Chương 2883: Đánh cược

Bạch Nột đột nhiên mở miệng, đối với Lữ Thiếu Khanh cực kỳ khách khí.

Khiến Lam Kỳ và những người khác giật mình: "Không thể nào! Bạch Nột Tiên Quân, ngươi chẳng lẽ lại tin tưởng hắn?"

"Hắn có thể đánh bại Thần Vương sao?"

Có người kinh ngạc lên tiếng: "Đây chính là nửa bước Thượng Đế, làm sao có thể chứ?"

"Đúng vậy! Làm sao có thể chứ, chỉ có khả năng là khoác lác mà thôi."

Lam Kỳ quát: "Bạch Nột, ngươi đừng có bị hắn lừa! Hắn tuyệt đối không có khả năng đánh thắng Thần Vương."

"Sao nào?" Lữ Thiếu Khanh cười nhạo, "Ta nói ngươi là đồ nhà quê, ngươi còn không tin sao?"

"Thần Vương mặc dù cường đại, nhưng ngươi dám khẳng định nó nhất định vô địch sao?"

"Ngươi không cho phép ta có bí thuật có thể đánh bại nó sao?"

Lời này khiến mọi người trong lòng giật mình, lặng lẽ gật đầu.

Thế giới rộng lớn như vậy, chung quy vẫn có một vài bí thuật sở hữu năng lực đặc thù.

Nếu Lữ Thiếu Khanh có bí thuật, nói không chừng thật sự có thể đánh thắng Thần Vương.

Mà Quản Vọng và những người khác thì lại càng thêm kích động: Lữ Thiếu Khanh có bí thuật gì? Sao lại chưa từng nghe nói qua?

Lam Kỳ vẫn cứ cười lạnh không ngừng: "Bí thuật? Trò đùa!"

Thần Vương cường đại như vậy, thì hắn mới không tin có bí thuật nào có thể đánh thắng được.

"Ngươi không tin sao? Chúng ta đánh cược!" Lữ Thiếu Khanh cười đến cực kỳ vui vẻ, ánh mắt chớp động tựa như một lão hồ ly.

"Đánh cược ư?" Lam Kỳ nhíu mày.

Lữ Thiếu Khanh hỏi Lam Kỳ: "Ngươi có bao nhiêu tiên thạch? Mười vạn ức có chứ?"

Lam Kỳ cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"

"Đơn giản thôi mà, đánh cược thì phải có thưởng, đúng không?" Lữ Thiếu Khanh mỉm cười chân thành, híp mắt lại: "Ta thắng, ngươi liền cho ta tiên thạch, không nhiều, cũng chỉ mười vạn ức mà thôi."

"Nếu ngươi thua thì sao?" Lam Kỳ hỏi ngược lại.

"Thua ư? Ta và đồng hương của ta nhận ngươi làm chủ nhân, như thế nào?"

"Nương!"

Quản Vọng nổi giận: "Hỗn đản! Ngươi đánh cược thì đánh cược, liên quan gì đến ta?"

"Thế mà lại kéo ta vào, ngươi có ý gì hả?"

"Còn muốn lừa gạt cả đồng hương của ta sao?"

Lữ Thiếu Khanh trấn an Quản Vọng: "Yên nào, yên nào! Bí thuật của ta, ngươi không phải không biết, nó lợi hại ra mặt đấy."

"Tuy nói còn chưa triệt để khôi phục, nhưng ta có bảy, tám phần lòng tin."

Bảy tám phần ư?

Quản Vọng liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh, sau đó lại nhìn Lam Kỳ, lời nói thấm thía khuyên nhủ Lam Kỳ: "Ta khuyên ngươi vẫn nên nghĩ lại cho kỹ."

Quản Vọng biết rõ Lữ Thiếu Khanh nói tới bí thuật là có ý gì, chính là đang đào hố cho Lam Kỳ nhảy vào.

Lam Kỳ tự động bỏ qua lời khuyên của Quản Vọng. Hiện tại, trong mắt hắn tinh quang lấp lóe: "Tốt, đánh cược thì đánh cược!"

"Ngươi thua, ngươi phải nhận ta làm chủ."

"Ngươi thắng, ta cho ngươi một ngàn tỷ tiên thạch!"

Trong lòng hắn thầm nghĩ: Đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận.

"Một ngàn tỷ ư?" Lữ Thiếu Khanh xem thường: "Ít vậy, ngươi có ý tốt nói mình là Phó thành chủ sao?"

"Đồ quỷ nghèo!"

"Móa!"

Lam Kỳ quát: "Một ngàn tỷ đó, ngươi coi chừng không dám nhận!"

"Ai!" Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, tựa hồ cực kỳ không tình nguyện: "Thôi, một ngàn tỷ thì một ngàn tỷ vậy!"

"Thề đi!"

Thề ư?

Lam Kỳ nhíu mày, cũng chần chờ.

Chẳng lẽ hắn thật sự có nắm chắc?

"Sao nào? Sợ rồi sao?" Lữ Thiếu Khanh thêm chút lửa, trả lại chữ "sợ": "Ta liền biết rõ các ngươi, người của Quang Minh Thành là đồ sợ sệt!"

Lần trước bị chửi là đồ sợ sệt vẫn là Mục Dương, Ảnh Chính Sơ.

Lam Kỳ bị kích như vậy, lập tức cắn răng: "Tốt! Ngươi ra tay thề trước!"

"Tốt!" Lữ Thiếu Khanh không chút do dự, dứt khoát thề: "Ta nếu như đánh không lại Thần Vương, ta, Lữ Thiếu Khanh, cam nguyện gọi ngươi một tiếng chủ nhân."

Lam Kỳ thấy thế, cũng đi theo thề.

Sau khi phát xong lời thề, Lam Kỳ cười lạnh nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng mang theo chút đắc ý.

Đối với hắn mà nói, trên thực tế không có gì tổn thất.

Lữ Thiếu Khanh đánh thắng, hắn tổn thất chỉ là một ngàn tỷ tiên thạch.

Số tiên thạch này hắn vẫn có thể chi trả được.

Hơn nữa, nếu thắng, nguy cơ của Quang Minh Thành giải trừ, hắn cũng có thể an toàn.

Nếu thua, hắn còn có thể thừa cơ thu thập Lữ Thiếu Khanh, hung hăng trút một ngụm ác khí.

Dù nhìn thế nào hắn cũng đều chiếm tiện nghi.

"Ra tay đi!" Lam Kỳ trong lòng cười lạnh, bề ngoài nhàn nhạt nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ta cũng muốn xem ngươi có bí thuật gì."

Mấy vị Tiên Quân khác tuần tự gật đầu.

Không sai, bọn hắn cũng muốn xem Lữ Thiếu Khanh có bí thuật gì có thể đánh bại Thần Vương.

"Gấp cái gì?" Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, vẻ mặt lười biếng: "Chưa tới lúc mà."

"Chưa tới lúc ư?" Lam Kỳ cười lạnh: "Ngươi sợ sao?"

"Nếu đã sợ, nhận thua đi!"

"Cọng lông," Lữ Thiếu Khanh không khách khí đỗi hắn: "Ngươi biết cái gì gọi là chiến cơ không?"

"Ngươi cái đồ mù chữ, không hiểu thì đứng một bên mà nhìn xem, đừng có nói chuyện..."

"Đáng chết!"

Lam Kỳ tức giận đến toàn thân phát run.

Bên cạnh lập tức có người phụ họa: "Chẳng lẽ ngươi muốn chờ Bá Thành chủ bị thua ngươi mới ra tay sao?"

"Ta sát!" Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, chỉ vào người kia nói: "Ngươi là bên nào?"

"Ngươi là gián điệp Đọa Thần sao? Sao lại mong Bá Thành chủ thất bại?"

"Phải nghiêm tra tổ tông mười tám đời nhà ngươi mới được, xem ngươi có phải huyết thống Đọa Thần hay không..."

"Phốc!"

Người kia bị tức đến thổ huyết.

Chính mình chỉ nói một câu, liền bị đỗi đến thổ huyết.

Một cái mũ "gián điệp Đọa Thần" trực tiếp chụp lên đầu.

Gã đáng ghét!

"Ngươi..."

"Tiểu hữu," Bạch Nột không thể không mở miệng, ánh mắt nàng mang theo mấy phần phức tạp nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi cảm thấy khi nào ra tay mới phù hợp?"

Bạch Nột thấy rất rõ ràng.

Lữ Thiếu Khanh và Lam Kỳ đã không hợp nhau rồi.

Nàng mà không mở miệng, e rằng Lam Kỳ và những người này sẽ bị đỗi đến thổ huyết.

Đến lúc đó không cần Đọa Thần ra tay, đã bị Lữ Thiếu Khanh tức chết rồi.

"Không vội!" Lữ Thiếu Khanh dùng thái độ bình thường đối đãi Bạch Nột: "Ta cảm thấy thích hợp thời điểm tự nhiên sẽ ra tay."

"Nói đùa!" Lam Kỳ lại nhịn không được mở miệng. Hắn chính là không nhìn nổi cái vẻ chẳng hề để ý của Lữ Thiếu Khanh.

Không có nửa điểm dáng vẻ nghiêm túc, giống như đối mặt không phải Thần Vương, mà là con sâu cái kiến không đáng nhắc tới.

Lam Kỳ cảm thấy cái vẻ tự tin lạnh nhạt, miệt thị tất cả này đáng lẽ phải là của hắn mới đúng.

Nhưng đối mặt Thần Vương, hắn không thể hiện ra được tư thái như vậy.

Cho nên, trong lòng hắn đối với điều này cực kỳ ghen ghét và chán ghét.

Càng nhìn Lữ Thiếu Khanh lại càng không vừa mắt.

Phàm là Lữ Thiếu Khanh nói chuyện, hắn đều muốn phản bác.

"Thích hợp thời điểm ư? Chẳng lẽ ngươi còn muốn chờ Thần Vương bị thương?"

Vừa dứt lời, trên bầu trời bỗng nhiên sáng lên một đạo kiếm quang chói lọi vô địch, vạn trượng quang mang chiếu rọi thiên địa, xua tan hắc ám...

Đề xuất Kiếm Hiệp: Tầm Tần Ký
BÌNH LUẬN