Chương 2835: Ngươi có thể xưng thái kê

Âm thanh Lữ Thiếu Khanh vẫn vang vọng như cũ, quanh quẩn khắp thiên địa. Thân thể hắn bùng phát kim sắc quang mang mãnh liệt, tựa như một tôn Thần Linh.

“Đồ bỏ như ngươi, còn làm Thần Vương làm gì?”

“Nếu không phải ngươi khoác cái thân chó da, ta đã sớm xé ngươi thành tám mảnh, băm vằm rồi.”

“Đến, tiếp tục đi, xem ai cuối cùng ngã xuống…”

Nói xong, hắn lại một lần nữa ra kiếm.

Hai màu trắng đen kiếm quang vút lên trời cao, thiên địa lại một lần nữa bị đủ loại quang mang rực rỡ chiếm cứ. Một kiếm này là kiếm tập đại thành của Lữ Thiếu Khanh, là một kiếm có uy lực mạnh nhất của hắn. Sơn Toản Thần Vương đối mặt một kiếm này cũng không cách nào ngăn cản.

“Gào!”

Kiếm quang mãnh liệt, kiếm ý dữ dằn, vạn trượng kiếm quang! Sơn Toản Thần Vương đau đớn nhắm chặt mắt, phát ra những tiếng gào thét thống khổ. Thân thể và linh hồn hắn đều bị công kích. Thân thể sụp đổ, linh hồn cũng tiêu tán.

Đợi đến khi kiếm quang tan đi, lực lượng kinh khủng cũng biến mất. Giữa thiên địa một lần nữa khôi phục bình tĩnh.

Quản Vọng cùng những người khác mở to mắt, nhìn thấy một cảnh tượng khiến họ khiếp sợ. Trên thân Sơn Toản Thần Vương xuất hiện vô số vết thương, lân giáp lật ngược, bay lả tả, rồi biến mất, trông vô cùng chật vật.

Quản Vọng tê dại cả da đầu: “Nương!”

“Hắn tu luyện kiểu gì vậy? Ăn cái gì mà lớn lên thế?”

Lực phòng ngự kinh người của hắn đã quá phi lí, hiện tại ngay cả lực công kích cũng biến thái đến vậy. Còn để cho người khác sống nữa không?

Ân Minh Ngọc ôm chặt lấy đầu mình hơn, nàng hoài nghi mình đã gặp vấn đề. Không chỉ đôi mắt, ngay cả tiên thức của nàng cũng đã gặp vấn đề. Nếu không thì làm sao có thể nhìn thấy một màn phi lí đến vậy?

Sơn Toản Thần Vương, Thần Vương của Đệ Tứ Trọng Thiên trong Thập Tam Trọng Thiên, vô địch tại Tiên Giới, một tồn tại đã trấn áp Tiên Giới vạn năm. Lữ Thiếu Khanh, một phi thăng giả vừa mới phi thăng lên đây chưa đầy mấy năm, đáng lẽ chỉ là một tồn tại hạng bét trong số các Tiên nhân Tiên Giới.

Thế nhưng!

Ở nơi này, Sơn Toản Thần Vương công kích Lữ Thiếu Khanh hồi lâu, lại không hề gây ra tổn thương quá lớn cho hắn. Một kiếm kinh thiên của Lữ Thiếu Khanh lại khiến Thần Vương bị thương nghiêm trọng. Tình cảnh như vậy tận mắt chứng kiến, khiến người ta trực tiếp hoài nghi nhân sinh.

Sơn Toản Thần Vương hận đến điên cuồng, đôi mắt tinh hồng dường như muốn nhỏ máu ra: “Đáng, đáng chết!”

“Đáng chết, gào…”

Sơn Toản Thần Vương lại một lần nữa phát ra tiếng rít gào. Như một phát đạn pháo vô hình nổ tung, phá nát cả thiên địa. Đương nhiên, công kích như vậy đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, vẫn có thể nhẹ nhõm chống đỡ. Mặc dù bị đánh bay, cũng thổ huyết, nhưng thân thể hắn vẫn không có bất kỳ tổn thương nào.

Lữ Thiếu Khanh một bên bay ngược về, một bên phun máu: “Thân thể quá mạnh cũng chưa chắc là chuyện tốt.” Hắn bị Sơn Toản Thần Vương công kích nhiều lần như vậy, nhục thân không có vấn đề gì, nhưng linh hồn bên trong sắp bị đập nát. May mà tiên hồn cũng được cường hóa, nếu không hắn đã sớm bị đánh đến hồn phi phách tán, đến lúc đó chỉ còn lại một bộ xác không. Nhưng bây giờ hắn cũng cảm thấy mình không sai biệt lắm đã đến cực hạn. Tiếp tục như vậy nữa, linh hồn hắn sẽ bị đập tan. Đến lúc đó không có linh hồn cũng không biết còn có thể trùng sinh hay không.

Làm tất cả những điều này, cũng là vì kế hoạch của mình. Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Sơn Toản Thần Vương ở đằng xa, trong miệng lẩm bẩm: “Muội nha, còn không mắc mưu sao?”

“Như thế có thể chịu, con em ngươi bất lực à?”

“Cứ tiếp tục như vậy, ngươi thật sự sẽ làm chết ta, đầu óc ngươi không nên thông minh như vậy…”

Vừa rồi sau khi giao thủ, Lữ Thiếu Khanh liền biết rằng hắn muốn chính diện đánh bại Sơn Toản Thần Vương, với thực lực hiện tại của hắn e rằng có chút khó khăn. Thậm chí khả năng rất lớn là lưỡng bại câu thương. Cho nên hắn muốn đánh bại Sơn Toản Thần Vương, hắn chỉ có thể dùng cách riêng của mình. Biện pháp giống như trước kia, đưa chó vào trong, sau đó đóng cửa lại, đến một chiêu “đóng cửa đánh chó”.

Về những phương diện khác, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình không thật sự lợi hại. Nếu là trong thức hải chiến đấu, Lữ Thiếu Khanh tự nhận mình, không phải thiên hạ đệ nhất, cũng là loại mà nếu hắn tự xưng thiên hạ đệ nhị thì không ai dám xưng thứ nhất. Người mang Đệ Nhất Quang Tự Đệ Nhất Ám Liệt hắn trong thức hải chính là thần, ai tới cũng phải quỳ.

Cũng không biết Sơn Toản Thần Vương có phải đã phát hiện điều gì hay không, biết hắn Lữ Thiếu Khanh có thể thôn phệ Luân Hồi sương mù về sau, vẫn luôn không dùng thủ đoạn hay phương thức khác để đối phó hắn. Chỉ dựa vào cảnh giới thực lực của nó để công kích hắn.

Lữ Thiếu Khanh lựa chọn dùng nhục thân của mình ngạnh kháng, chính là để Sơn Toản Thần Vương hiểu rằng nếu không tung ra lá bài tẩy của nó, thì không thể đánh bại hắn.

Lữ Thiếu Khanh lao trở lại trước mặt Sơn Toản Thần Vương tiếp tục chửi rủa: “Chỉ chút năng lực ấy ư?”

“Đồ bỏ như thế ngươi làm cái rắm Thần Vương!”

“Ngươi so với con gái nhà ta lực khí còn không bằng, ngươi ngay cả một con chim lực lượng cũng không sánh bằng, ngươi có thể xưng là gà con…”

Lữ Thiếu Khanh tiếp tục khiêu khích Sơn Toản Thần Vương, hắn muốn cho Sơn Toản Thần Vương một loại ảo giác, rằng dựa vào lực lượng của thân thể là không thể đánh bại hắn.

Sơn Toản Thần Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, chỉ lần này nó không vội vã ra tay. Đồng tử tinh hồng lóe sáng, khiến người không rét mà run. Nhưng sâu thẳm bên trong lại mang theo nghi hoặc, phiền muộn, ấm ức. Nó là Thần Vương, trấn áp Tiên Giới ức vạn năm. Nó đã cực kỳ lâu không biết cái gì gọi là phẫn nộ, ấm ức. Hôm nay, Lữ Thiếu Khanh đã để nó cảm nhận được.

Đường đường Thần Vương, dốc ra tuyệt đại bộ phận thực lực, lại không làm gì được một con tiểu tiểu sâu kiến. Đừng nói giết hắn, ngay cả lưu lại một vết thương trên người hắn cũng không làm được. Kết quả như vậy khiến nó phẫn nộ, khiến nó ấm ức, khiến nó hận đến phát điên. Ức vạn năm đến nay, tất cả Tiên nhân Tiên Giới nói đến nó đều sợ như sợ cọp, tránh không kịp. Đừng nói mắng, chính là nhìn thấy nó đều phải đi đường vòng. Chưa từng có một người dám giống Lữ Thiếu Khanh như vậy nhục mạ nó. Cho nên, hôm nay không giết chết Lữ Thiếu Khanh, nó liền không xứng làm cái Thần Vương này.

“Gào!” Sơn Toản Thần Vương càng nghĩ càng giận, lại một lần nữa phát ra tiếng gào thét phẫn nộ. “Sâu kiến, ta muốn xé ngươi thành muôn mảnh…”

“Xé em gái ngươi!” Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí một kiếm bổ xuống: “Loại lực lượng như ngươi cho ta gãi ngứa còn không đủ tư cách, còn muốn xé thành muôn mảnh?”

“Thần Vương cũng sẽ nằm mơ sao?”

“Gào…”

Một khuôn mặt lớn màu đen xuất hiện, mang theo khí tức quỷ dị âm trầm nuốt chửng Lữ Thiếu Khanh vào trong…

Đề xuất Tiên Hiệp: Huyền Trần Đạo Đồ
BÌNH LUẬN