Logo
Trang chủ

Chương 2262: Hắn sẽ không đào tẩu

Đọc to

Công Tôn Bác Nhã bay ngược, lực lượng cường đại khiến hắn có xúc động muốn thổ huyết. Hắn kinh hãi vạn phần, không dám tin: "Ngươi, ngươi không bị tổn thương?"

Công Tôn Bác Nhã suýt chút nữa phát điên.

Công Tôn Trường Cốc nói cho hắn biết Lữ Thiếu Khanh đã thụ thương, lại trải qua xung kích từ tự bạo. Theo Công Tôn Bác Nhã thấy, Lữ Thiếu Khanh hẳn phải thoi thóp mới đúng.

Tại sao hắn vẫn còn nhảy nhót tưng bừng, trông không một chút tổn thương nào, lại duy trì lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy?

Những người khác cũng ngây người, tiếp đó bắt đầu khóc òa lên.

Khi bọn Giản Bắc khóc, miệng họ vẫn mỉm cười.

Công Tôn Liệt thì khóc đến thổ huyết.

Đáng sợ, hắn còn là người sao?

Tự bạo của Đại Thừa kỳ đều không giết được hắn?

Công Tôn Liệt toàn thân rét run. Trên thế giới này có người nào có thể giết được Lữ Thiếu Khanh sao?

Công Tôn gia tại sao lại muốn trêu chọc một tồn tại như vậy?

Công Tôn Bác Nhã vừa sắp phát điên, vừa cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Tên gia hỏa này tại sao lại cường đại đến thế?

Chính mình có cơ hội đánh thắng hắn không?

Có nên đào tẩu không?

Ta có thể trốn thoát không?

Sĩ khí bên phía Công Tôn Bác Nhã giảm sút đáng kể, lòng hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Bỗng nhiên, trước mắt hàn quang chợt lóe lên, hắn lập tức giật mình kinh hãi, theo bản năng né tránh.

"Phốc!"

Một vòng kiếm quang xẹt qua, trên người Công Tôn Bác Nhã xuất hiện một vết thương, tiên huyết văng tung tóe.

Bạo liệt kiếm ý khiến hắn cảm nhận đau đớn thấu xương.

Hắn ngẩng đầu lên, Lữ Thiếu Khanh vẫn tiếp tục ra tay.

Một kiếm vung ra, từng đạo tinh quang rơi xuống.

Những tinh quang rơi xuống xé rách trời cao, phát ra tiếng oanh minh cực lớn, khiến thiên địa rung chuyển không ngừng.

Bởi vì chiến trường gần hơn, thanh thế đáng sợ khiến bọn Giản Bắc cảm thấy ngột thở.

Giản Bắc nước mắt không ngừng tuôn rơi, há hốc miệng, nhất thời không thể khóc thành tiếng: "Đại, đại ca, mạnh như vậy ư?"

Mạnh hơn cả khi ăn xuân dược.

Quản Đại Ngưu ngẩng đầu lên, nước mắt lập tức che lấp tầm nhìn. Hắn vừa lau nước mắt vừa gào: "Đại Thừa kỳ đều nổ, nổ không chết hắn sao?"

"Hắn, hắn làm sao làm được?"

Thật mạnh mẽ!

Mạnh đến khiến người sợ hãi.

Giản Nam lại một lần nữa khóc mà miệng vẫn mỉm cười. Tên gia hỏa kia quả nhiên chưa từng khiến người ta thất vọng.

Giản Nam dù chảy nước mắt, nhưng vẫn không ngừng kinh thán.

Nàng nói Lữ Thiếu Khanh không sao bất quá là không muốn nhìn sắc mặt của Công Tôn Bác Nhã.

Thực tế, nàng cũng không dám tin Lữ Thiếu Khanh có thể gánh vác được vụ tự bạo của Công Tôn Trường Cốc.

Hiện tại xem ra, có vẻ như thật sự đã gánh vác được.

"Đáng chết!"

Thanh âm của Công Tôn Bác Nhã truyền đến từ đằng xa. Một đạo thiểm điện từ trên trời giáng xuống, cùng kiếm khí của Lữ Thiếu Khanh hung hăng va chạm.

Kiếm quang tiêu tán, Lữ Thiếu Khanh kêu lên một tiếng đau đớn.

Công Tôn Bác Nhã cũng thân ảnh lay động.

Hai người đánh một trận ngang tay.

Nhưng mà!

Công Tôn Bác Nhã lại cười ha hả: "Ha ha..."

"Thì ra là thế, ha ha..."

Công Tôn Bác Nhã cười rất vui vẻ, thậm chí có chút điên cuồng, biểu lộ có chút dữ tợn.

Đám người vừa khóc vừa nhìn Công Tôn Bác Nhã, không hiểu hắn phát điên làm gì.

Công Tôn Liệt vừa khóc đến ho khan, vừa ho khan vừa thổ huyết.

Lão tổ phát điên rồi sao?

Công Tôn gia xong đời!

Công Tôn Bác Nhã cười một lát sau, mới cười lạnh: "Ngươi quả nhiên đã thụ thương! Ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, còn muốn giả vờ không bị tổn thương, ngươi dọa ai?"

Công Tôn Bác Nhã cố ý nói rất lớn tiếng, bốn người vây xem đều nghe rõ mồn một.

"Ha ha...." Công Tôn Liệt nghe vậy, lập tức cũng cao hứng cười ha hả, nhưng hắn vẫn còn khóc, trông như đang khóc tang.

Lòng bọn Giản Bắc thắt lại. Lữ Thiếu Khanh không thụ thương là giả vờ sao?

Bất quá nghĩ lại cũng phải. Bị mấy tên Đại Thừa kỳ vây công, cuối cùng còn bị kẻ địch áp sát tự bạo, hắn làm sao có thể không bị thương?

"Đại ca, làm sao bây giờ?" Giản Bắc lo lắng.

Quản Đại Ngưu nghiến răng: "Trả, còn không trốn sao?"

Mau trốn đi, đào tẩu, chữa lành vết thương rồi quay lại giết cũng không muộn.

Không hiểu câu "lưu đắc thanh sơn tại, bất sầu vô sài thiêu" (còn núi xanh thì không lo thiếu củi đốt) sao?

Giản Nam lại khẳng định nói: "Hắn sẽ không đào tẩu!"

Tâm trạng Công Tôn Bác Nhã thật tốt, sự căng thẳng bấy lâu trong lòng cũng được trút bỏ.

Lúc trước hắn sợ hãi là bởi vì cảm thấy Lữ Thiếu Khanh không thụ thương.

Hiện tại, thông qua giao thủ, Lữ Thiếu Khanh đã thụ thương, còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của hắn, hắn không còn hoảng hốt.

Tự tin lập tức dâng trào, hắn thay đổi thần thái sáng láng, ánh mắt sắc bén.

"Tiểu tử, hôm nay là tử kỳ của ngươi! Ngươi trốn không thoát đâu!"

"Chết!" Công Tôn Bôn Nhã cầm thần phù trong tay, uy phong lẫm liệt, ném mạnh về phía Lữ Thiếu Khanh.

Kinh khủng lôi quang cùng ánh lửa ngút trời mà lên. Công Tôn Bác Nhã thấy được hy vọng thắng lợi, ý chí chiến đấu của hắn kịch liệt bốc cháy, chủ động xuất kích.

"Ông!" Lữ Thiếu Khanh huy kiếm, quang mang bộc phát từ Mặc Quân kiếm quả thật mờ đi mấy phần so với trước đó.

Nhưng sau khi va chạm trên không trung, công kích từ thần phù của Công Tôn Bác Nhã bị đánh tan, kiếm quang thế đi không giảm, khiến Công Tôn Bác Nhã chật vật không thôi.

"Phốc!"

Một đạo kiếm quang, khiến Công Tôn Bác Nhã thổ huyết.

"Ngươi....." Thần sắc Công Tôn Bác Nhã biến đổi. Đây không phải là kịch bản trong dự đoán của hắn.

Khi hắn biết rõ Lữ Thiếu Khanh bị thương, hắn lập tức trong đầu đã viết xong diễn biến kịch bản tiếp theo.

Lữ Thiếu Khanh không phải là đối thủ của hắn, sẽ bị hắn đánh cho chật vật bỏ chạy, hoặc là chiến tử hoặc là bị ép phi thăng thoát đi.

Thế nhưng vừa mới bắt đầu, hắn đã phát hiện kịch bản của mình bị người ta đổi rồi?

"Ngươi cái gì ngươi," Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ, sắc mặt trắng bệch khiến hắn trông có vài phần bệnh trạng, "Cho dù ta thụ thương, ta cũng có thể đánh chết ngươi tên phế vật này."

"Đến đây, đứng yên đừng nhúc nhích, để ta chém chết ngươi!"

Lữ Thiếu Khanh xuất kiếm. Lần này, ánh mắt hắn sắc bén, sát khí ngập trời.

Nguyệt Vẫn, Tinh Lạc, Hư Không Diệt!

Lục Tiên Kiếm Quyết phô bày sức mạnh cường đại trước Công Tôn Bác Nhã và mấy người vây xem.

Bạo liệt kiếm ý, phong mang khí tức, lực sát thương kinh khủng đánh cho Công Tôn Bác Nhã liên tục bại lui.

Cuối cùng một tiếng hét thảm, thân thể Công Tôn Bác Nhã trong kiếm quang tan thành năm xẻ bảy, cuối cùng hóa thành tro tàn.

Không trung nổi lên gợn sóng, Nguyên Thần của Công Tôn Bác Nhã hoảng hốt mà chạy.

"Ầm!"

Đệ Nhất Quang Tự cùng Đệ Nhất Ám Liệt xuất hiện.

Rất nhanh, cuồng phong trên bầu trời gào thét, bi thương lại một lần nữa bao phủ tất cả mọi người...

Đề xuất Tiên Hiệp: Chí Tôn Đồng Thuật Sư: Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư
Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

hungnm001

Trả lời

1 giờ trước

Ad ơi chương 2879 sang truyện khác

Ẩn danh

hungnm001

Trả lời

1 tháng trước

Chap1501 lỗi nha. Về chap đầu tạ sùng ngô thiên tung

Ẩn danh

Henry Nguyen

Trả lời

1 tháng trước

chap 1501 cũng bị nhầm rồi ad, về mấy chap đầu đấy.

Ẩn danh

Henry Nguyen

Trả lời

1 tháng trước

chap 1408-1409 bị nhầm rồi ad, nhầm về mấy chap hồi đầu

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

ok nha

Ẩn danh

Mẩu

Trả lời

1 tháng trước

1383- 1384 lỗi r add ạ

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

done

Ẩn danh

Anh Trung Đoàn

Trả lời

1 tháng trước

687 bị lỗi òi ad ơi

Ẩn danh

Nguyễn Đức

Trả lời

2 tháng trước

ad ơi chương 2466 bị lỗi rồi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

ok

Ẩn danh

Nguyễn Đức

Trả lời

2 tháng trước

ad ơi fix lại chương 2290 đi

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

2 tháng trước

ok