Đối với Giản Bắc, Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa bất đắc dĩ thở dài: "Còn thiếu linh thạch của ngươi, trong lòng ta cứ thấp thỏm bất an, luôn muốn trả lại cho người ta."
"Ai bảo ta là kẻ trung hậu trung thực, không làm được lão lại."
Những lời này khiến Quản Đại Ngưu nhe răng, hắn tiếp tục gào thét, hận không thể mắng chết Lữ Thiếu Khanh, cái tên vô sỉ gia hỏa này.
"Ngươi tính là cái thá gì mà trung hậu trung thực chứ!"
"Ngươi chính là một tên hỗn đản!"
Lữ Thiếu Khanh nhìn hắn chằm chằm, khó chịu nói: "Bàn tử, ngươi kêu la nữa thử xem?"
"Đừng tưởng ta bị thương thì không thể thu thập ngươi!"
Quản Đại Ngưu rụt cổ lại, đổi ngay một vẻ mặt khác, kêu khóc mà nói: "Đại ca, ta cầu ngươi, đại ca..."
"Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!"
"Một trăm ức á! Ngươi có giết ta cũng không có!"
"Có thể bớt một chút không? Thiên Cơ các chúng ta rất nghèo!"
Đây chính là tin tức cực kỳ trọng yếu. Nếu không đưa tin chi tiết, chỉ đăng mỗi tiêu đề thì có làm được cái gì? Đến cuối cùng sẽ chỉ bị người mắng là "đảng tiêu đề". Quản Đại Ngưu không muốn bỏ qua cơ hội như vậy.
Đặc biệt là cảnh tượng Lữ Thiếu Khanh cuối cùng nhẹ nhõm miểu sát hai tên Đại Thừa kỳ, đưa tin ra ngoài tuyệt đối là tin tức giật gân nhất năm, chắc chắn có thể khiến bao con mắt phải kinh hãi.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Quản Đại Ngưu nói với Giản Bắc: "Nhìn đi, còn nói các ngươi Trung Châu lão không phải quỷ nghèo?"
"Đến cả bàn tử cũng chính miệng thừa nhận kìa."
Giản Bắc: "..."
Quản Đại Ngưu liên tục gật đầu, biểu thị lời Lữ Thiếu Khanh nói không sai: "Không sai, rất nghèo, hoàn toàn chính xác rất nghèo."
"Không có linh thạch thì đừng đưa tin, đơn giản vậy thôi."
"Đại ca!" Quản Đại Ngưu trực tiếp quỳ gối trước mặt Lữ Thiếu Khanh, nhào tới muốn ôm lấy đùi hắn.
Lữ Thiếu Khanh một cước đạp hắn bay đi: "Đi một bên!"
Sau đó hắn cười tủm tỉm hỏi Giản Bắc: "Ta nhìn biểu lộ của ngươi, ngươi không đồng ý với tên mập mạp này. Xem ra Giản gia của ngươi hẳn là rất có tiền."
Trong nháy mắt, Giản Bắc kinh hãi.
"Đại ca, đừng mà, Giản gia của ta cũng rất nghèo!" Giản Bắc há miệng không khép lại được, thao thao bất tuyệt: "Vị trí Giản gia của ta không thể so với Công Tôn gia, còn nghèo hơn cả Công Tôn gia nhiều."
"Hàng năm nhập không đủ chi, cha ta mỗi ngày đều đau đầu, mỗi ngày đều ngủ không ngon giấc."
Giản Nam biểu thị đồng ý, nhẹ giọng mở miệng, tiếng nói trong trẻo như hoàng oanh: "Giản gia không có linh thạch."
Giản Nam cũng không thể không vì gia tộc nói một câu. Thật bị Lữ Thiếu Khanh để mắt tới, người của Giản gia còn muốn sống không? Không có linh thạch đói không chết, nhưng không có linh thạch rất nhiều chuyện đều không làm được. Một trăm ức, dù là đại thế lực cũng phải cố gắng góp gom mới có thể bỏ ra nổi.
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Vừa rồi ngươi còn tại phản bác nói Trung Châu các ngươi không nghèo hết cơ mà?"
"Bây giờ thì thừa nhận rồi chứ?"
"Là, là," Giản Bắc gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, biểu thị đại ca nói đều đúng: "Trung Châu đều là nơi tụ tập của lũ quỷ nghèo, Trung Châu là châu nghèo nhất trong mười ba châu."
Lữ Thiếu Khanh hai tay ôm ngực, ngửa mặt lên trời thở dài: "Ai, các ngươi thế này, ta ở đâu kiếm linh thạch? Ta làm sao trả nợ?"
"Thiếu nợ không trả, lương tâm ta không qua được."
Ngươi ở đây sư tử há miệng lớn thì lương tâm không có trở ngại ư? Quản Đại Ngưu bên này tiếp tục nằm rạp trên mặt đất gào: "Đại ca, ngươi liền để ta đưa tin đi, ta van ngươi!"
"Không có linh thạch, không bàn nữa!"
"Thiên Cơ các rất nghèo, không có nhiều linh thạch như vậy cho ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Quản Đại Ngưu: "Vậy thế này đi, chỉ cần ngươi và Giản Bắc đồng ý giúp ta làm một chuyện, ta sẽ đồng ý để ngươi đưa tin chi tiết ra ngoài, hơn nữa ta còn có thể nói cho ngươi một tin tức càng mãnh liệt hơn."
"Thật, thật sao?" Quản Đại Ngưu không nói hai lời, lập tức nhảy dựng lên vỗ ngực nói: "Đại ca, ngươi nói đi, ngươi muốn chúng ta làm gì, dù là lên núi đao xuống biển lửa, chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không nhăn một sợi lông mày!"
"Móa!" Giản Bắc giận dữ: "Bàn tử, ngươi đừng kéo ta vào, ta còn chưa đồng ý!"
"Đầu óc ngươi là heo sao? Đây là chuyện có thể tùy tiện đồng ý à?"
Nghĩ đến thôi cũng biết không đơn giản, chuyện Lữ Thiếu Khanh muốn bọn hắn làm, chí ít cũng đáng một trăm ức. Tùy tiện đồng ý, không khéo lại đem chính mình góp vào.
Quản Đại Ngưu hỏi lại Giản Bắc: "Ngươi cảm thấy chúng ta có cách nào từ chối không?"
"Một trăm ức bất quá là ngụy trang, đằng sau mới là chuyện hắn muốn làm."
Giản Bắc kinh ngạc: "Ngươi lại có đầu óc?"
Điểm này hắn còn chưa nghĩ tới, không ngờ Quản Đại Ngưu lại nghĩ ra trước hắn.
Không sai, Lữ Thiếu Khanh biết rõ Thiên Cơ các và Giản gia không thể nào cho hắn một trăm ức, Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ không ra tay đối với hai nhà này. Dù sao không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, hai người bọn họ cũng coi như bằng hữu của Lữ Thiếu Khanh. Đối với bằng hữu, Lữ Thiếu Khanh sẽ không làm quá đáng. Đây là nhận thức của bọn hắn về Lữ Thiếu Khanh.
"Đại ca, ngươi muốn chúng ta làm gì?" Giản Bắc cảnh giác nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
"Các ngươi đi nói cho Mị gia và Ngao gia, để bọn hắn bồi thường cho ta chút tổn thất." Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, hững hờ nói: "Bọn hắn phái người tới dọa ta."
"Ít nhiều cũng phải có chút linh thạch đền bù chứ?"
Quản Đại Ngưu vẫn là một lời đáp ứng: "Không vấn đề, chỉ vậy thôi sao?"
"Chúng ta cũng không dám cam đoan bọn hắn sẽ đồng ý."
"Chỉ vậy thôi, đi nói là được. Sau này, ngươi liền có thể báo cáo chi tiết."
Quản Đại Ngưu vui mừng quá đỗi, đơn giản như vậy: "Tốt quá rồi, đi thì đi..."
Giản Bắc lần nữa ngăn cản, cảnh giác căng thẳng: "Đại ca, mục đích thật sự của ngươi khi làm như vậy là gì?"
"Ta bị thương, một mình ta khó mà thông tri bọn hắn, chỉ có thể dựa vào hai người các ngươi." Lữ Thiếu Khanh thở dài, mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu: "Nhìn cái thân thể gầy yếu này của ta đi, thật sự là yếu ớt quá."
"Chính mình hành động bất tiện, chỉ có thể dựa vào bằng hữu giúp đỡ."
Ngươi cái này gọi yếu ớt? Giết chết bảy tên Đại Thừa kỳ, ngươi còn có thể sống nhảy nhót loạn, ngươi gọi yếu ớt? Chúng ta những người bình thường này gọi cái gì?
Giản Bắc mười phần bất đắc dĩ: "Đại ca, ngươi cảm thấy lời này của ngươi có sức thuyết phục sao?"
"Ngươi không đồng ý? Không đồng ý thì, bàn tử, thôi vậy nha."
Móa! Quản Đại Ngưu lúc này hung tợn nhìn chằm chằm Giản Bắc: "Giản Bắc, ngươi tranh thủ thời gian đồng ý đi! Ngươi không đồng ý thì có làm được cái gì?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn để đại ca tự thân lên môn sao?"
"Ngươi không biết sự khủng khiếp khi đại ca tự thân lên môn à?"
"Ngươi muốn hại chết Mị gia và Ngao gia à...?"
Đề xuất Tiên Hiệp: Theo Sinh Tử Bộ Bắt Đầu Tu Tiên
hungnm001
Trả lời1 tháng trước
Chap1501 lỗi nha. Về chap đầu tạ sùng ngô thiên tung
Henry Nguyen
Trả lời1 tháng trước
chap 1501 cũng bị nhầm rồi ad, về mấy chap đầu đấy.
Henry Nguyen
Trả lời1 tháng trước
chap 1408-1409 bị nhầm rồi ad, nhầm về mấy chap hồi đầu
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ok nha
Mẩu
Trả lời1 tháng trước
1383- 1384 lỗi r add ạ
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
done
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
687 bị lỗi òi ad ơi
Nguyễn Đức
Trả lời2 tháng trước
ad ơi chương 2466 bị lỗi rồi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok
Nguyễn Đức
Trả lời2 tháng trước
ad ơi fix lại chương 2290 đi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok