Chương 2832: Tiếp tục như vậy, hắn sẽ kiệt lực

Lữ Thiếu Khanh là một kiếm tu phi thăng Tiên Giới, được xưng tụng là Kiếm Tiên. Là một Kiếm Tiên, sức tấn công của hắn mạnh mẽ nhất trong số những người tu luyện. Nhờ kiếm quyết do ma quỷ tiểu đệ truyền lại, sức tấn công của Lữ Thiếu Khanh càng được đẩy lên đến cực hạn.

Sơn Toản Thần Vương tuy mạnh, nhưng chưa đến mức có thể toàn vẹn không hề hấn gì trước Lục Tiên Kiếm Quyết. Sau khi Lữ Thiếu Khanh một kiếm tước đi một phần ba huyết nhục của Sơn Toản Thần Vương, hắn tiếp tục ra tay, không hề lưu tình. Hắn cùng Sơn Toản Thần Vương bắt đầu đối công trực diện.

Sơn Toản Thần Vương vung những móng vuốt khổng lồ, mỗi lần giáng xuống đều khiến thiên địa băng liệt, thế giới hủy diệt. Lữ Thiếu Khanh cũng không kém cạnh, mỗi kiếm vung ra, kiếm quang dài vạn trượng, hủy thiên diệt địa. Song phương va chạm dữ dội.

Tuy nhiên, sau hơn mười hiệp đối chiến, ai nấy đều choáng váng. Lữ Thiếu Khanh thể hiện sức tấn công cường đại, mỗi kiếm nối tiếp kiếm khác, sức sát thương kinh người. Mỗi lần va chạm, kẻ chịu thiệt luôn là Sơn Toản Thần Vương. Thân thể cao lớn của nó dần tan biến trong kiếm quang, huyết nhục văng tứ tung, tiên huyết bắn tung tóe, kêu thảm, gầm thét không dứt.

Nó chỉ gây ra tổn thương hữu hạn cho Lữ Thiếu Khanh; có lúc Lữ Thiếu Khanh trực tiếp chịu đòn tấn công của nó, sau khi nôn vài ngụm máu, lại vung kiếm đằng đằng sát khí trở lại phản công.

"Cái này, cái này..." Ân Minh Ngọc ôm đầu, không dám tin vào mắt mình trước cảnh tượng này. Nàng có cảm giác như muốn sụp đổ. Rốt cuộc ai mới là Thần Vương đây? Thế giới quan của Ân Minh Ngọc tiếp tục sụp đổ, nàng rất hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không. Đối đầu trực diện với Thần Vương đã là chuyện vô cùng phi lý, đằng này trong lúc đối công, Thần Vương lại không chiếm được chút lợi lộc nào. Gia hỏa này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?

Quản Vọng cũng thấy tê cả da đầu, tên hỗn đản đồng hương này còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của hắn. Hắn nhìn sang Tiêu Y, "Hắn thật sự mạnh đến thế sao?" Quản Vọng cũng lần đầu tiên chứng kiến Lữ Thiếu Khanh bộc phát sức sát thương đáng sợ đến vậy. Mỗi một kiếm đều có thể khiến Thần Vương tiên huyết vẩy ra, huyết nhục văng tứ tung. Máu đen không ngừng trút xuống từ bầu trời như mưa lớn.

Tiêu Y ôm Tiểu Hắc, ngồi trên lưng Đại Bạch, vui vẻ nói: "Đúng vậy, hắn vẫn luôn mạnh như thế. Nhị sư huynh không thích phô trương, thường ngày chỉ giữ vẻ bình dị, gần gũi." Nói đến đây, nàng cố ý liếc nhìn Ân Minh Ngọc một cái, thấy Ân Minh Ngọc bị đả kích đến mức hoài nghi nhân sinh, trong lòng càng thêm thoải mái, kéo dài giọng nói: "Chính là như vậy bị người khác hiểu lầm cũng có là gì đâu. Đúng là không có mắt nhìn..."

Bị coi thường, Ân Minh Ngọc lấy lại bình tĩnh, liếc nhanh về phía xa. Xa xa, Lữ Thiếu Khanh vẫn giữ thế công lăng lệ như cũ, đang áp chế Sơn Toản Thần Vương mà đánh. Chỉ nhìn một lát, Ân Minh Ngọc phát hiện điều gì đó bất thường. Sơn Toản Thần Vương dù bị đánh đến gầm thét liên tục, nhưng khí tức của nó lại không suy yếu đi là bao. Trông có vẻ bị thương nặng, nhưng trên thực tế những tổn thất này đối với một Thần Vương mà nói chẳng đáng kể gì.

Nàng cắn răng, "Đừng vội mừng quá sớm. Nhị sư huynh của ngươi chưa hề thắng, cách chiến đấu như vậy tiêu hao rất lớn, chỉ gây ra tổn thương hữu hạn cho Thần Vương. Đến cuối cùng, hắn ngược lại sẽ càng thêm nguy hiểm..."

Ngay khi Ân Minh Ngọc dứt lời, nơi xa, Lữ Thiếu Khanh né tránh không kịp, bị Thần Vương đánh trúng, thân ảnh trực tiếp biến mất trong màn đêm tăm tối. Cứ như một con ruồi, không biết bị đánh bay đi đâu mất rồi.

Ân Minh Ngọc tinh thần phấn chấn, "Muốn kết thúc rồi sao?" Nàng nhìn Quản Vọng, "Sư phụ, hắn sợ là đã kiệt lực..."

Tiêu Y khó chịu, "Móa, ngươi cái gia hỏa này, ta nhịn ngươi rất lâu rồi! Tiểu Hắc, nôn nàng, phun chết nàng! Nhị sư huynh của ta đang chiến đấu, ngươi thế mà ở bên cạnh nói lời châm chọc, thời thời khắc khắc ngóng trông nhị sư huynh của ta thất bại. Quản gia gia, khi người thu đồ đệ mắt bị mù sao?"

Nương! Đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Đồ đệ của ta chỉ là phân tích bình thường, các ngươi cãi nhau thì cãi, lôi ta vào làm gì?

Quản Vọng im lặng, trừng Tiêu Y một cái, "Con nha đầu ngươi nói bậy bạ gì đó? Minh Ngọc nói không sai, chiến đấu lâu như vậy, kiệt lực cũng không lạ kỳ." Đối thủ là Thần Vương, ai có thể hoàn toàn chắc chắn đánh thắng? Quản Vọng đối với phân tích của đồ đệ mình vẫn mười phần tán đồng, "Tiểu tử thế công hung mãnh, kiếm chiêu lăng lệ, sức sát thương kinh người, nhưng làm như vậy hắn sẽ quá sớm tiêu hao hết tiên lực của mình. Một khi tiên lực không kịp, sức lực chống đỡ hết nổi, hắn không còn có biện pháp đánh bại Thần Vương. Tiểu tử vẫn còn lỗ mãng điểm..."

Đạt được sư phụ đồng ý, Ân Minh Ngọc tự tin ngẩng đầu, ưỡn ngực đắc ý nhìn sang Tiêu Y. Thấy Tiêu Y càng thêm tức giận, "Nhìn ngươi xem, mệt chết ngươi!" Sau đó nàng hừ một tiếng, "Dù sao các ngươi cứ xem đi, nhị sư huynh của ta khẳng định sẽ đánh bại Thần Vương."

Ân Minh Ngọc cũng hừ lạnh một tiếng, "Đừng quá mức tự mãn. Kiêu binh tất bại!" Ta nhìn nhị sư huynh của ngươi chính là một cái gia hỏa tự cao tự đại. Cứ cho rằng Thần Vương cùng Tiên Quân, Thần Quân là cùng một cấp bậc sao? Muốn đánh bại là đánh bại được à?

Tiêu Y vỗ Tiểu Hắc, "Tiếp tục nôn..." Tiểu Hắc bên này đã sớm sục sôi, miệng lầm bầm hai tiếng, đối Ân Minh Ngọc phun ra, "Phi..."

Ân Minh Ngọc tức chết, thật thô lỗ! Cũng chỉ có cái gia hỏa ghê tởm kia mới có thể nuôi ra dạng nữ nhi như vậy.

"Các ngươi lại thế nào cũng không cải biến được sự thật!" Ân Minh Ngọc đứng sau lưng Quản Vọng, "Chẳng lẽ ngươi còn muốn nói hắn có chiêu thức lợi hại hơn nữa sao?"

Vừa mới nói xong, nơi xa bỗng nhiên vang lên tiếng kiếm reo. "Keng!" một tiếng, tiếng kiếm reo thanh thúy vang vọng thiên địa, cuồn cuộn Luân Hồi sương mù trong tiếng kiếm reo vỡ nát. Hắc ám thối lui, hai đạo kiếm quang từ trong bóng tối xuất hiện. Kiếm quang đen trắng, như hai con rồng đen trắng giao quấn, xoay quanh giữa thiên địa.

Ân Minh Ngọc thấy thế, sắc mặt bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, thân thể run rẩy một cái. Ký ức đáng sợ trước đó lần nữa hiện về.

Quản Vọng chửi mẹ, "Mẹ nó, lại tới sao?" Hắn vội vàng xoay người lại, đồng thời khẽ quát một tiếng, "Cố thủ tâm thần..."

Kiếm quang đen trắng dây dưa, phảng phất xoay tròn lên không, sau đó ầm vang nổ tung. Giữa thiên địa lập tức tràn ngập vô số màu sắc quang mang. Vô số sắc thái quang mang chiếu rọi thiên địa, phảng phất mang đến đủ mọi màu sắc cho thế giới hắc ám.

"Rống..."

Đề xuất Tiên Hiệp: Tu La Võ Thần (Dịch)
BÌNH LUẬN