Chương 2885: Hắn thật sự là Kế Ngôn sư đệ?
Dù ở rất xa và trên cao, khí tức kinh khủng do Thần Vương phát ra vẫn khiến Quang Minh Thành chìm trong rung chuyển. Trận chiến của Bá và Tắc Bình đã rời xa Quang Minh Thành, dư chấn của nó dù còn tồn tại nhưng ảnh hưởng đến thành đã rất nhỏ. Trong khi đó, Kế Ngôn cùng hai vị Thần Vương lại chiến đấu ngay trên đỉnh Quang Minh Thành. Chỉ cần một cái hắt hơi của họ cũng đủ khiến Quang Minh Thành chấn động dữ dội. Hai vị Thần Vương liên thủ xuất kích, tạo nên thanh thế kinh thiên động địa. Dư ba của đòn tấn công đổ xuống, khiến Quang Minh Thành rung chuyển không ngừng. Uy lực đáng sợ khiến sắc mặt nhiều người trắng bệch. Dù tấm bình chướng của Quang Minh Thành đã vận hành hết công suất, nhưng vẫn có vô số người quỳ rạp xuống đất, thổ huyết.
Bởi vậy, rất nhiều người không ngừng chửi rủa. Họ mắng Kế Ngôn không biết tự lượng sức, một mình dám khiêu chiến hai vị Thần Vương. Hắn muốn chết thì không liên quan, nhưng đừng liên lụy đến Quang Minh Thành của bọn họ. Trước hiểm nguy, bản tính con người dễ dàng bại lộ, hệt như loài thú bị nhốt, chỉ một chút động tĩnh nhỏ cũng khiến chúng sợ hãi bất an mà gầm rú, chửi bới. Đối mặt cái chết, ai cũng ích kỷ, ngay cả Tiên nhân cũng không ngoại lệ.
Lam Kỳ cùng vài người khác cũng nghiêm mặt nói: "Tự tìm diệt vong!""Dù mạnh đến đâu, một mình hắn làm sao đánh lại hai vị Thần Vương?""Hừ, muốn chết thì cứ chết!"
Tiêu Y lại nhảy ra, lớn tiếng mắng Lam Kỳ và đám người kia: "Các ngươi biết cái gì chứ!""Ếch ngồi đáy giếng, chẳng có chút kiến thức nào! Đã từng thấy cao thủ chân chính bao giờ chưa?""Trợn to đôi mắt chó của các ngươi ra mà nhìn cho rõ đây này!""Cả đời này các ngươi có lẽ chỉ có thể nhìn thấy Đại sư huynh ta là một cao thủ như vậy, sau này có cầu cũng không có cơ hội đâu..."
Ân Minh Ngọc nhìn thấy mấy vị Tiên Quân như Lam Kỳ bị mắng đến đỏ mặt tía tai, nhất thời không phản bác được, nàng khẽ rụt cổ lại. Là một người chứng kiến, nàng có nhận thức sâu sắc hơn về lực sát thương từ "miệng pháo" của Tiêu Y.
Quản Vọng cau mày, giọng nói mang theo vài phần chờ mong hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Kế Ngôn, có thể đánh thắng bọn chúng không?""Nghĩ cái gì thế?" Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Ngươi nghĩ Thần Vương là mèo vớ chó vẩn à?""Hắn dù mạnh đến mấy cũng có giới hạn, sao có thể đánh thắng hai vị Thần Vương liên thủ?""Ngươi nghĩ hắn là Tiên Đế chắc?"
Quản Vọng giật mình: "Vậy ngươi còn để hắn làm vậy ư?"Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Hắn muốn tìm chết thì cứ để hắn đi, ta không quản được hắn!""Hắn có chết thì ta về bẩm lại với sư phụ là được rồi..."Quản Vọng: "..."Những người khác: "..."
Quản Vọng quay sang hỏi Tiêu Y: "Họ thật sự là sư huynh đệ? Không phải kẻ thù sao?"Đâu ra sư đệ kiểu này chứ?Tiêu Y cười hắc hắc: "Ngươi cứ xem tiếp thì sẽ rõ thôi."
Lam Kỳ lại không nhịn được cười lạnh: "Ha ha, ngu xuẩn!""Nghĩ đến có sư đệ như ngươi cũng là xui xẻo tột cùng, thế mà lúc này lại đi bán đứng sư huynh mình, thật vừa buồn cười vừa đáng buồn..."
Tiêu Y lại phun lại hắn: "Ngu xuẩn! Ngươi có thể xem hết rồi hẵng nói tiếp được không?"Ngu xuẩn?Lam Kỳ suýt tức nổ phổi. Sống lâu như vậy, lần đầu tiên hắn bị người ta gọi như thế.Con nha đầu đáng ghét!
Lam Kỳ gầm thét: "Nha đầu thối, ta muốn xé nát cái miệng ngươi!"Lam Kỳ tiến lên một bước, Tiêu Y lui lại hai bước, trốn ra sau lưng Quản Vọng. Nàng không dám trốn sau lưng Lữ Thiếu Khanh, vì nàng sợ Nhị sư huynh sẽ bắt nàng chiến đấu với Lam Kỳ, dù sao hắn thích rèn luyện nàng kiểu đó nhất.
"Quản Vọng, ngươi tránh ra cho ta!"Quản Vọng đứng yên bất động, lạnh mặt nói với Lam Kỳ: "So đo với một nha đầu, ngươi không ngại mất mặt sao?"Ngươi e là không biết hai tên gia hỏa này lợi hại đến mức nào đâu? Quản Vọng sợ Lam Kỳ sẽ triệt để đắc tội với Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn. Nếu Lam Kỳ làm Tiêu Y bị thương, e rằng đến cặn bã cũng không còn.
Thế nhưng, ý tốt này của Quản Vọng trong mắt Lam Kỳ lại biến thành sự thiên vị bao che khuyết điểm, vứt bỏ tình đồng liêu ngày xưa, một lòng muốn đối đầu với hắn."Tốt!" Lam Kỳ tức giận đến toàn thân run rẩy."Ta nhớ kỹ đấy!"Quản Vọng không để ý đến cái nhìn hằm hằm của Lam Kỳ: "Ngươi muốn tìm nàng gây phiền phức, cũng phải đợi mọi chuyện ở đây qua đi rồi hẵng tính.""Hừ!" Lam Kỳ hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi còn chờ cái gì?""Ngươi không ra tay, ván cược của chúng ta liền vô hiệu!"
Nhưng khi nhìn kỹ, Lữ Thiếu Khanh đã không còn ở chỗ cũ.A?Người đâu?Chẳng lẽ hắn đã ra tay rồi sao?Nhìn xa hơn một chút, hắn suýt thổ huyết. Lữ Thiếu Khanh không biết từ khi nào đã chạy lên một cái cây, đắc ý nằm xuống, dường như có ý định ngủ một giấc."Tên khốn..." Lam Kỳ càng tức giận hơn, thậm chí đã nổi lên sát tâm. Hắn hận không thể đập nát cái đầu chó của Lữ Thiếu Khanh.
Ân Minh Ngọc chợt nhận ra một chuyện: hình như những người từng quen biết Lữ Thiếu Khanh đều không nhịn được mà thốt lên hai chữ "tên khốn".
"Ngươi rốt cuộc có ra tay không?" Lam Kỳ toàn thân run rẩy, "Ngươi dám trêu chọc ta?""Gấp cái gì?" Lữ Thiếu Khanh nằm ngửa, thậm chí còn vắt chéo chân, trông hết sức thoải mái, "Đến lúc ta tự nhiên sẽ ra tay.""Ngươi cứ nhìn cho kỹ đi.""Hình ảnh cao thủ tỉ thí ngay trước mắt, còn không mau mà học hỏi?""Một đám học cặn bã..."
Một đám học cặn bã, câu này liền mắng cả những người phe mình.Quản Vọng tức chết, tên đồng hương khốn nạn này, phun người ra không phân biệt địch ta.
"Ầm ầm!"Lam Kỳ còn muốn tranh luận về thân phận học cặn bã của mình, nhưng trên bầu trời lần nữa truyền đến chấn động. Lại một lần nữa thu hút ánh mắt của đám đông hướng lên.
Đối mặt hai vị Thần Vương liên thủ, Kế Ngôn bị nhấn chìm trong bóng tối. Luân Hồi sương mù che khuất bầu trời, tiếng rít gào, tiếng oanh minh không ngừng bên tai. Phảng phất trong bóng tối có vô số oan hồn quỷ quái. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sinh sợ hãi. Rất nhiều người cảm thấy nếu bị cuốn vào Luân Hồi sương mù, bây giờ chắc chắn đã bị nuốt chửng đến nỗi xương cốt cũng không còn.
"Chết chắc rồi!""Hắn quá cuồng vọng, lại dám độc chiến hai vị Thần Vương, ai cho hắn dũng khí?""Ai, người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng..."
"Rống!"Luân Hồi sương mù hóa thành hai đầu Hắc Ác Long xuyên qua màn sương mù, nhe nanh múa vuốt hiển thị rõ sự vô địch. Rất nhiều người lần nữa lắc đầu, không cho rằng Kế Ngôn trong tình huống như vậy còn có thể sống sót.
Nhưng mà, ngay vào lúc này...Trong bóng tối tỏa ra ánh sáng, một vòng kiếm quang xé toạc thiên địa, bổ đôi Luân Hồi sương mù, cũng chặt đứt hai đầu Ác Long làm hai đoạn...
Đề xuất Voz: Ký sự xóm trọ