăng vọt, khiến cả người hắn đều trở nên vặn vẹo.
Hắn một bước phóng ra, đi vào không trung hoàng thành, ánh mắt tất cả mọi người vừa sợ vừa giận nhìn chằm chằm Đoan Mộc Kính Thiên.
Kẻ phản bội thường thường còn đáng căm ghét hơn cả kẻ địch.
Đồng thời, kẻ phản bội khi giết đồng bào cũng sẽ tàn nhẫn hơn kẻ địch.
Đoan Mộc Kính Thiên dữ tợn nhìn xuống hoàng thành và doanh địa liên miên không dứt bên dưới, đã có tu sĩ Nhân tộc lén lút chạy trốn.
Đối mặt với cục diện như vậy, không có ai tin tưởng còn có kỳ tích xuất hiện.
Sĩ khí suy sụp, đấu chí mất hết, sợ hãi khiến bọn họ trở thành đào binh.
"Hừ!" Đoan Mộc Kính Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó ngưng tụ toàn lực, hung hăng vỗ một chưởng xuống hoàng thành.
Dù bị thương, nhưng thực lực hắn phát huy ra cũng không phải người thường có thể chống đỡ.
Linh lực cường đại gào thét mà xuống, tựa như Thái Sơn áp đỉnh, tất cả trận pháp hoàng thành điên cuồng bộc phát ra quang mang, dưới sự thôi động của tu sĩ ý đồ ngăn cản một chưởng này của Đoan Mộc Kính Thiên.
Sự chênh lệch thực lực quá lớn, cuối cùng vô số quang mang dập tắt, trận pháp không ngừng sụp đổ, tu sĩ không ngừng thổ huyết ngã xuống.
"Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn, phòng ngự mà Nhân tộc tốn hao tinh lực to lớn bố trí đã bị Đoan Mộc Kính Thiên một chưởng nhẹ nhõm phá hủy.
Uy lực cường đại khiến rất nhiều tu sĩ cấp thấp trong tiếng kêu thảm hóa thành một đoàn huyết vụ...
Đề xuất Voz: Khi Tôi 25
hungnm001
Trả lời4 tuần trước
Chap1501 lỗi nha. Về chap đầu tạ sùng ngô thiên tung
Henry Nguyen
Trả lời1 tháng trước
chap 1501 cũng bị nhầm rồi ad, về mấy chap đầu đấy.
Henry Nguyen
Trả lời1 tháng trước
chap 1408-1409 bị nhầm rồi ad, nhầm về mấy chap hồi đầu
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ok nha
Mẩu
Trả lời1 tháng trước
1383- 1384 lỗi r add ạ
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
done
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
687 bị lỗi òi ad ơi
Nguyễn Đức
Trả lời2 tháng trước
ad ơi chương 2466 bị lỗi rồi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok
Nguyễn Đức
Trả lời2 tháng trước
ad ơi fix lại chương 2290 đi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok