Chương 2881: Mù chữ thành chủ

Ầm ầm!

Thân ảnh Bá như sao băng xẹt qua, lao thẳng xuống đại địa phương xa. Cú va chạm mãnh liệt khiến mặt đất rung chuyển, cuộn lên một đám mây hình nấm khổng lồ. Khí tức hủy diệt hóa thành sóng xung kích, lan tỏa khắp bốn phương. Sóng xung kích từ xa ập tới, hung hãn va đập vào kết giới Quang Minh Thành. Lực xung kích cường đại khiến Quang Minh Thành không ngừng rung chuyển.

Sắc mặt mọi người trắng bệch, lòng nguội lạnh như tro tàn. Lam Kỳ ôm đầu, tuyệt vọng thốt lên: "Xong rồi, lần này, chúng ta ngay cả đường thoát cũng không còn..." Ba vị Thần Vương, ai có thể địch lại bọn chúng? Những người khác, kể cả Bạch Nột, đều chìm trong tuyệt vọng. Hai vị Thần Vương, Bá có lẽ còn có thể ngăn cản, tạo cơ hội và thời gian cho mọi người thoát thân. Ba vị Thần Vương, bọn họ dẫu có chắp cánh cũng khó thoát.

"Lũ sâu kiến!"

"Khặc khặc... Nơi ẩn náu đầu tiên ư?"

"Diệt chính là nơi ẩn náu đầu tiên của các ngươi!"

Trên không Quang Minh Thành, sương mù Luân Hồi cuồn cuộn, ba đôi mắt đỏ tươi hiện ra, nhìn chằm chằm vào thành. Thân ảnh ba vị Thần Vương Tắc Bình, Tư Phì, Nhiễm vẫn chưa lộ diện. Chúng chỉ hé lộ tròng mắt, vậy mà cũng đủ khiến Quang Minh Thành bên dưới chìm vào nỗi kinh hoàng tột độ. Khí tức sợ hãi, tuyệt vọng nhanh chóng bao trùm Quang Minh Thành. Trước ba vị Thần Vương, không một ai trong Quang Minh Thành còn nảy sinh dù chỉ nửa phần ý niệm phản kháng.

"Giết sạch chúng!"

Theo một tiếng lệnh, trong bóng tối lại vang lên những tiếng gào thét rợn người, khiến da đầu tê dại. Đám quái vật Đọa Thần đã chờ đợi từ lâu lại một lần nữa xông ra. Kết giới Quang Minh Thành lại lần nữa bừng sáng. Dưới sự xung kích không ngừng của quái vật, ánh sáng kết giới chập chờn bất định, phản chiếu lên gương mặt mỗi người, khiến họ càng thêm tuyệt vọng.

"Lũ quái vật hèn hạ!" Thân ảnh Bá lại hiện ra trên bầu trời. Nhìn thấy tình trạng của Bá, thần sắc nhiều người càng thêm ảm đạm, lòng càng thêm tuyệt vọng. Bá đã bị thương, càng không thể nào đánh thắng ba vị Thần Vương.

"Khặc khặc, sâu kiến, ngươi đang tự tìm cái chết!"

Thần Vương Tắc Bình chủ động lao thẳng về phía Bá: "Ngươi là của ta..." Chẳng cần hai vị Thần Vương kia ra tay, Tắc Bình đã có thể áp chế Bá mà đánh. Bá dù phẫn nộ, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào. Bị một Thần Vương đánh lén, nàng cũng khó lòng chịu đựng. Giờ đây, nàng chỉ có thể miễn cưỡng giao đấu với Tắc Bình, thế trận giằng co. Nếu cứ kéo dài, nàng cuối cùng cũng sẽ bại trận. Những người khác trong Quang Minh Thành cũng đều nhìn rõ mồn một. Lần này, bọn họ hoàn toàn chìm vào tuyệt vọng.

Lam Kỳ nghiến răng: "Mọi người, hãy nghĩ cách đi!" Hắn quay người định rời đi. Cơ hội thoát thân dù mong manh, nhưng hắn không muốn ở đây chờ chết vô ích. Quản Vọng và bọn họ thật đáng ghét! Nếu nói vừa rồi chỉ là chút bất mãn với Quản Vọng, thì giờ đây đã là oán hận ngập tràn. Quản Vọng và bọn họ không ở đây, không cần đối mặt ba vị Thần Vương, không cần chờ chết tại nơi này. Thật khiến người ta đố kỵ. Lam Kỳ giờ đây, sau sự đố kỵ, càng nhiều hơn chính là thống hận. Sớm biết vậy, lẽ ra hắn cũng nên rời khỏi nơi này từ trước. Giờ đây không có thuốc hối hận để uống, Lam Kỳ vừa ôm lòng oán hận, vừa bắt đầu nghĩ cách làm sao rời khỏi nơi này.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Lam Kỳ quay người, bỗng có tiếng kinh hô vang lên.

"Đó là cái gì?"

"Cái gì?"

Cảm nhận được dao động từ phía trên đầu, Lam Kỳ ngẩng mặt lên, liền thấy một cảnh tượng khó tin. Vệt sáng trắng lấp lánh, lan tỏa trong bóng tối như những gợn sóng. Dao động không gian lan rộng, tựa như từ hư không mà sinh ra, một cánh cổng truyền tống cứ thế hiện hữu trước mắt mọi người...

Quản Vọng là người đầu tiên muốn bước vào cổng truyền tống, Lữ Thiếu Khanh liền nói với hắn: "Không cần ta đi trước sao?"

Quản Vọng chần chừ. Nhìn cánh cổng truyền tống, trong lòng hắn không khỏi thầm nhủ. Mới vừa rồi đã bị lừa một lần. Thế nhưng, Quang Minh Thành hẳn là không có nguy hiểm gì chứ?

Tiêu Y bên cạnh chớp mắt mấy cái: "Nhị sư huynh, hẳn là không có nguy hiểm gì chứ? Hay là để ta đi vào trước?"

"Được!" Lữ Thiếu Khanh mặt không biểu cảm: "Ngươi đã đến Quang Minh Thành thì cứ ở lại Quang Minh Thành đi."

Tiêu Y vội vàng lè lưỡi, nhanh như chớp lùi về sau lưng Kế Ngôn.

Lữ Thiếu Khanh lại hỏi Quản Vọng: "Thế nào? Cần ta đi vào trước không? Ngươi không phải la hét muốn trở về sao? Chần chừ mãi, sao cứ như nữ nhân vậy?"

"Nương!" Quản Vọng trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh.

Ân Minh Ngọc nhảy ra: "Sư phụ, để con đi vào trước! Con cũng không tin, chẳng lẽ bên kia còn có Thần Vương sao? Quang Minh Thành là nơi ẩn náu đầu tiên, dù sao cũng coi như nhà của mình. Trong nhà còn có thể có giặc sao? Có thể có nguy hiểm gì chứ?"

"Ai ai, cô nương, ngươi cẩn thận một chút," Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở, "Vạn nhất có Thần Vương chặn cửa thì sao? Cái thân xương cốt này của ngươi còn chưa đủ để Thần Vương nhét kẽ răng đâu."

"Được rồi, đồng hương, đừng để đồ đệ ngươi vì ngươi mà tranh giành, ta đi đây..."

Quản Vọng hừ một tiếng: "Cái gì mà tranh giành?" Dù cho phía trước có hiểm nguy, Quản Vọng cũng không thể không là người đầu tiên bước vào. Hắn cũng không thể để đồ đệ xông pha vì mình. Nói đoạn, hắn là người đầu tiên bước vào.

"Được rồi," Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn, "Đến lượt ngươi, mau chóng đi đi, ta e rằng đồng hương của ta sẽ bị đánh chết mất."

Kế Ngôn bình tĩnh hỏi: "Có ý gì?"

Tiêu Y và Ân Minh Ngọc đều nghiêng mắt nhìn.

"Đơn giản thôi," Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, "Không gian ở Quang Minh Thành đã bị phong tỏa. Nghĩ đến hẳn là bị đám quái vật Đọa Thần vây công, nói không chừng còn có cả Thần Vương..." Xuyên Giới Bàn may mắn đã thăng cấp, không phải là không thể mở ra không gian bị phong tỏa.

Nghe thấy có Thần Vương, Kế Ngôn không nói hai lời, lập tức bước vào cổng truyền tống.

"Ngươi có ý gì?" Ân Minh Ngọc xù lông. Sư phụ mình lại chạy đến đối mặt Thần Vương sao? Chẳng phải mình sẽ rất dễ dàng mất đi sư phụ sao?

Tiêu Y khinh bỉ: "Cái này mà cũng không hiểu sao? Ngươi cái đồ miệng quạ đen, để ngươi nói trúng, Quang Minh Thành có Thần Vương thật rồi."

"Ngươi mới là miệng quạ đen," Ân Minh Ngọc tuyệt đối không chịu thừa nhận biệt danh này, nàng khẽ nói: "Có Thành chủ Bá tọa trấn, làm sao có thể có Thần Vương được? Chẳng lẽ còn có mấy vị Thần Vương cùng lúc sao?"

"Không có gì là không thể, cứ qua đó xem thử chẳng phải sẽ rõ sao?" Lữ Thiếu Khanh không tranh luận với Ân Minh Ngọc, mà một bước phóng ra, dẫn đầu bước vào cổng truyền tống...

________________

Ân Minh Ngọc đi theo bước vào truyền tống môn, vừa mới đặt chân đến đã cảm nhận được áp lực cường đại. Tựa như có một cây đại chùy hung hăng nện vào ngực nàng.

"Phốc!"

Ân Minh Ngọc hộc máu, sau đó rơi mạnh từ trên trời xuống. "Bịch" một tiếng, nàng rơi xuống mặt đất, trong mắt vẫn còn kinh hãi. Nàng vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Nàng ngẩng đầu lên, cảm nhận được trên bầu trời truyền đến từng trận ba động. Tiếng oanh minh bên tai không dứt, thiên địa không ngừng chấn động. Khí tức đáng sợ tựa như phong bạo gào thét. Ở chỗ này, nàng ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Quả nhiên là Thần Vương!? Ân Minh Ngọc càng thêm kinh hãi. Thần Vương thế mà đã giết tới Quang Minh thành.

"Không sao chứ?" Bên tai bỗng nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc.

Ân Minh Ngọc quay đầu nhìn lại: "Sư phụ, ngươi...."

Quản Vọng bên cạnh cũng chẳng khá hơn nàng là bao. Hơi thở hắn khó nhọc, sắc mặt hơi trắng bệch, khắp người đều toát ra vẻ mệt mỏi. Ân Minh Ngọc nhận ra sự chật vật từ trên người sư phụ mình.

"Tên hỗn đản đó đâu?" Quản Vọng cắn răng, lớp mỡ trên mặt đang run run. "Ta muốn liều mạng với hắn!"

Quản Vọng tức chết mất thôi. Tuyệt đối không ngờ rằng mình vẫn bị gài bẫy. Hắn cũng không nghĩ tới Thần Vương đã giết tới Quang Minh thành. Càng không ngờ rằng Thần Vương lại còn ra tay với hắn. Vừa mới tới nơi, công kích của Thần Vương đã ập đến. Khoảnh khắc đó, hắn thật sự cảm nhận thấy khí tức tử vong. Nếu không phải có kẻ đã kịp thời giúp hắn một tay, hắn không chết cũng phải trọng thương. Nhưng dù vậy, hắn vẫn chịu một ít thiệt thòi. Công kích của Thần Vương đâu phải dễ dàng ngăn cản đến vậy. Bao nhiêu bảo bối tích trữ đều bị hỏng không ít. Nghĩ tới mà đau lòng.

"A, đồng hương, ngươi không sao chứ?" Lữ Thiếu Khanh cất tiếng, hắn dẫn Tiêu Y cùng mấy người nữa đi tới bên cạnh Quản Vọng.

"Hỗn đản, ta và ngươi liều mạng!" Quản Vọng lập tức nhào tới. "Ta muốn giết chết ngươi!" Dù sao cũng là đồng hương, ngươi chuyên lừa ta đúng không?

"Đừng làm rộn, đừng làm rộn," Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhõm tránh ra, thoáng hiện đến sau lưng Ân Minh Ngọc. "Tiểu bối ở đây, ngươi trưởng bối mặt còn muốn hay không?"

"Bỏ đi, ta chỉ cần ngươi!"

Lữ Thiếu Khanh rùng mình một cái. "Ta dựa vào, ngươi quả nhiên là cơ!"

"Tránh xa ta một chút!"

Quản Vọng tức giận đến gầm thét liên tục. "Ngươi dừng lại, ta muốn giết ngươi!" Không tự tay bóp chết Lữ Thiếu Khanh, hắn làm sao nuốt trôi cục tức này.

"Đừng làm rộn," Lữ Thiếu Khanh nói. "Ngươi mà còn gây rối, ta sẽ không ra tay cứu Quang Minh thành của ngươi."

Quản Vọng "vèo" một cái dừng lại, trong mắt ánh lên vẻ giảo hoạt, như một con cáo béo tinh ranh. "Tiểu tử, đây là chính ngươi nói đấy."

Quản Vọng biết rõ hiện tại có thể cứu Quang Minh thành chỉ có Lữ Thiếu Khanh và sư huynh của hắn, Kế Ngôn. Trên đường đi theo Lữ Thiếu Khanh, hắn cũng biết Lữ Thiếu Khanh lợi hại. Có thể nói Lữ Thiếu Khanh là một tên hỗn đản, nhưng không thể nói Lữ Thiếu Khanh là một kẻ vô dụng. Quang Minh thành sắp có ba vị Thần Vương vây công, ngoại trừ Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, hắn nghĩ không ra còn có ai có thể cứu được Quang Minh thành.

Bất quá, muốn Lữ Thiếu Khanh ra tay cũng không dễ dàng như vậy. Lữ Thiếu Khanh rất giảo hoạt, mượn cơ hội này mà đòi giá trên trời cũng không phải là không thể. Cùng hắn nói hắn muốn truy sát Lữ Thiếu Khanh, chi bằng tạo cơ hội để Lữ Thiếu Khanh tự miệng nói muốn cứu Quang Minh thành.

Đối với chút tâm tư nhỏ này của Quản Vọng, Lữ Thiếu Khanh liếc mắt đã hiểu rõ. Hắn nói: "Nói như vậy, không có mấy trăm ức tiên thạch, ta lười nhác ra tay."

"Bất quá ai bảo ta và ngươi là đồng hương đây, đồng hương chính là dùng để yêu thương."

"Không phải chỉ là mấy cái Thần Vương sao, chuyện nhỏ. Đến lúc đó xem ta giết chết bọn chúng...."

Bỗng nhiên có người cười lạnh: "Hừ, khẩu khí thật lớn!"

Quay đầu nhìn lại, là Lam Kỳ cùng mấy vị Tiên Quân. Lam Kỳ mang trên mặt vẻ khó chịu nồng đậm: "Quản Vọng, ngươi còn mặt mũi trở về?"

Quản Vọng không để ý tới ngữ khí của Lam Kỳ, sắc mặt hắn ngưng trọng: "Ta thân là Phó thành chủ Quang Minh thành, Quang Minh thành gặp nguy cơ, ta đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

"Mục Dương với bọn hắn đâu?" Lam Kỳ lại hỏi.

Trán! Quản Vọng chần chờ một cái, cuối cùng nói: "Chết rồi."

Chết rồi? Lam Kỳ cùng mấy người kia giật mình. Mục Dương, Ảnh Chính Sơ hai người thực lực rất mạnh, bằng không cũng không làm được Phó thành chủ. Có người hỏi: "Bọn hắn chết như thế nào? Là ai giết bọn hắn?"

"Ta giết nha," Lữ Thiếu Khanh giống một đứa trẻ thành thật, cười hắc hắc, giơ ngón tay cái lên về phía mình. "Thế nào? Lợi hại đi!"

"Ngươi..." Lam Kỳ khiếp sợ nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.

"Ngươi cái gì ngươi, bọn hắn chết mắc mớ gì tới ngươi a?" Lam Kỳ ngay từ đầu ngữ khí đã không tốt, Lữ Thiếu Khanh cũng lười nuông chiều hắn, không khách khí đáp trả: "Ngươi là con của bọn họ sao?"

"À, đúng, con trai Mục Dương ở đằng đó, Ảnh Chính Sơ có hầu tử sao? Ta đều muốn giết chết...."

Lam Kỳ bị chửi đến không nói nên lời, hắn chỉ có thể đem ánh mắt nhìn về phía Quản Vọng, tiếp tục đối phó Quản Vọng: "Được, ngươi thế mà lại liên hợp ngoại nhân đến hạ sát thủ với đồng liêu của mình!"

Quản Vọng nhàn nhạt nói: "Ta đã khuyên qua bọn hắn, là chính bọn hắn muốn tìm chết, chẳng trách người khác." Quản Vọng đã làm tất cả những gì có thể, khuyên cũng đã khuyên. Mục Dương, Ảnh Chính Sơ bọn hắn không nghe thì chỉ có thể oán chính bọn hắn.

Lữ Thiếu Khanh bất mãn nói: "Ngươi có ý gì? Ta là người ngoài, ngươi biết hay không?"

"Chúng ta là đồng hương, đồng hương tính ngoại nhân sao?"

Sau đó hắn dò xét Lam Kỳ một phen, thật sâu khinh bỉ: "Còn nói Phó thành chủ đây."

"Các ngươi Quang Minh thành tuyển Phó thành chủ lúc không cần khảo thí sao?"

"Sao lại chọn một tên mù chữ? Cái này không được a, thật to tổn hại hình tượng Quang Minh thành...."

Lam Kỳ bị tức đến gầm thét: "Đáng, đáng ghét gia hỏa, ngươi ngậm miệng...."

Quản Vọng giờ phút này rốt cục phát hiện Lam Kỳ không thích hợp, hắn nhịn không được hỏi Bạch Nột: "Hắn thế nào?" Trước đó Lam Kỳ vẫn trung lập, hiện tại Lam Kỳ lại giống như muốn ra mặt vì Mục Dương, Ảnh Chính Sơ bọn hắn.

Bạch Nột biết rõ Lam Kỳ vì sao lại như vậy, giọng nói của nàng ôn nhu uyển chuyển nói: "Có ba vị Thần Vương vây thành, Lam huynh áp lực có chút lớn...."

Lữ Thiếu Khanh trực tuyến phiên dịch: "Cái gì áp lực, không phải chỉ là dọa đến muốn chết, không dám đi đối phó Thần Vương, chỉ có thể tìm chúng ta phát tiết một cái...."

Đề xuất Tiên Hiệp: Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần
BÌNH LUẬN