Logo
Trang chủ

Chương 1420: Thua lỗ một trăm ức

Đọc to

Linh thạch bị thôn phệ, chung quanh nổi lên mây mù trắng xóa, linh khí phun trào. Trên đỉnh đầu, tinh không lấp lánh. Nếu Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, hắn sẽ phát hiện nơi sâu thẳm xa xôi kia, phảng phất có một vầng Minh Nguyệt đang ẩn mình trong hắc ám.

Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng xuống, dù trong lòng còn vương vấn sự tức giận bất bình, vẫn bắt đầu cùng phân thân tu luyện. Cảnh giới hiện tại của Lữ Thiếu Khanh là Luyện Hư sơ kỳ. Thời gian qua hắn không hề chiến đấu nên cảnh giới chẳng chút tăng lên. Bởi vậy, lần này hắn dự định đề thăng một cảnh giới, coi như là đã chơi đủ ngày rồi, cũng nên quay lại tu luyện một phen.

"Ai, cùng người khác chiến đấu, giết mấy người, thôn phệ Nguyên Anh các loại, dễ dàng thăng cấp, còn có thể tiết kiệm tiền."

"Đáng tiếc a, ta người này yêu thích hòa bình, không muốn đánh nhau, chỉ đành ủy khuất chính mình tới đây bị ma quỷ tiểu đệ khi dễ. . . ."

Lữ Thiếu Khanh cùng phân thân ngồi đối diện nhau, cùng nhau tu luyện. Phân thân của hắn chẳng khác gì bản thể. Chung quanh mây mù tràn ngập, bao phủ Lữ Thiếu Khanh cùng phân thân. Sương trắng mịt mờ, linh khí phun trào, tựa như tiên cảnh. Chung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, thời gian chậm rãi trôi qua.

Thế nhưng, phân thân đang ngồi trước mặt Lữ Thiếu Khanh, bỗng nhiên mở bừng hai mắt, trừng trừng nhìn chằm chằm bản thể. Dường như phân thân của Lữ Thiếu Khanh đã trở thành một kẻ khác. Đôi mắt của phân thân, đen trắng rõ ràng, tỏa ra ánh nhìn lạnh lùng, vô tình.

Trước kia, bản thể và phân thân của Lữ Thiếu Khanh là một thể, cho dù ngồi đối diện nhau, hình ảnh vẫn cực kỳ dung hợp, không có chút gì không hài hòa. Hiện tại, hai hình ảnh này ngồi đối diện nhau lại như thể bị một nhát dao chém đôi, trở thành hai bức hình khác biệt. Bản thể vẫn đang nhắm mắt tu luyện, đặt mình vào trong làn sương trắng linh khí hóa thành, chân thật vô cùng. Ngược lại, phân thân tuy ngồi ngay trước mặt Lữ Thiếu Khanh, cách nhau không đến một cánh tay, nhưng lại cho người ta một cảm giác phiêu diêu hư vô, như không tồn tại.

Hình ảnh như vậy tỏa ra một cỗ khí tức quỷ dị. Phân thân bình tĩnh nhìn Lữ Thiếu Khanh, phảng phất nhìn một con kiến dưới chân, không hề có chút cảm xúc. Nếu là người thường nhìn thấy đôi mắt như vậy, chắc chắn sẽ kinh hãi đến chết. Đôi mắt này cứ như vậy lặng lẽ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, không hề động đậy, không hề chớp mắt, cũng không hề có bất kỳ hành động nào.

Tuy nhiên, cứ bị nhìn chằm chằm lâu như vậy, Lữ Thiếu Khanh dường như cảm giác được điều gì. Hắn dừng tu luyện, còn phân thân lập tức nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện với tốc độ cực nhanh. Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, nghi ngờ nhìn một lượt, nhưng không phát giác được điều gì.

Thăm dò cảm giác, cuối cùng Lữ Thiếu Khanh cũng nhận ra thứ gây khó chịu ở phía sau. Hắn quay đầu trừng mắt nhìn chiếc quan tài, quát: "Ngoan ngoãn một chút cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!"

Hai mươi năm thời gian chợt lóe lên. Lữ Thiếu Khanh cũng thuận lợi từ cảnh giới tầng một tiến vào cảnh giới tầng hai. Sau khi kiểm tra thành quả tu luyện, Lữ Thiếu Khanh nở nụ cười. Nhưng nụ cười ấy chợt tắt. Hiệu quả tốt ư? Đương nhiên là tốt, đây chính là thứ đổi lấy bằng linh thạch đó.

Trước khi rời đi, hắn làm một thủ thế với quan tài: "Tên rùa tiểu đệ!"

Sau khi Lữ Thiếu Khanh rời đi, phân thân vẫn nhắm mắt tu luyện. Thiến Ảnh lại lần nữa xuất hiện, nàng ánh mắt u tối nhìn chằm chằm phân thân.

"Vì sao lại có một cảm giác bất an?" Thiến Ảnh thì thầm tự nói. Phân thân của Lữ Thiếu Khanh cũng mang lại cho nàng một cảm giác không ổn.

Nghĩ đến hành vi của Lữ Thiếu Khanh, trên mặt tuyệt sắc nữ nhân hiện đầy hàn sương: "Tên hỗn đản tiểu tử!"

"Gã đã đáng ghét, ngay cả phân thân cũng xấu xa. . ."

Lữ Thiếu Khanh rời khỏi, trong lòng đầy ưu phiền. Vừa nghĩ tới việc mình bị ma quỷ tiểu đệ khi dễ trong phòng thời gian, Lữ Thiếu Khanh liền giận không chỗ phát tiết. Bị ma quỷ tiểu đệ nắm thóp, sau này nó nói bao nhiêu linh thạch thì phải đưa bấy nhiêu sao? Hắn chẳng lẽ không còn cách nào kiếm chác chút lợi lộc từ ma quỷ tiểu đệ nữa ư?

Nghĩ đến đây, Lữ Thiếu Khanh càng thêm ưu sầu, có loại cảm giác muốn khóc. Cái này có khác gì thua lỗ một trăm ức linh thạch đâu?

Lữ Thiếu Khanh chợt lóe đã đến sân ngoài, rầu rĩ không vui nằm dài ra. Tiêu Y nhận thấy Lữ Thiếu Khanh không mấy hào hứng, liền đến gần: "Nhị sư huynh, huynh sao vậy?"

"Ta thua lỗ một trăm ức linh thạch, ngươi không muốn chết thì đừng đến chọc ta." Lữ Thiếu Khanh tức giận nói.

Tiêu Y nghe xong, không nói hai lời, co chân chạy biến sang một bên, đồng thời ôm cả Tiểu Hắc và Đại Bạch chạy càng xa càng tốt, không để chúng quấy rầy Lữ Thiếu Khanh.

Đáng sợ, thật là đáng sợ. Tâm tình nhị sư huynh lúc này chắc chắn không tốt, ta vẫn nên tránh xa một chút.

Tiêu Y hiểu rất rõ nhị sư huynh mình. Tính tình Lữ Thiếu Khanh kỳ thật cũng rất tốt, cũng biểu hiện vô dục vô cầu, chuyện bình thường hắn lười biếng chấp nhặt. Cho dù có người hỏi han, hắn cũng chẳng sao, thậm chí còn có thể cười hì hì. Nhưng linh thạch, tuyệt đối là độc quyền của Lữ Thiếu Khanh. Khi dính đến chuyện linh thạch, Lữ Thiếu Khanh chắc chắn sẽ nghiêm túc, không hề nể nang. Bình thường thiếu một viên linh thạch, Lữ Thiếu Khanh cũng có thể giết người. Bây giờ lại nói thua lỗ một trăm ức linh thạch, chẳng phải là muốn hủy diệt thế giới sao?

Dù rất hiếu kỳ Lữ Thiếu Khanh đã làm gì, Tiêu Y cũng không dám vào lúc này đi trêu chọc hắn. Vì sự an toàn của sinh mạng, có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn bấy nhiêu. Nhìn Lữ Thiếu Khanh rầu rĩ không vui, Tiêu Y cảm thấy mình như đang đợi cạnh một ngọn núi lửa sắp phun trào. Bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, phun ra nham thạch nóng chảy thiêu cháy nàng.

Thôi được rồi, để an toàn hơn, vẫn nên ra ngoài đi dạo đi. Tối nay dứt khoát sang chỗ Hiểu tỷ tỷ ngủ qua đêm.

Tiêu Y nghĩ vậy trong lòng, ôm Tiểu Hắc và Đại Bạch đang trong hình dạng người, tìm Doãn Kỳ, nói dối là ra ngoài dạo phố. Tiêu Y và Doãn Kỳ vừa ra cửa, liền thấy Quản Đại Ngưu từ đằng xa bay tới. Nhìn thấy hai người, Quản Đại Ngưu dừng lại, đi đến trước mặt họ: "Tên gia hỏa kia có ở nhà không?"

"Ngươi tìm nhị sư huynh ta làm gì?" Tiêu Y trước tiên hỏi một câu, sau đó hảo tâm khuyên hắn: "Dù là trời sập, ngươi cũng qua mấy ngày nữa rồi hãy đến."

"Nhị sư huynh ta đang tâm tình không tốt!"

Lúc này, ai đi tìm hắn, người đó sẽ gặp xui. Chẳng lẽ ngươi không thấy chúng ta đều phải ra ngoài tránh bão sao?

Quản Đại Ngưu nghe xong, rất là bất mãn, thở phì phò nói: "Tâm tình hắn không tốt ư? Tâm tình không tốt thì đã sao?"

"Hắn ở không ở nhà, chẳng làm gì cả, còn có mặt mũi mà tâm tình không tốt ư?"

"Lão già mồm mép. . ."

Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Sủng Tiến Hóa
Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

hungnm001

Trả lời

1 tháng trước

Chap1501 lỗi nha. Về chap đầu tạ sùng ngô thiên tung

Ẩn danh

Henry Nguyen

Trả lời

1 tháng trước

chap 1501 cũng bị nhầm rồi ad, về mấy chap đầu đấy.

Ẩn danh

Henry Nguyen

Trả lời

1 tháng trước

chap 1408-1409 bị nhầm rồi ad, nhầm về mấy chap hồi đầu

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ok nha

Ẩn danh

Mẩu

Trả lời

1 tháng trước

1383- 1384 lỗi r add ạ

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

done

Ẩn danh

Anh Trung Đoàn

Trả lời

1 tháng trước

687 bị lỗi òi ad ơi

Ẩn danh

Nguyễn Đức

Trả lời

2 tháng trước

ad ơi chương 2466 bị lỗi rồi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

ok

Ẩn danh

Nguyễn Đức

Trả lời

2 tháng trước

ad ơi fix lại chương 2290 đi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

ok