Chương 2855: Ngươi tương lai địch nhân sẽ càng thêm cường đại
Hai ngàn năm thời gian thoáng chốc đã qua. Lữ Thiếu Khanh từ trong nhập định tỉnh lại.
Hắn đứng dậy, vươn vai một cái. Suốt hai ngàn năm qua, hắn có vài lần thức tỉnh nghỉ ngơi, giữa đường cũng ngủ say vài giấc, nên hiện tại trạng thái tinh thần vô cùng tốt. Như vừa tỉnh cơn đại mộng, hắn ngáp một cái rồi hoàn toàn thanh tỉnh.
Cảm nhận một chút, Lữ Thiếu Khanh chỉ thấy trạng thái của mình tốt hơn bao giờ hết. Hắn có cảm giác mình như một người phàm, nhưng kinh mạch Nhâm Đốc đã hoàn toàn đả thông vậy.
Tâm thần khẽ động, hắn kiểm tra tình trạng cơ thể mình. Cũng không có nhiều biến hóa.
Những vết nứt trên linh hồn đã biến mất, mặc dù vẫn đen tuyền. Nhưng Lữ Thiếu Khanh càng nhìn càng thuận mắt. Nếu như trước đây, khi vừa mới bị sương mù Luân Hồi dung hợp, hắn cảm thấy linh hồn mình có chút tà ác, thì giờ đây, Lữ Thiếu Khanh đã không còn cảm thấy bất kỳ tà ác nào, ngược lại mang một vẻ thánh khiết. Dù là màu đen, nó vẫn toát ra vẻ thánh khiết. Với điều này, Lữ Thiếu Khanh trong lòng vui mừng, dù đen, nhưng nhìn vẫn khá thuận mắt.
Nghĩ nghĩ, Lữ Thiếu Khanh lại thử công kích linh hồn mình một chút. Lần này, ngay cả cảm giác muỗi cắn cũng không có. Lữ Thiếu Khanh càng thêm hài lòng, "Thực lực chắc chắn đã tăng lên không ít!"
Thôn phệ đạo ý thức của Sơn Toản Thần Vương và ý thức tà ác kia, chúng đều hóa thành năng lượng tinh thuần, khiến thực lực của hắn tăng mạnh. Linh hồn cũng được cường hóa. Thực lực tăng cường đáng kể, còn tăng cường bao nhiêu, chính Lữ Thiếu Khanh cũng khó mà tính toán được ngay lập tức.
"Chắc chắn có thể nhẹ nhõm giết chết một Thần Vương chứ?" Lữ Thiếu Khanh có tự tin, nếu gặp lại Sơn Toản Thần Vương, hắn có thể nhẹ nhõm đánh bại, không còn bị nó vỗ như quả bóng da nữa.
Lữ Thiếu Khanh tâm trạng thật tốt, nhưng rồi, hắn lại nhanh chóng buồn bực. "Phải hơn ba nghìn năm mới đạt được cảnh giới này, tu luyện quả là gian nan!" "Tiên Giới quả nhiên nguy hiểm, vẫn nên về nhà thì hơn..." "Cái nơi quỷ quái này, rốt cuộc ai thích đến chứ?"
Lữ Thiếu Khanh đang miệt mài cảm thán, bỗng nhiên cảm giác được có người nhìn mình chằm chằm. Quay đầu nhìn lại, nàng không biết từ khi nào đã xuất hiện trên chiếc quan tài, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Lữ Thiếu Khanh nở nụ cười, "Này, đã lâu không gặp!"
"Gặm hết à?"
"Gặm?" Ánh mắt nàng lập tức trở nên nguy hiểm mấy phần. "Ngươi ám chỉ, quanh co lòng vòng để mắng ta à? Đồ khốn!"
Phát giác được trong ánh mắt nàng mang theo nguy hiểm, Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không sợ hãi, chỉ vào nàng quát, "Coi chừng đấy nhé, đừng quên lời thề của ngươi! Thật là, chút là muốn đánh người? Bạo lực thế làm gì?"
Nàng không nói gì mà tiếp tục lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nghi hoặc, "Làm gì? Ngươi bộ dạng này thật không đúng chút nào! Theo lẽ thường, ngươi sẽ đá ta ra ngoài một cước, hiển rõ bộ mặt của kẻ bề trên. Thế mà bây giờ bị ta hỏi như vậy, chỉ mặt lạnh nhìn ta chằm chằm, muốn đánh mà không thể đánh."
"Hãy nhớ kỹ, mau chóng đi đánh bại những Thần Vương khác!" Nàng lạnh giọng mở miệng, ngữ khí bình tĩnh, không nghe ra chút cảm xúc nào.
Lữ Thiếu Khanh sững người, "Ngươi là đang ra lệnh cho ta?" Hắn lập tức minh bạch nàng có ý đồ gì. Đoán chừng dưới những Thần Vương khác cũng trấn áp xương cốt. Những bộ xương cốt này, hắn cũng đoán được là của nàng.
Nàng nhàn nhạt nói, "Chỉ là đang thông báo cho ngươi."
"Móa!" Lữ Thiếu Khanh khó chịu, "Thần Vương mạnh thế kia, ta mắc gì phải đi gây chuyện với chúng? Ta cùng bọn chúng không có thâm cừu đại hận gì, ta muốn cùng bọn chúng sống chung hòa bình, ta là một người yêu chuộng hòa bình, không thích chém giết. Loại chuyện này, ngươi đừng tìm ta, ngươi thích tìm ai thì tìm."
Nhìn Lữ Thiếu Khanh một bộ chính nghĩa lẫm liệt, nàng cảm thấy bực mình. "Ghê tởm!"
Nàng lạnh lùng nói, "Ngươi giết Thần Vương, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ để kẻ đứng sau biết rõ. Đến khi đó..."
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, trong lòng giật mình, nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh, "Ngươi ít hù dọa người! Tinh tỷ tỷ nói, bọn chúng bất quá là chó giữ nhà, là lâu la, không đáng nhắc tới. Chỉ cần không lên tầng tam trọng thiên phía sau là được rồi."
Nàng dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Chó giữ nhà trong nhà chết rồi, ngươi không ra mặt sao? Biết kẻ giết chó giữ nhà, ngươi sẽ bỏ qua hắn?"
Lữ Thiếu Khanh nhức cả đầu, hắn đương nhiên biết khả năng này. Hắn mắng thầm một câu, sau đó khẽ nói, "Giết một con, và giết mười con, đó là hai chuyện khác nhau. Giết một con thì đến lúc đó nói lời xin lỗi thật thành khẩn, không chừng đại lão sẽ không chấp nhặt ta. Ngươi bớt ở đây bày mưu tính kế cho ta."
Giết hết, cho dù bồi thường cho đại lão, đại lão cũng không cam lòng.
Nàng im lặng, nàng tự nhiên biết Lữ Thiếu Khanh đang muốn vòng vo với nàng. Mục đích ư, tự nhiên là cò kè mặc cả, tranh thủ càng nhiều lợi ích.
"Sư huynh ngươi đâu?" Nàng đem Kế Ngôn nhắc ra, "Nghĩ đến hắn đã giết không ít rồi. Ngươi lại không đi tìm hắn, đoán chừng hắn muốn đi lên tầng tam trọng thiên phía sau."
Gân xanh trên trán Lữ Thiếu Khanh giật giật, tức giận nói, "Đừng nhắc đến cái tên đó, cái tên không khiến người ta bớt lo. Hắn chết ta mới vui vẻ."
Thấy tình hình gần ổn, nàng tiếp tục mở miệng, "Tương lai, ngươi gặp phải địch nhân sẽ mạnh hơn Thần Vương, nửa bước Tiên Đế, thậm chí tồn tại siêu việt Tiên Đế đều sẽ lần lượt xuất hiện."
"Mẹ ơi!" Lữ Thiếu Khanh kinh hãi bật dậy, "Móa! Cần thiết hay không? Không phải chỉ là chết mấy con chó giữ nhà, đến mức có nhiều người như vậy tìm ta gây phiền phức sao? Được rồi, Tiên Giới quá nguy hiểm, ta muốn về nhà."
Nàng nhìn Lữ Thiếu Khanh bộ dạng này, có loại muốn đem Xuyên Giới bàn lấy ra đập nát. "Đập, ta xem ngươi làm sao về nhà?"
Nhìn vẻ mặt bất thiện của nàng, Lữ Thiếu Khanh trong lòng âm thầm cười lạnh. Hừ, cầu người làm việc mà còn làm mặt hả? Ngươi giả, ta cũng giả, mọi người cứ tiếp tục giả vờ. Xem ai gấp hơn.
Nàng và Lữ Thiếu Khanh liếc nhau, nàng chú ý tới khóe miệng Lữ Thiếu Khanh hơi nhếch lên, nàng biết Lữ Thiếu Khanh đang tính toán gì. Hắn muốn nàng phải cúi đầu, từ đó Lữ Thiếu Khanh chiếm thế chủ động. Trong chuyện này, ai cúi đầu trước, người đó sẽ phải chịu thiệt thòi.
"Xảo quyệt!"
Nhưng mà! Nàng cũng không phải loại lương thiện gì. Nàng nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, mỉm cười, "Có một chuyện ta phải nói cho ngươi, thời gian đã tăng giá. . . ."
Đề xuất Voz: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất